Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ăn, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu bỗng thay đổi.
Tô Uyển Ương cũng trông thấy cô, cô ta mỉm cười chào hỏi một cách tự nhiên: “Cô Giang, các cô cũng đến ăn sáng à? Các cô muốn ngồi cùng chúng tôi chứ?”
Cận Tri Thận xoay người lại nhìn Giang Tiêu Tiêu, đang định lên tiến..
“Không cần.” Giang Tiêu Tiêu từ chối với vẻ lúng túng.
Nói rồi cô và Từ Na đi tìm một bàn khác và ngồi xuống.
Cận Tri Thận cau mày nhìn bóng người cách đó không xa, xem ra cảm giác của anh là đúng, Giang Tiêu Tiêu đang lặng lẽ trốn tránh anh, rốt cuộc nguyên nhân là do đâu?
Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Cận Tri Thận nhưng cô không dám đối diện với anh.
Từ Na hết sức kích động, nói: “Chị Tiêu Tiêu, đó là chủ tịch của Cận thị và cô chủ nhà họ Tô phải không? Chủ tịch Cận đẹp trai quá đi mất! Không ngờ chúng ta lại gặp được bọn họ ở New York đấy, lại còn ở cùng một khách sạn với nhau nữa chứ, đúng là trùng hợp quá! Đúng rồi, chị Tiêu Tiêu nè, chị quen biết với hai người họ à? Vừa rồi cô Tô còn mời chúng ta ăn sáng cùng nữa chứ.”
“Trước kia từng tiếp xúc vì công việc, cũng không quen lắm.” Giang Tiêu Tiêu tỏ ra rất bình tĩnh, nói dối mà không thèm chớp mắt.
Bấy giờ Từ Na mới nhớ ra Giang Tiêu Tiêu từng làm việc với tập đoàn Cận thị, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng cô ấy vẫn luôn nhìn về phía Cận Tri Thận với ánh mắt si mê.
Giang Tiêu Tiêu ăn bữa sáng mà đầu óc cứ để đi đâu, chẳng hiểu sao cô cảm thấy không có tinh thần gì cả.
Từ Na thấy cô có vẻ uể oải, bèn quan tâm một câu: “Chị Tiêu Tiêu, chị xem chị cứ thức đêm quá mức đấy, dù bận rộn đến đâu thì cũng phải chú ý sức khỏe của mình nữa. Lát nữa chị đi đến bác sĩ thử xem nhé?”
“Không cần đâu.” Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, nói:
“Chị lên phòng nghỉ ngơi một lát là được, em thử liên hệ lại với người bên SR xem thế nào.”
Vừa nghĩ đến công việc Giang Tiêu Tiêu lại thấy đau đầu, không biết người của Tập đoàn SR đã xem phương án thiết kế mới của bọn họ chưa nữa.
Từ Na gật đầu. Đang ăn sáng thì chuông điện thoại của bỗng reo lên, thế là cô ấy đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Sau khi Từ Na rời đi, Giang Tiêu Tiêu bất giác nhìn về phía Cận Tri Thận, ngay khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông ấy, cô lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác với vẻ hoảng hốt rồi tiếp tục ăn sáng.
Ở phía bên kia, Tô Uyển Ương nhìn vẻ mặt của Cận Tri Thận, bàn tay cầm cốc của cô bất giác siết chặt.
Rõ ràng hai bọn họ đang ăn sáng cùng nhau, thế nhưng Cận Tri Thận lại dồn hết sự chú ý cho Giang Tiêu Tiêu. Sáng nay Tô Uyển Ương đã dậy từ sớm để trang điểm tỉ mỉ, vậy mà người đàn ông trước mặt không thèm nhìn cô ta một lần nào, cô ta tức sôi máu nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Từ Na nghe điện thoại xong thì đi vào và nói với giọng điệu vui vẻ: “Chị Tiêu Tiêu, tin tức tốt, tin tức tốt đấy!”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Từ Na một cách khó hiểu: “Sao thế?”
“Là điện thoại của trợ lý tập đoàn SR gọi đến, anh ấy nói chủ tịch của bọn họ đã xem phương án thiết kế của chị và hẹn gặp chúng ta để bàn bạc về dự án này, nhưng không phải ban ngày mà là tám giờ tối, tại phòng tiệc tầng năm của khách sạn Hilton. Chị Tiêu Tiêu, cuối cùng sự nỗ lực của chị cũng không uổng phí rồi, em đã bảo là người ta xem phương án thiết kế của chị thì nhất định sẽ đồng ý gặp mặt mà.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà trợ lý nói chủ tịch của bọn họ chỉ cho chúng ta mười lăm phút, có thể thành công hay không phải còn phụ thuộc vào chúng ta.”
“Mười lăm phút là đủ rồi.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn.
“Vâng, chị Tiêu Tiêu có năng lực như thế thì mười lăm phút là quá đủ rồi, hơn nữa tám giờ tối mới đến buổi hẹn, chị cũng có thể tranh thủ ban ngày nghỉ ngơi cho khỏe, nâng cao tinh thần, tối nay nhất định chúng ta sẽ giành được dự án này.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười và gật đầu, rốt cuộc nhờ việc này mà cô cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
Còn bên phía Cận Tri Thận, sau bữa sáng anh lập tức đi đến công ty con xử lý công việc, Tô Uyển Ương cũng đi cùng với anh.
Giang Tiêu Tiêu và Từ Na ăn sáng xong, đang định ra khỏi phòng ăn thì bất giác liếc về phía bàn ăn Cận Tri Thận ngồi ban nãy, lúc này ghế ngồi đã trống không, cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục về phòng nghỉ ngơi.
Giang Tiêu Tiêu ngủ đến trưa thì Từ Na mới gọi cô dậy.
“Chị Tiêu Tiêu, sao sắc mặt chị lại trông nhợt nhạt hơn rồi? Vừa nãy em còn thấy chị ngủ mà trán đổ mồ hôi lạnh nữa cơ, hình như chị bị sốt rồi phải không?” Từ Na lo lắng.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy xây xẩm mặt mày, cô sờ trán mình mới phát hiện đúng là mình bị sốt rồi.
“Chị thế này thì làm sao tham gia bữa tiệc tối nay được? Chị có muốn đi khám không?”
Trên mặt Từ Na tràn đầy vẻ lo âu, Giang Tiêu Tiêu lắc đầu nói: “Không phải vấn đề gì lớn, không cần phiền toái như vậy đâu, chị uống thuốc vào đến tối sẽ đỡ thôi.”
Tuy trong người hơi khó chịu nhưng Giang Tiêu Tiêu cảm thấy đây cũng không phải bệnh năng gì, uống thuốc là khỏe lại ngay thôi.
Từ Na nghe vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu rồi đi tìm thuốc cho Giang Tiêu Tiêu.
Cô ăn đơn giản rồi uống thuốc, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Kết quả đến tối cơn sốt trở nên nghiêm trọng hơn, gương mặt xinh đẹp của Giang Tiêu Tiêu cũng tái nhợt.
Giang Tiêu Tiêu cũng không ngờ bệnh của mình sẽ nặng hơn thế này, biết thế lúc trưa cô nên đi khám luôn.
Từ Na sờ trán Giang Tiêu Tiêu để thử nhiệt độ thì sợ hết hồn, cô ấy nói ngay: “Chị Tiêu Tiêu, xem dáng vẻ chị thế này, không thì đừng đi tham gia bữa tiệc nữa. Để mình em đi là được rồi.”
Giang Tiêu Tiêu hãy còn mê man, vừa nghe Từ Na nói như vậy thì cô lắc đầu.
“Không cần, chị vẫn có thể chịu được.”
Khó khăn lắm chủ tịch của Tập đoàn SR mới đồng ý gặp mặt, phương án thiết kế này do cô viết thì làm sao người phụ trách là cô có thể không đi? Làm như thế có khác nào tỏ ra thiếu chân thành đâu?
Hơn nữa Từ Na không hiểu rõ về dự án này, nếu lần này không đi thì chỉ sợ hẹn lần sau sẽ càng khó khăn hơn.
Từ Na biết Giang Tiêu Tiêu luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhưng cô ấy vẫn cầm lòng không đặng mà nói: “Nhưng với tình hình của chị thế này… công việc đúng là quan trọng thật, nhưng sức khỏe quan trọng hơn chứ!”
Giang Tiêu Tiêu uống một ngụm nước ấm, cô mỉm cười an ủi Từ Na: “Đi đi về về cũng chỉ hai tiếng là cùng, chị trao đổi với người ta xong thì trở về ngay là được, em yên tâm đi. Hơn nữa còn có em đi theo chăm sóc chị cơ mà, đúng không nào?”
Từ Na không biết làm sao, đành phải nghe theo Giang Tiêu Tiêu, dù sao với tính tham công tiếc việc của cô thì cô ấy cũng không ngăn cản được.
Buổi tối hôm đó, Giang Tiêu Tiêu đổi sang một bộ váy dạ hội màu trắng, rồi trang điểm đơn giản để che đi sắc mặt tái nhợt của mình.
Ngồi trên ô tô, Từ Na nói với giọng lo lắng: “Chị Tiêu Tiêu, lát nữa chị cảm thấy khó chịu thì nhất định phải nói cho em biết trước đấy nhé, nếu không chịu được thì chúng ta đi về ngay. Sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Giang Tiêu Tiêu cười, gật đầu nói: “Biết rồi mà, em cứ yên tâm đi.”
Đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt trong túi xách reo lên, là Lục Tranh gọi đến.