Cận Tri Thận cất điện thoại đi, cầm tay cô: “Chúng ta lên tầng xem đi."
Giang Tiêu Tiêu thật sự thích căn nhà này, nhất là khi đứng trên ban công tầng hai, gió biển phả vào mặt, đập vào mắt là mặt biển mênh mông, niềm hân hoan trào ra trong lòng phủ kín gương mặt, cô cười không khép được miệng.
Giang Tiêu Tiêu đang sắp xếp hành lý cho hai ngày, bỗng không nghe thấy tiếng của Tiểu Bảo nữa bèn ngẩng đầu lên xem, thấy bé bày ra bộ dạng suy nghĩ sâu xa đầy phiền não thì bật cười: “Đang suy nghĩ gì thế?" "Mẹ ơi, con có thể mang theo đồ bơi không? Với cả, với cả con còn muốn mang đồ đắp cát nữa, được không ạ?"