Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 173




Ở một nơi khác, trong khách sạn, Lam Quân Hạo, Giang Tình Tình và Tô Uyển Ương đang bàn chuyện hạng mục. Nói là bàn chuyện hạng mục chứ thật ra mục đích là để mọi tin.

Ánh mắt Tô Uyển Ương lóe lên tia sáng, tối nay mình nhất định phải dụ Giang Tiêu Tiêu hoặc là Lam Quân Hạo nói ra tin tức hữu ích.

Sau khi chào hỏi, Lam Quân Hạo đề cập tới các vấn đề về hạng mục, Tô Uyển Ương giải thích cho anh ta, hai bên trò chuyện vui vẻ.

Giữa chừng Lam Quân Hạo đi toilet, Tô Uyển Ương nhận thấy cơ hội đã tới, híp mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tình Tình gợi chuyện: “Cô Tô, nghe nói mấy hôm trước cô và chủ tịch Cận ra nước ngoài phải không? Cô thấy thế nào, chơi vui vẻ chứ?”

Tô Uyển Ương mỉm cười đáp: “Rất tuyệt. À phải rồi, Lần này chúng tôi ra nước ngoài còn gặp chị gái của cô nữa đó!”

Vừa nghe thấy tên Giang Tiêu Tiêu, Giang Tình Tình lập tức biến sắc. Người phụ nữ này cũng ra nước ngoài ư?

“Vậy sao? Thật là trùng hợp.”

“Đúng vậy! Tôi và chị gái của cô trò chuyện rất lâu, cô ấy bị bệnh mà vẫn tới dự tiệc vì công việc, thật là giàu trách nhiệm! Tôi bảo này, cô ấy rất hòa đồng, sao lại xích mích với người nhà thế? Phải chăng có hiểu lầm gì?”

Giang Tình Tình nghe thấy Tô Uyển Ương khen Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt chợt trở nên u ám. Ả đàn bà để tiện Giang Tiêu Tiêu này không chỉ cám dỗ Cận Tri Thận mà còn được tình địch Tô Uyển Ương khen ngợi như vậy, không biết cô ta đã đầu độc người ta bằng cách nào.

Cô ta chỉ sợ Tô Uyển Ương thân thiết với Giang Tiêu Tiêu, đến lúc đó Tô Uyển Ương giúp đỡ Giang Tiêu Tiêu đối phó nhà họ Giang thì xong đời.

Nghĩ đến điều này, Giang Tình Tình vội lên tiếng: “Cô ta làm ra chuyện mất mặt như vậy, đương nhiên là phải bị đuổi khỏi nhà. Cô Tô à, mặc dù cô ta là chị gái tôi, nhưng đừng trách tôi không nhắc cô biết cô ta là người nham hiểm, chắc chắn là cô ta tiếp cận cô có mục đích. Cô tuyệt đối đừng để người ta lợi dụng.”

Tô Uyển Ương giả vờ khó hiểu, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Chuyện mất mặt gì cơ?”

Giang Tình Tình suy nghĩ giây lát rồi ghé sát tai Tô Uyển Ương thì thầm: “Còn chuyện gì nữa! Năm xưa cô ta lén lút tằng tịu với kẻ khác, còn chửa hoang nữa. Do cô ta vô liêm sỉ nền anh Quân Hạo mới phản bội cô ta!”

Giang Tình Tình cảm thấy nhất định phải cho Tô Uyển Ương biết chuyện này, không thể để đối phương gần gũi với Giang Tiêu Tiêu được. Nếu có thể lợi dụng chuyện này khiến Giang Tiêu Tiêu không ngóc đầu lên được thì cô ta càng vui.

“Năm đó cô ta làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, anh Quân Hạo và gia đình tôi rất tức giận, vì vậy ba tôi mới đuổi cô ta ra khỏi nhà. Không ngờ bao năm trôi qua cô ta vẫn mắng anh Quân Hạo đá cô ta.”

Tô Uyển Ương cực kỳ ngạc nhiên, lại càng kích động hơn, không ngờ mẹ mình lại đoán đúng. Bất kể nguyên nhân là gì, Giang Tiêu Tiêu đã sinh con cho kẻ khác, chắc chắn nhà họ Cận sẽ không chấp nhận cô ta.

Lúc này Tô Uyển Ương mừng như điên, chỉ hận không thể xông tới trước mặt Cận Tri Thận nói ra sự thật. Tuy nhiên, cô ta vẫn giả vờ kinh ngạc: “Thật ư? Không ngờ lại có chuyện này.”

Giang Tình Tình gật đầu: “Đương nhiên là thật, nếu không tin thì cô Tô cứ đi điều tra xem có phải trước kia cô ta mất tích một năm không. Có điều cô đừng kể chuyện này với ai nhé!”

Không biết tại sao dạo trước người nhà họ Giang và nhà họ Lam chịu nhục, chịu Giang Tiêu Tiêu chèn ép mà không dám vạch trần chuyện này trước mặt nhà họ Cận.

Có rất nhiều lần Giang Tình Tình muốn nói ra, bởi vì một khi chuyện này bại lộ, Cận Tri Thận nhất định sẽ đá Giang Tiêu Tiêu, thế nhưng lần nào cũng bị ba ngăn cản. Cô ta không rõ, cũng không biết bọn họ đang lo lắng điều gì.

Tô Uyển Ương gật đầu tỏ ý mình nhất định sẽ giữ bí mật.

Sau đó Lam Quân Hạo trở lại, hai người đã nói xong, không tiếp tục đề tài này nữa. Lam Quân Hạo cũng không biết vừa rồi Giang Tình Tình đã nói cho Tô Uyển Ương biết chuyện Giang Tiêu Tiêu từng sinh con.

Ban đầu Giang Tiêu Tiêu định đợi ăn cơm xong sẽ mời Giang Tình Tình đi làm đẹp, nhân lúc Lam Quân Hạo không có mặt để dụ dỗ moi tin. Nhưng bây giờ cô ta đã biết sự thật nên không muốn lãng phí thời gian đi làm đẹp với Giang Tình Tình nữa, bèn tìm đại một lý do rồi rời đi.

Sau khi cô ta đi, Lam Quân Hạo hỏi: “Lúc nãy em và cô Tô nói chuyện gì vậy?”

Tô Uyển Ương đi quá vội vàng, Lam Quân Hạo cảm thấy có điểm bất thường, dường như cô ta đã đạt được mục đích nên đi luôn.

“Không có gì! Chỉ là chuyện cánh đàn bà con gái thôi.” Giang Tiêu Tiêu trả lời, cô ta giấu nhẹm chuyện vừa rồi, vờ như không xảy ra chuyện gì.

Nói thật là Giang Tình Tình cố ý tiết lộ chuyện đó cho Tô Uyển Ương, tin rằng Tô Uyển Ương nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để gạt Giang Tiêu Tiêu khỏi Cận Tri Thận. Cô ta muốn Giang Tiêu Tiêu bị vứt bỏ, muốn nhìn đối phương không nơi nương tựa! Không có Cận Tri Thận làm chỗ dựa, mình sẽ trả lại những gì mình phải chịu trong thời gian này.

Cuối cùng Lam Quân Hạo không gặng hỏi nữa, một lát sau cả hai cũng rời nhà hàng.

Tô Uyển Ương về tới nhà, bà Tô lập tức bước tới hỏi: “Sao rồi? Con đã gặp người nhà họ giang chưa? Có hỏi được thông tin hữu ích không?”

Tô Uyển Ương khẽ cong môi nở nụ cười, mở bản ghi âm trong điện thoại. Cô ta đã ghi âm lại những lời Giang Tiêu Tiêu nói trong nhà hàng lúc nãy.

Ba mẹ Tô nghe xong đều kinh ngạc.

Tối qua bọn họ chỉ nói bừa thôi, không ngờ Giang Tiêu Tiêu lại từng sinh con thật.

Bà Tô đã nghĩ kỹ rồi, nếu không hỏi được thông tin có ích thì bọn họ sẽ nghĩ cách xúi giục người nhà họ Lam và nhà họ Giang phối hợp với nhau bôi nhọ Giang Tiêu Tiêu thành người phụ nữ lắng lơ. Bọn họ phải tìm cách giành giật hạnh phúc cho con gái mình bằng mọi giá.

Nhưng bây giờ… bọn họ chẳng cần làm gì hết, chỉ với một đoạn ghi âm này là có thể làm cho Giang Tiêu Tiêu không ngóc đầu lên được.

Tiếp đó, bà Tô lại hỏi: “Đúng rồi, đứa trẻ kia đâu? Giang Tiêu Tiêu có sinh nó ra không?”

Nếu tìm được đứa bé kia rồi làm giám định mẹ con thì người nhà họ Cận càng không chấp nhận Giang Tiêu Tiêu.

Tô Uyển Ương nở nụ cười: “Ai biết được! Chắc là sinh thôi! Giang Tiêu Tiêu mất tích một năm cơ mà. Có điều chuyện này không khó điều tra. Mẹ à, chỉ cần bản ghi âm này là đủ rồi.”

Bà Tô cũng cười rộ lên: “Đúng thế! Nhà họ Cận sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như vậy. Giang Tiêu Tiêu nào xứng với Cận Tri Thận, con cứ yên tâm!”

“Đương nhiên rồi. May mà có ba mẹ gợi ý, nếu không thì con không thể tra ra chuyện này một cách nhanh chóng như vậy.”

Ánh mắt Tô Uyển Ương lộ rõ vẻ ác độc, cong môi nở nụ cười lạnh lùng. Giang Tiêu Tiêu, hạng người như cô mà cũng dám giành Cận Tri Thận với tôi.