Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 179




Trong phòng bệnh, Từ Na vẫn đang trách móc Hàn Tĩnh: “Chị Tiêu Tiêu, lần này chị đừng có mềm lòng, đâu phải Hàn Tĩnh cố tình gây sự với chị mới một hai lần đầu. Nếu không truy cứu chuyện này để chị ta nhớ lâu thì với tính cách của chị ta, e rằng sau này sẽ ngày càng quá đáng hơn.”

Giang Tiêu Tiêu day trán, thấy hơi nhức đầu. Đúng lúc này, một bóng hình quen thuộc bước vào cửa, Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn Cận Tri Thận đang đứng trước mặt.

“Sao anh lại tới đây?”

Mình mới bị thương chưa được bao lâu mà Cận Tri Thận đã tìm đến nơi này, Giang Tiêu Tiêu nghi ngờ liệu có phải anh gắn thiết bị định vị trên người mình không.

Từ Na cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy Cận Tri Thận đến đây. Thật là hâm mộ biết bao! Cô ấy phát hiện người chị Tiêu Tiêu thích chắc chắn là Cận Tri Thận, đàn anh Lục đáng thương quá!

Cô ấy nhìn hai người rồi lên tiếng: “Em đi lấy thuốc đây.”

Nói rồi Từ Na lủi ra khỏi phòng bệnh.

Bởi vì lo lắng về tình trạng vết thương của Giang Tiêu Tiêu nên Cận Tri Thận không nghĩ nhiều mà vội vàng đến đây. Bây giờ nghe Giang Tiêu Tiêu hỏi vậy, anh sững ra giây lát rồi bỏ qua đề tài này, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Em sao rồi? Vết thương không sao chứ?”

“Không sao, đã xử lý xong rồi.” Giang Tiêu Tiêu lắc đầu.

Cận Tri Thận cau có nhìn băng gạc quấn trên trán cô. Giang Tiêu Tiêu thấy vậy bèn vội vỗ về: “Tôi không sao thật mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Vết thương nhỏ cũng là bị thương. Có đau không?” Cận Tri Thận hỏi.

Giang Tiêu Tiêu vẫn lắc đầu. Nhưng nói thật là không đau sao được, sứt đầu chảy máu đó!

Một lát sau bác sĩ kê đơn thuốc cho Giang Tiêu Tiêu, sau đó hai người ra viện. . Truyện Quan Trường

Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà, vì lo lắng cô một thân một mình nên anh đã ở lại.

Sau khi lên nhà, Cận Tri Thận hỏi cô: “Em chưa ăn cơm phải không? Tôi nấu cho em vài món.”

Giang Tiêu Tiêu ngồi trên sô pha, trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên. Cô hỏi: “Anh biết nấu cơm ư?”

Dằn vặt chừng ấy thời gian, Giang Tiêu Tiêu đã đói từ lâu rồi. Ban đầu cô định gọi đồ ăn ngoài nhưng giờ nghe Cận Tri Thận nói vậy, cô bỗng có phần mong đợi.

Cận Tri Thận mím môi trả lời: “Anh biết nấu mì, vả lại hương vị cũng thường thôi.”

Thường ngày anh bận làm việc, hay gọi cơm ngoài nhưng nấu mì khá ngon.

Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu hơi buồn cười nhưng cố nhịn.

“Mì sợi cũng được.”

Cô chưa ăn đồ Cận Tri Thận nấu bao giờ, nghĩ vậy Giang Tiêu Tiêu lại càng mong chờ.

Cận Tri Thận vào bếp, Giang Tiêu Tiêu đứng ở cửa nhìn anh. Khi trông thấy anh xắn tay áo nấu nướng, cô bắt đầu mê mẩn.

Sao người đàn ông này lại đẹp trai như vậy? Hình ảnh anh nấu mì đẹp quá chừng! Giang Tiêu Tiêu ngây người ngắm gò má anh, nhưng không ngờ lúc này Cận Tri Thận đột nhiên quay đầu lại như thể đã phát hiện ra ánh nhìn của cô. Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tiêu Tiêu chợt bối rối, vội vàng trở lại phòng khách.

Cận Tri Thận cong môi cười khẽ rồi tiếp tục nấu mì.

Mấy phút sau, anh bưng mì sợi ra. Giang Tiêu Tiêu ngó thử thì thấy không đẹp lắm, sau đó cô cầm đũa nếm thử, đúng là mùi vị cũng thường thôi.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện Cận Tri Thận không phải người toàn năng! Sau khi phát hiện ra bí mật này, Giang Tiêu Tiêu len lén mừng thầm, lại càng vui vẻ hơn vì vị Chủ tịch khiến mọi người nể sợ trên thương trường đã đích thân vào bếp nấu cho mình.

“Ngon không?” Cận Tri Thận hỏi.

“Ngon ạ.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, cô nói trái lương tâm chứ đâu dám nói thật! Nếu bảo không ngon thì có lẽ sau này Cận Tri Thận sẽ không bao giờ muốn vào bếp nữa.

Cận Tri Thận thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, ánh mắt mang ý cười xoa đầu cô.

“Món mì do Chủ tịch Cận thị nấu là vô giá, người khác muốn ăn cũng chẳng có đâu.”

Cho nên có dám chế dở sao?

Cận Tri Thận gật đầu: “Ừ, tôi chỉ nấu cho em ăn thôi.”

Anh vừa dứt lời, Giang Tiêu Tiêu bỗng đỏ mặt, không nói thêm nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Sau khi cô ăn xong, Cận Tri Thận rửa bát. Giang Tiêu Tiêu nhìn anh bận rộn, trong lòng trào dâng cảm xúc khác thường, không hiểu sao cô có cảm giác cách thức hai người ở chung giống như một đôi đang yêu nhau vậy.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình ngày càng lún sâu, lần nào mình xảy ra chuyện anh cũng xuất hiện và mang lại niềm vui bất ngờ cho mình…

Tiếp đó hai người ngồi số pha xem tivi. Không còn sớm nữa, Giang Tiêu Tiêu hỏi dò: “Anh không về à?”

“Không về, không yên tâm về em.” Cận Tri Thận trả lời.

Giang Tiêu Tiêu rất muốn nói là mình đã ổn rồi, nhưng thấy anh nhất quyết muốn ở lại cô cũng đành đồng ý. Có lẽ trong thâm tâm cô cũng không muốn Cận Tri Thận đi.

Giang Tiêu Tiêu tắm xong vẫn mặc bộ đồ ngủ kín mít ra ngoài. Do lúc gội đầu trán bị dính nước nên sau khi sấy tóc Cận Tri Thận lại bôi thuốc cho cô lần nữa.

Phòng khách rất yên tĩnh, mới đầu Giang Tiêu Tiêu không cảm thấy có gì kỳ lạ nhưng đến khi Cận Tri Thận cầm tăm bông tiến lại gần cô làm khoảng cách giữa hai người rất gần, cô mới thấy khác thường.

Mùi hương phả vào mặt, Cận Tri Thận hơi bồn chồn nhưng vẫn cố bình tĩnh lại bôi thuốc cho Giang Tiêu Tiêu, sau đó băng vết thương lại.

Lúc gần xong, Giang Tiêu Tiêu bỗng ngẩng đầu, môi cô vô tình sượt qua gò má Cận Tri Thận. Bầu không khí khung quanh bỗng trở nên khô nóng trong nháy mắt, Cận Tri Thận kìm lòng không đậu bèn hôn Giang Tiêu Tiêu.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau song lúc này Giang Tiêu Tiêu vẫn thấy rối bời, có điều cô không chống cự mà ngoan ngoãn mặc anh hôn.

Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, Cận Tri Thận hôn rất dịu dàng. Hành động trêu trọc của anh khiến Giang Tiêu Tiêu bủn rủn cả người. Hai người dựa hờ vào sô pha, Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được cơ thể nóng rẫy của anh qua lớp áo sơ mi một cách rõ ràng.