Giang Tiêu Tiêu ngây người nhìn màn hình điện thoại chằm chằm tới tận lúc giọng Tiểu Bảo vang lên.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô đang làm gì thế?”
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới sực tỉnh, quay sang nhìn Tiểu Bảo và mỉm cười nói: “Tiểu Bảo à, trong nhà hết gia vị rồi, mà cô lại quên mua. Con ngoan ngoãn ở nhà đợi cô nhé, cô Tiêu Tiêu sẽ về nhanh thôi.”
Tiểu Bảo gật đầu lanh lợi.
“Vâng ạ, vậy cô Tiêu Tiêu mau đi đi!”
Giang Tiêu Tiêu khóa cửa cẩn thận, dặn dò Tiểu Bảo xong rồi đi xuống dưới nhà.
Tô không kìm được nghi vấn tại sao Tô Uyển Ương lại biết mình ở đây? Có điều nghĩ lại thì cô chợt hiểu ra, đối phương thích Cận Tri Thận như vậy, nhất định là cô ta đã điều tra mình tường tận rồi.
Giang Tiêu Tiêu đi ra cổng chung cư thì trông thấy Tô Uyển Ương. Cô ta mặc váy liền màu xanh nhạt, xách túi LV kiểu dáng mới nhất, cả người toát lên khí chất trang nhã cao quý.
Giang Tiêu Tiêu đi tới chào hỏi một cách lạnh nhạt.
“Chào cô Tô.”
Hai người tìm một chỗ gần đó ngồi nói chuyện. Tô Uyển Ương nhìn Giang Tiêu Tiêu, cũng không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Cô Giang, hắn là cô cũng rõ mục đích tôi đến tìm cô! Cô không xứng với Tri Thận, tôi mong rằng cô hãy chủ động rời khỏi anh ấy.”
Không nói đến cái khác, chỉ riêng hoàn cảnh thân phận của Giang Tiêu Tiêu thôi đã không xứng với Cận Tri Thận, huống hồ cô còn từng sinh con. Dù có chết Tô Uyển Ương cũng không đồng ý cho một người phụ nữ như vậy ở bên Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu nghe cô ta nói vậy thì đáp lại bằng ánh mắt sáng tỏ và vẻ mặt hờ hững.
“Cô Tô quan tâm quá nhiều rồi đó! Tôi không cần cô nói cho tôi biết mình xứng với ai.”
Giang Tiêu Tiêu thừa nhận khoảng cách giữa mình và Cận Tri Thận rất lớn. Nếu thời gian trước Tô Uyển Ương tìm cô thì chắc chắn là cô sẽ tự ti, sẽ buồn bã… Nhưng bây giờ Giang Tiêu Tiêu muốn nắm giữ hạnh phúc thuộc về mình.
Cận Tri Thận không thể không thừa nhận Cận Tri Thận tốt với mình, thích mình. Có lẽ lần trước mình trông thấy anh và Tô Uyển Ương ở bệnh viện chỉ là hiểu lầm.
Mặc dù bọn họ giống như người của hai thế giới, tuy nhiên Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình và anh vẫn có thể ở bên nhau. Lần này cô không muốn từ bỏ và lùi bước, cho nên cô mới đến gặp Tô Uyển Ương.
Tô Uyển Ương bật cười, giọng điệu đầy tự tin.
“Thế ư? Giang Tiêu Tiêu, có lẽ người khác không biết nhưng tôi nắm rõ quá khứ của cô như lòng bàn tay đấy.”
Giang Tiêu Tiêu sững người, ngước mắt nhìn Tô Uyển Ương.
“Cô Tô có ý gì?”
Bỗng dưng Giang Tiêu Tiêu có dự cảm xấu, có vẻ như Tô Uyển Ương đã nắm chắc phần thắng khi đến tìm mình. Lẽ nào…
Tô Uyển Ương tới đây vì muốn yêu cầu Giang Tiêu Tiêu rời xa Cận Tri Thận, bởi vậy cô ta nói thắng luôn: “Cô em gái ngoan của cô đã kể cho tôi nghe quá khứ của cô rồi, bao gồm một năm cô mất tích. Trong thời gian đó cô đã làm gì, chẳng cần tôi phải nói ra đâu nhỉ?”
Phải nói là Tô Uyển Ương rất cảm ơn người nhà họ Giang, nếu không có bọn họ thì cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đến với nhau mà không có cách nào ngăn cản.
Giang Tiêu Tiêu chợt biến sắc, cô không ngờ chuyện mang thai hộ sáu năm trước lại bị vạch trần một cách đột ngột như thế. Tô Uyển Ương biết chuyện này rồi sao? Người nhà họ Giang kể cho cô ta ư?
Giang Tiêu Tiêu bỗng siết chặt tay, bắt đầu hoảng hốt.
Chuyện này như một vết sẹo trong lòng cô, cô không muốn ai biết, nhất là người có liên quan đến Cận Tri Thận.
“Cô Giang, tôi không muốn vạch trần chuyện này trước mặt Cận Tri Thận, nhưng mong rằng cô hãy biết điều. Nếu bác Cận biết chuyện này thì bác ấy tuyệt đối không đồng ý cho cô bước chân vào nhà họ Cận đâu, à không, phải nói là tất cả người nhà họ Cận sẽ không cho phép một người phụ nữ như cô kết hôn với Cận Tri Thận.”
“Cô và Tri Thận vốn là người của hai thế giới, anh ấy sẽ nghĩ gì nếu biết cô từng sinh con cho kẻ khác?”
Nói thật là Tô Uyển Ương không đoán được Cận Tri Thận sẽ xử lý thế nào sau khi biết chuyện này. Anh sẽ chán ghét Giang Tiêu Tiêu hay là vẫn tiếp tục ở bên cô ta như không có gì xảy ra?
Tô Uyển Ương chưa bao giờ thấy anh thích ai tới vậy, cô ta chỉ lo nếu chuyện này bị vạch trần trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Tần mà Cận Tri Thận vẫn che chở cho Giang Tiêu Tiêu thì phải làm sao đây?
Hôm nay cô ta nghĩ thông suốt rồi, Giang Tiêu Tiêu không muốn bất kỳ ai biết chuyện này, vậy tại sao cô ta không ra tay từ phía Giang Tiêu Tiêu, bắt cô ta phải chủ động rời xa Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu nghe thấy câu nói này của Tô Uyển Ương, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô tưởng rằng chuyện này sẽ bị chôn vùi mãi mãi, chỉ cần Cận Tri Thận hoặc là người nhà họ Cận không biết thì cô và Cận Tri Thận có thể ở bên nhau, nhưng bây giờ…
Nhìn phản ứng của Giang Tiêu Tiêu, Tô Uyển Ương rất hài lòng vì đã đạt được kết quả như mong muốn, khóe môi khẽ cong lên.
“Cô Giang à, chỉ cần cô rời xa Cận Tri Thận thì tôi sẽ giữ bí mật, vờ như không biết gì cả. Cô chủ động rời xa còn có thể để lại ấn tượng tốt cho Tri Thận và Tiểu Bảo, nhưng nếu cô vẫn tiếp tục qua lại với ba con họ thì đừng trách tôi ác!”
Dứt lời Tô Uyển Ương lập tức xách túi rời đi.
Giang Tiêu Tiêu ngồi ngây ra đó, ngón tay siết chặt, toàn thân run rẩy như một quả bóng xì hơi.
Từng câu từng chữ của Tô Uyển Ương cứ văng vång trong đầu Giang Tiêu Tiêu, cô cảm thấy mình thật nực cười vì ban ngày đã nảy sinh suy nghĩ kia khi ngắm bức tranh của Tiểu Bảo.
Cô cho rằng chỉ cần mình cố gắng thì có thể trở thành người phụ nữ xứng đôi với Cận Tri Thận, bọn họ có thể ở bên nhau.
Nhưng bây giờ chuyện sáu năm trước đã bị lộ rồi, Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy lòng chua xót biết bao.
Đúng vậy! Cô phải hiểu ra từ sớm chứ, trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn gì cũng có người biết chuyện năm xưa.
Giang Tiêu Tiêu tự nhắc nhở bản thân đừng ôm hy vọng hão huyền nữa, bọn họ không thể thành đôi đầu.
Cô hít sâu một hơi, viền mắt đỏ hoe. Cũng không biết ngồi bao lâu Giang Tiêu Tiêu chợt nhớ ra Tiểu Bảo vẫn đang ở trong nhà, vì vậy cô chỉ đành cố nén nước mắt, ổn định cảm xúc rồi đi lên nhà.
Khi Giang Tiêu Tiêu về đến nhà, Tiểu Bảo vui vẻ ra đón. Thấy tay cô trống không, Tiểu Bảo hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cô Tiêu Tiêu ơi, không phải cô đi mua đồ ạ?”
Giang Tiêu Tiêu sực tỉnh, lúc này mới nhận ra mình không mua gì mang về. Cô mỉm cười giải thích: “Siêu thị không mở cửa.”
“Hả?” Tiểu Bảo hơi nghi hoặc, gần đây có rất nhiều siêu thị mà? Lẽ nào đóng cửa hết rồi? Mà cái chính là cô Tiêu Tiêu đi lâu ơi là lâu.
“Tiểu Bảo đã đói chưa?” Giang Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, nói lảng sang chuyện khác.
Cậu nhóc gật đầu rất thật thà.
“Vậy cô đi nấu cơm đây.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn rất nhiều đồ ăn mới mua, thầm nghĩ hãy để buổi tối cuối cùng này trôi qua thật tốt đẹp! Sau ngày mai, cô sẽ gạt bỏ mọi mơ tưởng.