Sau hai ngày, Giang Tình Tình đã dần dần chấp nhận sự thật nhưng vẫn động một tí là khóc lóc làm Lam Quân Hạo muốn nổi điển luôn.
"Nếu không phải anh và con khốn kia vấn vương tơ lòng thì đã chẳng mất con rồi, tất cả là lỗi tại anh!"
Đang yên đang lành, tự dưng Giang Tình Tình lại nổi giận, căm hận trừng Lam Quân Hạo, ngọn lửa hận thù trong mắt như sắp tràn ra.
Mấy ngày nay Lam Quân Hạo bị tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần, anh ta cũng buồn cũng đau lòng khi mất con ắm chứ.
Lam Quân Hạo cũng biết Giang Tình Tình khó chịu, nhưng đây không phải là lý do để cô ta trách móc anh.
Huống chi anh ta và Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn trong sạch, tất cả chỉ là suy đoán chủ quan Giang Tình Tình mà thôi. của
"Anh thấy tâm trạng em vẫn chưa ổn định, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chiều anh lại tới."
Lam Quân Hạo không muốn cãi nhau với cô ta, bèn xoay người rời đi.
"Lam Quân Hạo!" Giang Tình Tình quát lên, giọng nói cực kỳ gay gắt: "Nếu bây giờ anh dám đi khỏi đây thì em sẽ nhảy từ trên này xuống cho anh xem."
Cô ta nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ giả vờ muốn nhảy xuống.
Lam Quân Hạo vẫn bình tĩnh không hề dao động, mấy ngày nay cô ta đã dùng cách này đe dọa anh ta rất nhiều lần rồi.
"Tình Tình, thân thể là của chính em." Anh ta chỉ hờ hững nói một câu.
"Hu hu!"
Giang Tình Tình gào khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: "Lam Quân Hạo, anh không hề yêu em, người anh yêu là con khốn Giang Tiêu Tiêu kia!"
"Tùy em nghĩ sao cũng được."
Lam Quân Hạo bỏ lại câu này rồi
rời đi mà không quay đầu lại.
"Lam Quân Hạo!"
Giang Tình Tình thét lên chói tai, ném đồ đạc trên tủ đầu giường xuống. Lửa giận thiêu đốt trái tim, tầm mắt cô ta tối sầm, sau đó ngất xỉu.
Đúng lúc Thẩm Thục Lan đi vào, thấy vậy bà ta la lên đầy hoảng sợ: "Tình Tình!"
Giang Tiêu Tiêu ăn trưa xong thì lên tầng nghỉ ngơi, làm ổ trên ghế dựa ở trong phòng sách đọc sách.
Bỗng nhiên, dưới tầng vang lên tiếng ồn ào.
Chương 301 May không được chết tử tế đâu
Hình như cô loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô vội vàng xuống tầng, quay đầu nhìn về phía cửa, nhíu mày nghĩ: không phải chứ? Mình nghe nhầm u?
Lúc này, quản gia hoảng hốt chạy vào.
"Thưa mợ chủ, ba của cô tới."
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhướng mày, là bọn họ thật à!
Cô nghe thấy giọng Thẩm Thục Lan, còn tưởng mình nghe nhầm chứ.
Giang Tiêu Tiêu vội xuống dưới tầng, đây là nhà họ Cận, cô không cho phép bọn họ gây sự ở đây.
"Con ả để tiện kia đâu rồi? Tôi muốn gặp nó! Mau bảo nó cút xuống đây cho tôi!"
Giang Tiêu Tiêu còn chưa xuống dưới đã nghe thấy Thẩm Thục Lan quát tháo người giúp việc.
Cô không kìm được nhếch môi cười khẩy, nét mặt lộ rõ vẻ mỉa mai: "Thẩm Thục Lan, nơi này không phải nhà họ Giang, không phải nơi bà có thể tùy ý ra lệnh."
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Thục Lan quay phắt lại, trông thấy cô rồi bà ta lập tức xông đến, giơ tay định đánh cô.
Quản gia đi sau Giang Tiêu Tiêu bồng biến sắc, vội kéo cô ra đồng sau mới tránh được tay Thầm Thục Lan,