Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 204




Sau khi ăn sáng xong, Cận Tri Thận vẫn đưa Tiểu Bảo đến trường trước rồi đưa Giang Tiêu Tiêu đi làm như mọi lần.

Xe đậu trước cửa công ty, lúc xuống xe Cận Tri Thận hơi lưu luyến, mím môi nói: “Tan làm tôi sẽ tới công ty đón em.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu chứ không từ chối: “Anh mau tới công ty đi!”

Nói xong cô bỗng ngượng ngùng chạy vào công ty. Rõ ràng là cô quen anh một thời gian rồi nhưng không biết tại sao lần nào đối mặt với anh tim cô cũng đập rộn ràng như lúc mới yêu.

Cận Tri Thận ở phía sau khẽ cong môi cười, cuối cùng cô cũng bằng lòng thử đón nhận anh.

Giang Tiêu Tiêu vừa vào công ty đã gặp Từ Na thang máy.

Cô ấy đi đến hóng chuyện: “Chị Tiêu Tiêu bị sao vậy? Vẻ mặt thẹn thùng quá nè!”

“Em nói gì đó! Làm gì có!” Giang Tiêu Tiêu trừng cô ấy.

Từ Na sáp lại nói mập mờ: “Em có hóng chuyện đâu, chị đừng tưởng em không nhìn thấy Chủ tịch Cận ở cửa, anh ấy đưa chị tới công ty! Có phải hai anh chị… hẹn hò rồi không?”

Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, đang định phủ nhận thì Từ Na cướp lời trước: “Chị Tiêu Tiêu, chị nói cho em biết đi mà! Có phải hai người hẹn hò rồi không? Chị yên tâm, em tuyệt đối không kể với người khác đâu!”

“Xem như thế đi…” Giang Tiêu Tiêu không phủ nhận nữa.

Mặc dù giữa bọn họ vẫn còn nhiều vấn đề nhưng lần này Giang Tiêu Tiêu muốn thử đến với anh. Tuy chuyện này rất khó khăn nhưng cho dù đến cuối cùng bọn họ chia tay thì cô cũng không muốn sau này bản thân phải hối tiếc.

Nghe cô nói vậy, Từ Na vô cùng kích động.

“Thật ạ? Chị Tiêu Tiêu, chị và Chủ tịch Cận thật sự…”

Thang máy đã lên đến tầng ban ngành, Giang Tiêu Tiêu vội che miệng Từ na. Nếu chuyện này bị cả phòng biết thì không hay.

Có trời mới biết Từ Na kích động nhường nào. Dường như cô ấy rất muốn chia sẻ tin tức này cho mọi người nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Giang Tiêu Tiêu thấy Từ Na kích động như thế thì hơi hối hận, không biết cô nàng này có giữ bí mật được không.

Haiz, Giang Tiêu Tiêu thở dài.

Ở một nơi khác, buổi chiều lúc sắp tan làm Cận Tri Dực mới đến công ty tìm anh trai mình. Khi anh ta đến văn phòng, Cận Tri Thận đã dọn đồ xong, đang định rời đi.

Giờ mới năm rưỡi mà… Cận Tri Dực thắc mắc: “Anh ơi, sao anh tan làm sớm thế?”

Bình thường anh trai toàn về sau sáu giờ, sao hôm nay lại về sớm vậy?

“Ừm, đi đón chị dâu chú tan làm, rồi lại đón Tiểu Bảo đi ăn cơm.”

Sáu giờ là Giang Tiêu Tiêu hết giờ làm việc, bây giờ đi vừa kịp.

Cận Tri Dực: “…”

Anh ta phát hiện ra một điều: sau khi yêu đương anh trai như biến thành một người khác. Chậc chậc! Bây giờ lúc nói chuyện còn tươi cười, nhất là khi nhắc đến Giang Tiêu Tiêu… trông anh ấy vô cùng dịu dàng.

Cận Tri Dực cứ tưởng sau chuyện xảy ra ở buổi tiệc hôm ấy, chị dâu sẽ khép mình một thời gian hoặc là cắt đứt quan hệ với anh trai. Thậm chí anh ta đã chuẩn bị khuyên nhủ anh trai.

Nhưng không ngờ… Vì chuyện đó mà mấy hôm nay tình cảm giữa hai người tiến triển tốt đẹp.

Cận Tri Dực cảm thấy mình lo lắng vô ích rồi. Anh ta thở dài, chỉ mong hai người họ mãi tốt đẹp như thế này!

Cận Tri Thận rời công ty tới đón Giang Tiêu Tiêu, sau đó lại đến trường đón Tiểu Bảo. Ba người ăn cơm ở bên ngoài, ăn xong thì về nhà Giang Tiêu Tiêu.

Mấy ngày nay cứ lặp lại đi lặp như vậy, không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu cứ cảm thấy cách thức họ chung sống rất ngọt ngào hạnh phúc tựa như gia đình ba người, chỉ mong cuộc sống sẽ mãi luôn như vậy.

Trong khi đó ở Cận thị, toàn bộ nhân viên đều cảm thấy gần đây tâm trạng Chủ tịch rất tốt, đi đầu cũng mang theo nụ cười trên mặt, thậm chí lúc họp còn lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn. Hơn nữa, ngày nào Chủ tịch cũng tan làm sớm. Nói chung là Chủ tịch không còn lạnh lùng đáng sợ như trước.

Mọi người nảy sinh nghi ngờ, lẽ nào Chủ tịch Cận đang yêu?

Tô Uyển Ương là thư ký của Cận Tri Thận, tất nhiên cô ta cũng cảm nhận được những điều này. Cô ta cũng ôm nghi vấn như mọi người, hỏi ra mới biết ngày nào Cận Tri Thận cũng ở cùng Giang Tiêu Tiêu, thậm chí ba ngày rồi anh không về nhà.

Suýt thì Tô Uyển Ương tức phát điên.

Rõ ràng là Cận Tri Thận biết ngày xưa Giang Tiêu Tiêu từng làm chuyện bẩn thỉu, vậy mà tại sao bọn họ không chia tay như dự đoán của mình mà trái lại còn nồng nhiệt hơn? Lẽ nào anh thà lấy một ả đàn bà dơ bẩn cũng không cần mình?

Cả Giang Tiêu Tiêu nữa, chẳng lẽ cô ta không sợ mình nói cho Cận Tri Thận biết chuyện năm xưa? Lẽ nào người phụ nữ này dám chắc Cận Tri Thận sẽ chấp nhận chuyện đó?

Nói thật là bây giờ Tô Uyển Ương vô cùng hoảng loạn, cô ta rất sợ Cận Tri Thận không quan tâm chuyện quá khứ của Giang Tiêu Tiêu, thậm chí không để ý việc Giang Tiêu Tiêu từng sinh con.

Nếu đúng là vậy thì chẳng phải mình thua một cách thảm hại hay sao… Tô Uyên Ương không cam lòng thua bởi một người phụ nữ như Giang Tiêu Tiêu.

Hôm ấy Tô Uyển Ương cũng tan làm sớm, tới quán bar mua say.

Cô ta ngồi ở quầy bar uống rượu liên tục mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cô ta lại nghĩ tới cảnh ngày nào Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu cũng quấn lấy nhau, bọn họ và Tiểu Bảo giống như gia đình ba người, anh vào nhà Giang Tiêu Tiêu, liệu hai người có ngủ chung không, có quan hệ không… Hễ nghĩ tới những điều này là trái tim cô ta lại đau như dao cắt, chỉ ước gì người ở cùng Cận Tri Thận là mình chứ không phải Giang Tiêu Tiêu.

Tô Uyển Ương dốc cạn ly rượu, ánh mắt tối tăm. Tại sao, tại sao rõ ràng là mình tốt hơn Giang Tiêu Tiêu rất nhiều nhưng Cận Tri Thận lại không chịu để mắt tới mình?

Cô ta đã vì anh mà cố gắng suốt bao năm!

Nhưng kết quả thì sao? Anh lại thích một người phụ nữ như Giang Tiêu Tiêu! Giờ đây Tô Uyển Ương cảm thấy mọi cố gắng của mình hệt như một câu chuyện cười, cô chủ nhà họ Tô lại không sánh bằng Giang Tiêu Tiêu.

Tô Uyển Ương nhếch môi nở nụ cười châm biếm như đang tự giễu. Nhưng cô ta thật sự rất yêu anh, tuyệt đối cô ta sẽ không từ bỏ đâu.

Tô Uyển Ương cũng không biết mình đã uống bao lâu, khi gần say cũng đã rạng sáng, quán bar sắp đóng cửa. Phục vụ đi tới nói với cô ta: “Xin lỗi cô, quán bar chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Đã trễ thế này, cô là phụ nữ về một mình không an toàn, có cần tôi gọi điện thoại cho người thân của cô không ạ?”

Tô Uyển Ương day trán rồi lấy điện thoại ra, cuối cùng ấn số của Cận Tri Thận. Sau khi điện thoại đổ chuông, cô ta ném nó cho phục vụ.

Cô ta muốn thử xem Cận Tri Thận có tới đón mình không… Anh sẽ không bỏ mặc mình đâu!