Trái tim Giang Tiêu Tiêu giống như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt, theo bản năng, cô giơ tay lên sờ phần bụng phẳng lì của mình.
Không hiểu sao cô lờ mờ cảm thấy... Thẩm Thục Lan nói thật.
"Khoan đã!"
Giang Tiêu Tiêu lên tiếng ngăn vệ sĩ kéo Thẩm Thục Lan đi tiếp, sau đó đi đến trước mặt bà ta,
“Bà lặp lại những gì bà vừa nói xem nào." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net.
Thấm Thục Lan nhìn cô với ánh mắt thương hại: "Giang Tiêu Tiêu, cô đúng là đáng thương. Đến cả việc mình mất đứa con cũng không biết, cũng đáng thương cho đứa bé mới hơn một tháng vẫn chưa thành hình kia nữa."
Giang Tiêu Tiêu siết chặt nắm đấm, dẫn lại nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Thẩm Thục Lan, bà nghĩ tôi sẽ tin bà à?”
"Nếu cô đi ra đây, chẳng phải là đã tin rồi à?" Thẩm Thục Lan cười đắc ý.
Giang Tiêu Tiêu không nói gì, chẳng qua cô nhìn chòng chọc bà ta một lúc lâu rồi mới bảo vệ sĩ đuổi bà ta đi.
"Giang Tiêu Tiêu, đây chính là báo ứng! Là báo ứng! Cô làm hại Tình Tình mất con, bây giờ chính cô cũng mất con rồi, rất đau khổ phải không hả? Ha ha ha... đúng là hả lòng hả dạ!"
Giang Tiêu Tiêu xoay người đi vào phòng bệnh, sau lưng vang lên tiếng gào the thé của Thẩm Thục Lan, đầu ngón tay buông thống bên người khẽ run rẩy, sắc mặt hơi tái nhợt.
Nếu Thẩm Thục Lan nói dối để cố ý kích thích cô, thật ra không cần phải tốn công quanh co lòng vòng như vậy.
Nhưng mà... cô không có cách nào tiếp thu đó là sự thật.
Lúc cô vẫn còn ở bệnh viện trước, Thẩm Thục Lan đến gặp cô đã muốn nói việc này cho cô biết.
Chỉ có điều Tri Thận vừa khéo lên tiếng ngăn cản bà ta, rồi còn đuổi bọn họ đi.
Càng nghĩ cô càng sợ.
Giang Tiêu Tiêu bước nhanh hơn, cô phải gọi điện cho Cận Tri Thận.
Cô phải biết chân tướng của việc này. Nhớ đọc truyện trên Truyện 88
Ngay khi Giang Tiêu Tiêu đang định rẽ vào phòng, đột nhiên một người chui ra, một tay túm tay cô.
Cô hoảng sợ, hét toáng lên, quay đầu sang nhìn, không ngờ là tên côn đồ nọ.
Thế nhưng thể lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, hơn nữa tình trạng cơ thể của cô chưa khôi phục, vẫn còn rất yếu ớt, hoàn toàn không thoát được bàn tay như kìm sắt của đối phương.
Người đàn ông đó kéo cô vào phòng bệnh rồi ném mạnh xuống đất.
"Á!"
Giang Tiêu Tiêu ngã uych xuống sàn nhà.
Nhưng cô không quan tâm đến đau đớn, nhân lúc người đàn ông đó đi khóa cửa, cô vội vàng bò dậy, lao đến bên cửa sổ.
Tên côn đồ thấy thế, nhanh chóng xông về phía cô.
Nhưng Giang Tiêu Tiêu rất nhanh, lúc gã chạy đến thì cô đã leo lên cửa sổ, một chân ở bên ngoài, một chân đặt bên trong.
"Anh dám đến đây thì tôi sẽ nhảy xuống." Cô bất chấp nỗi sợ hãi, cố tỏ ra bình tĩnh, uy hiếp đối phương.
Người đàn ông chỉ có thể dừng lại, nhìn chòng chọc vào cô với vẻ mặt âm u.
Giang Tiêu Tiêu thấy gã không tiếp tục tiến lên thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?"
Câu hỏi của cô chọc giận tên côn đồ, gã hét lên với cô một cách hung ác: “Muốn trách thì trách mạng mày xui xẻo!”
Nói rồi gã xông lên lôi cô xuống.
Giang Tiêu Tiêu thấy người nọ lao đến thì xoay người định nhảy xuống, nhưng gã nhanh chân hơn cô, lập tức kéo cô xuống khỏi bệ cửa sổ.
"Rầm."
Cùng lúc đó, hai vệ sĩ canh giữ ngoài cửa nghe được tiếng của Giang Tiêu Tiêu bỗng đạp cửa xông vào, nhìn thấy cô bị một người đàn ông đè dưới đất, mặt đanh lại, lạnh giọng quát: “Anh là ai!"
Người đàn ông kia không hoảng loạn, cũng không lập tức bò dậy, gã kéo Giang Tiêu Tiêu dậy cùng với mình rồi móc ra một con dao gọt hoa quả gấp từ trong túi kề trên cổ cô.