Giang Tiêu Tiêu vừa khó chịu vừa tủi thân, chẳng muốn dây dưa thêm nữa, cũng không muốn đối mặt với những chuyện ngày xưa nữa.
Cận Tri Thận đứng im nghe cô nói hết, sau đó anh không bỏ đi mà ngược lại, anh bước đến ôm Giang Tiêu Tiêu vào lòng.
“Ai nói chúng ta không phải người cùng một thế giới chứ? Giang Tiêu Tiêu, tôi không quan tâm quá khứ của em thế nào, tôi không quen em của trước kia, tôi chỉ biết em của bây giờ.”
“Bất kể xảy ra chuyện gì tôi cũng ở bên em, chúng ta cùng nhau đối mặt với mọi việc có được không?”
Từng câu từng chữ vang lên bên tai khiến Giang Tiêu Tiêu không kìm được nước mắt, lời nói của Cận Tri Thận đã chạm vào trái tim cô.
Mấy năm qua Giang Tiêu Tiêu phải một mình đối mặt với rất nhiều việc nhưng đều cố gắng vượt qua, cô cứ rằng có lẽ mình sẽ sống lẻ loi cô độc như thế đến hết đời.
Nhưng không ngờ Cận Tri Thận xuất hiện.
Người đàn ông này giúp đỡ mình và mang lại cho mình niềm vui bất ngờ hết lần này đến lần khác.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự là Giang Tiêu Tiêu không chịu đựng nổi. Cô không giãy khỏi vòng ôm của Cận Tri Thận mà tựa vào vai anh khóc nức nở như đang giải tỏa cảm xúc.
Cận Tri Thận cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng lại đưa khăn giấy cho cô, lång lặng ở bên cô.
Giang Tiêu Tiêu dựa vào Cận Tri Thận khóc rất lâu.
Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại, rồi cảm thấy ngượng ngùng vì áo sơ mi của Cận Tri Thận đã ướt đẫm nước mắt của cô.
“Xin lỗi anh…” Giang Tiêu Tiêu nghẹn ngào.
Khóc xong Giang Tiêu Tiêu đã thấy dễ chịu hơn.
Cận Tri Thận không để ý áo sơ mi của mình ra sao, chỉ mím môi nói: “Em đừng nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi đàng hoàng rồi ngày mai xuất viện. Cũng đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nằm lại giường bệnh nhưng mãi mà không ngủ được.
Cận Tri Thận vào nhà vệ sinh xử lý quần áo, lúc đi ra anh trông thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn mở mắt, không biết đang nghĩ gì.
Thấy anh đi ra, Giang Tiêu Tiêu dơ dự chốc lát rồi nói: “Ông Tần.”
Giang Tiêu Tiêu rất áy náy. Vốn dĩ ông cụ Tần vui vẻ mời mình dự tiệc, vậy mà mình lại phá rối bữa tiệc của đối phương, không biết ông cụ có giận không.
Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu đang nghĩ gì nên nói ngay: “Lúc nãy ông ngoại còn đến thăm em đấy, cũng không trách em đầu. Cùng lắm là sau này tôi đi cùng em tới chỗ ông nhận lỗi.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, hai người trò chuyện được một lúc thì cô mơ màng thiếp đi. Không hiểu sao chỉ cần có Cận Tri Thận bên cạnh là Giang Tiêu Tiêu ngủ rất ngon.
Cận Tri Thận ngồi cạnh đầu giường nhìn gương mặt Giang Tiêu Tiêu say ngủ, cõi lòng cũng trở nên mềm mại.
Anh đắp kín chăn cho Giang Tiêu Tiêu rồi hôn khẽ lên trán cô.
Chúc ngủ ngon, cô bé của tôi.
Ngày hôm sau, Cận Tri Thận làm thủ tục xuất viện cho Giang Tiêu Tiêu, sau đó đưa cô về nhà.
Xe dừng dưới tòa chung cư, Cận Tri Thận ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hay là em đến công ty cùng tôi?”
Dù sao tối qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Giang Tiêu Tiêu không yên tâm để Giang Tiêu Tiêu một mình.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Anh yên tâm! Tôi ổn rồi, anh đi làm đi!”
“Ừ, có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Cuối cùng Cận Tri Thận cũng không ép cô, anh rời chung cư đến công ty.
Giang Tiêu Tiêu nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, lòng chợt thấy hoảng hốt, không biết phải đối diện với tình cảm này như thế nào.
Mới sáng ra Giang Chấn và Thẩm Thục Lan đã vội vã tới nhà họ Lam, hai người nghe tin tối qua Giang Tình Tình bị sợ hãi nên tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tình Tình sắc mặt tiều tụy ngồi trên số pha.
Giang Chấn hỏi ngay: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại bị động thai?”
Hôm qua sau khi rời khỏi bữa tiệc, Lam Quân Hạo lập tức đưa Giang Tình Tình đến bệnh viện. Do tâm trạng chấn động, lại thêm không điều dưỡng tốt trong thời gian vừa qua nên Giang Tình Tình có nguy cơ bị sảy thai.
Cô ta nghe ba hỏi vậy lập tức tố cáo.
“Ba ơi, tất cả là tại Giang Tiêu Tiêu, đêm qua cô ta nổi điên muốn bóp chết con.”
Hễ nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, đến giờ Giang Tình Tình vẫn còn sợ hãi. May mà mình và con không bị làm sao, nếu không dù biến thành ma cô ta cũng không tha cho Giang Tiêu Tiêu.
Thẩm Thục Lan nghe con gái kể xong thì hoảng sợ vô cùng: “Gì cơ? Con đàn bà để tiện vô liêm sỉ Giang Tiêu Tiêu muốn bóp chết con ư? Nó to gan thật đấy!”
“Đúng vậy! Mẹ không biết đâu, nếu hôm qua chủ tịch Cận không can ngăn thì e rằng giờ đây ba mẹ không được gặp con gái nữa rồi.”
Giang Chấn cũng sửng sốt, ông ta biết Giang Tiêu Tiêu không bao giờ vô duyên vô cớ định bóp chết Giang Tình Tình, nhất định là có lý do nào đó.
“Quân Hạo, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Giang Tình Tình khựng lại, vội nhìn Lam Quân Hạo bằng ánh mắt cầu xin với hy vọng anh ta đừng kể lại chuyện tối qua cho ba mẹ mình.
Lam Quân Hạo phớt lờ ánh mắt của Giang Tình Tình như thế không nhìn thấy, vẫn nói thẳng ra.
“Ba mẹ, lần này là lỗi của Tình Tình, hôm qua em ấy định vạch trần chuyện năm xưa trước mặt người nhà họ Cận và nhà họ Tần. Vì vậy nên Giang Tiêu Tiêu mới lập tức nổi điên, định bóp chết Tình Tình.”
Vẻ mặt Lam Quân Hạo hờ hững, anh ta nghĩ rằng nhất định phải cho Giang Chấn biết chuyện này, không thì chẳng biết sau này Giang Tình Tình sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Trước khi Giang Tiêu Tiêu bị đuổi ra khỏi nhà đã ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty với điều kiện bọn họ không được để lộ chuyện đó.
Giang Chấn nghe xong lập tức giận dữ, chất vấn Giang Tình Tình: “Quân Hạo nói có đúng không? Tình Tình, con định nói ra chuyện năm xưa trước mặt người nhà họ Cận và người nhà họ Tần ư?”
Nếu chuyện này bại lộ thì không chỉ có Giang Tiêu Tiêu tổn thương mà còn ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Giang và nhà họ Lam. Hơn nữa, hồi đó bọn họ cũng hứa với Giang Tiêu Tiêu rồi, cho nên dù có hận cô cỡ nào Giang Chấn cũng không kể cho nhà họ Cận biết chuyện này.
Giang Tình Tình chột dạ cúi gằm, trước đây Giang Chấn đã nhiều lần nhắc nhở cô ta không được tiết lộ chuyện này, nhưng đây là điểm yếu khiến Giang Tiêu Tiêu mất hết danh sự, không ngóc đầu lên được, sao Giang Tình Tình có thể giấu mãi trong lòng chứ.
Giang Chấn nổi giận mắng: “Con có biết chuyện này có ảnh hưởng nhường nào không? Ba đã cảnh cáo con không được tiết lộ chuyện này, con đừng có nông nổi mãi như thế được không hả!”
Giang Tiêu Tiêu cúi đầu, bỗng dưng cảm thấy hơi ấm ức. Rõ ràng người suýt chết là mình, người động thai cũng là mình. Còn Giang Tiêu Tiêu thì chẳng bị sao cả, vậy mà bây giờ ba lại mắng mình, chẳng biết rốt cuộc ba đang lo lắng điều gì nữa.