Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 209




Sau khi hai cô cháu chuẩn bị xong, tài xế đưa họ tới trung tâm thương mại. Tiểu Bảo chưa được đi dạo phố cùng Giang Tiêu Tiêu bao giờ, cho nên lúc này bé cực kỳ vui về.

“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô có muốn mua gì không?”

Giang Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, hình như cô không cần mua gì.

“Tiểu Bảo thì sao? Con có muốn mua cái gì không?” Giang Tiêu Tiêu mim cười hỏi bé. “Con muốn mua thật nhiều quần áo cho cô Tiêu Tiêu!”

Cậu nhóc nói rất nghiêm túc, Giang Tiêu Tiêu nghe xong lập tức nở nụ cười, sau đó dắt tay Tiểu Bảo vào trung tâm thương mại.

Hai người đi loanh quanh khắp nơi, đột nhiên Tiểu Bảo dừng bước. Giang Tiêu

Tiêu nhìn theo ánh mắt bé thì thấy một bộ đồ mẹ con được bày trong cửa hàng. Giang Tiêu Tiêu cũng nhìn mê mẩn, Tiểu Bảo kéo tay cô hớn hở nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, chúng ta mua một bộ đồ mẹ con được không?”

Thường thì chỉ người thân mới mặc đồ mẹ con thôi, Giang Tiêu Tiêu thoáng sững sờ nhưng không từ chối mà trái lại cô còn có phần mong đợi, bèn dắt Tiểu Bảo vào trong.

Đây là bộ đồ mẹ con phong cách thoải mái. Hai cô cháu mặc thử đêu vừa vặn. Lần trước Giang Tiêu Tiêu đặt quần áo cho hoạt động ở trường Tiểu Bảo đã biết số đo của Cận Tri Thận, vì vậy cô mua luôn.

Tiểu Bảo vui vô cùng: “Cô Tiêu Tiêu ơi, đợi một hôm nào đó chúng ta cùng mặc bộ đồ này đi chơi được không?”

“Được chứ” Giang Tiêu Tiêu mim cười đồng ý.

Hai cô cháu tiếp tục đi dạo. Giang Tiêu Tiêu nhớ ra trước đây Cận Tri Thận tặng mình mấy bộ quần áo và ghim cài áo, trong khoảng thời gian này anh còn giúp đỡ mình nhiều lần, nhưng hình như mình chưa từng tặng quà cho Cận Tri Thận thì phải..

Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu định mua quà cho Cận Tri Thận. Tiểu Bảo rất vui khi nghe Giang Tiêu Tiêu nói muốn quà cho ba mình, quả nhiên cô Tiêu Tiêu có tình cảm với ba.

“Cô Tiêu Tiêu, cố định mua gì cho ba con a?”

“Cô cũng không biết nữa!”

Giang Tiêu Tiêu hơi bối rối. Mua quân áo… nhưng quần áo ở trung tâm thương mại rất đắt, hơn nữa cô được biết là quân áo của Cận Tri Thận được đặt may riêng, nếu cô mua mà anh mặc không hợp thì ngại lắm. Vậy nên mua cái gì nhỉ?

Bỗng dưng Tiểu Bảo gợi ý: “Cô Tiêu Tiêu, hay là tặng cà vạt được không? Chẳng phải trong phim toàn là nữ chính tặng cà vạt cho nam chính sao? Để buộc chặt nam chính”

“Cục cưng à, con xem phim gì thế?” Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười.

Nhưng nghĩ kỹ thì thấy hình như tặng cà vạt cũng ổn đấy.

Thế là hai cô cháu tới khu vực bán cà vạt. Giang Tiêu Tiêu nhìn hoa cả mắt, cô không thạo chọn quà cho người khác phải nên nhờ nhân viên bên cạnh chọn giúp.

Chọn một hồi Giang Tiêu Tiêu mới ưng ý một chiếc cà vạt màu đen nhạt, cô đang định cầm lên xem thử thì có một người giành trước.

“Cô nhân viên, gói cái cà vạt này lại cho tôi

Giọng nói quen thuộc vang lên, Giang Tiêu Tiêu quay lại nhìn thì trông thấy người quen cũ.

Là Hàn Tĩnh.

Cô ta mặc chiếc váy màu đỏ rượu, trang điểm rất đậm, tay xách túi LV kiểu dáng mới nhất, dáng vẻ vô cùng kiêu căng.

Kể từ khi Hàn Tĩnh bị đuoi viec, Giang Tiêu Tiêu không gặp lại cô ta. Bây giờ cô ta cố ý cướp cà vạt khiến Giang Tiêu Tiêu vô thức nhíu mày, rõ ràng là mình chọn trước…

“Ô, Giang Tiêu Tiêu, là cô à! Trùng hợp ghê!” Hàn Tĩnh cười cợt cà khịa.

“Cô ơi, rõ ràng là chủng cháu chọn trước ” Tiểu Bảo biết Giang Tiêu Tiêu thích cái cà vạt kia nên không kìm được mà đứng ra nói chuyện.

Lúc này Hàn Tĩnh mới phát hiện có một đứa trẻ đứng bên cạnh Giang Tiêu Tiêu. Cô ta khế híp mắt lại, sau đó nở nụ cười.

“Giang Tiêu Tiêu, tôi đã quá coi thường cô rồi nha. Cô quyến rũ khách hàng đã đành, còn có con riêng luôn? Đây là thằng con hoang của gã nào thế?”

Cận, hơn nữa trong gương mặt bé và Giang Tiêu Tiêu khá giống nhau nên cô ta hiểu lầm.

“Hàn Tĩnh, cô đừng nói linh tinh” Ảnh mắt Giang Tiêu Tiêu trở nên lạnh lùng.

“Tôi nói linh tinh cái gì? Xem chừng thâng nhóc này năm tuổi nhi? Hình như năm năm trước cô mới tốt nghiệp thì phải? Chậc chậc, quả nhiên không ngoài dự đoán, quả nhiên tôi nói không sai. Giang Tiêu Tiêu, cô đúng là ả đàn bà để tiện vô liêm sỉ chỉ biết

bản thân dụ dỗ khách hàng.”

Rõ ràng là nhân phẩm của Giang Tiêu Tiêu có vấn đề, vậy mà người bị sa thải lại là mình. Hàn Tĩnh cực kỳ bất mãn.

Tiểu Bảo đang ở đây nên dù tức giận Giang Tiêu Tiêu vẫn phải nên giận, có không muốn tranh cãi với đối phương. Giang Tiêu Tiêu không cần cà vạt nữa, dắt tay Tiểu Bảo định đi nhưng Hàn Tĩnh không muốn bỏ qua cho cô, có vẻ như cô ta định xả cơn giận hồi trước ở công ty.

Giang Tiêu Tiêu vừa xoay người thì Hàn Tĩnh kẻo cổ tay cô.

“Sao hả? Giang Tiêu Tiêu, cô vội gì thế? Chột dạ vì bị tôi nói trúng tim đen đúng không?”

Hàn Tĩnh vẫn luôn cho rằng minh bị đuổi việc là vi Giang Tiêu Tiêu giở trò sau lưng, không thì tại sao nhân viên lâu năm như cô ta lại bị sa thải chỉ vì lỡ tay đấy người

khác? Tất cả là tại Giang Tiêu Tiêu, nếu không vì cô ta thì mình cũng chẳng bị mất việc.

Nghĩ đến chuyện này, Hàn Tĩnh càng nám chặt tay Giang Tiêu Tiêu không buông.

“Người phụ nữ xấu xa này, cô không được bắt nạt cô Tiêu Tiêu!” Tiểu Bảo vội vàng bảo vệ Giang Tiêu Tiêu.

“Thằng con hoang chang biết chui từ đâu ra mà cũng dám chạm vào tao à!”

Nói xong Hàn Tĩnh đẩy Tieu Bảo ra, Bé không đứng vững, lập tức ngã xuống đất.

“Tiểu Bảo.”

Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu tối sầm, cô giãy tay Hàn Tĩnh ra rồi vội vàng đỡ Tiểu Bảo dậy.

“Con có sao không?”

Tiểu Bảo lắc đầu, nhìn Hàn Tĩnh bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác: “Cô Tiêu Tiêu yên tâm! Con không sao.”

Hàn Tĩnh khoang tay, nhếch miệng cười mia mai.

“Giang Tiêu Tiêu, cô không dám cho con ruột gọi minh là mẹ vì sợ người khác biết hả? Ôi chao, cô thật ghê tớm. Thâng con nhà cô cũng là đồ vô giáo dục!”

Nghe cô ta nói vậy, Giang Tiêu Tiêu trở nên u ám, thắng tay tát vào mặt Hàn Tĩnh.

“Giang Tiêu Tiêu, cô…”

Hàn Tĩnh cũng đoán trước rằng Giang Tiêu Tiêu sẽ nổi giận đánh mình nhưng vừa rồi có ta không đề phòng, suýt thì tức nổ phổi, mặt biến sắc trông cực kỳ dữ tợn.

“Hàn Tĩnh, vốn dĩ tôi chẳng muốn cãi nhau với cô nhưng cô nhất quyết gây sự với tôi. Tôi và con trai tôi có thể nào cũng chẳng

đến lượt cô nói này nói kia, cô tự lo cho mình trước đi!”

Hàn Tĩnh giận muốn nổi đóa luôn, vung tay định đánh Giang Tiêu Tiêu nhưng cô đã đề phòng từ trước, lập tức giữ chặt cổ tay cô ta

“Hàn Tĩnh, nếu cô muốn đánh thì đừng trách tôi độc ác.” Nõi xong Giang Tiêu Tiêu thả tay cô ta ra.

Hàn Tĩnh đi giày cao gót, suýt thì ngã nhào ra đất.