Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 152




Sau khi rời bệnh viện Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa hết hoảng hốt.

Những hình ảnh ở bệnh viện cứ quanh quẩn trong đầu cô, Giang Tiêu Tiêu cười tự giễu, cô cảm thấy nếu mình không ấp ủ hy vọng ở bên Cận Tri Thận thì bây giờ đã chẳng khó chịu thế này.

Lúc này Giang Tiêu Tiêu mới nhận ra cô vẫn luôn ôm ấp mong đợi, cô cảm thấy Cận Tri Thận và Tiểu Bảo thích cô, bản thân cô cũng luôn cố gắng, nói không chừng có một ngày người nhà họ Cận sẽ chấp nhận cô, hai người có thể ở bên nhau.

Nhưng giờ đây…

Anh và Tô Uyển Ương định sinh em bé sao? Anh tự nguyện hay là bị nhà họ Cận ép buộc?

Dù đáp án là gì thì Cận Tri Thận và mình cũng không thể ở bên nhau.

Giang Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, xem ra sau này cô phải từ bỏ hoàn toàn rồi.

Anh và cô không thể thành đôi được.

Giang Tiêu Tiêu tự nhắc nhở bản thân phải nhận thức rõ hiện thực này. Cô thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới chậm rãi về nhà.

Bởi vì cô lề mề ở bệnh viện hồi lâu nên Tiểu Bảo tan học trở về phải đợi cửa rất lâu. Cậu nhóc vừa trông thấy Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt lập tức sáng ngời, cất giọng nói ngọt ngào chào cô: “Cô Tiêu Tiêu! Sao cô về muộn thế? Tiểu Bảo chờ cô lâu ơi là lâu, gọi điện thoại thì cô không bắt máy, con còn tưởng cô không về chứ?”

Điện thoại của Giang Tiêu Tiêu hết pin nên đã tắt nguồn, bỗng dưng cô rất áy náy. “Xin lỗi Tiểu Bảo! Hơi tắc đường nên cô về muộn!”

“Không sao ạ, cô Tiêu Tiêu về an toàn là tốt rồi.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, bế Tiểu Bảo vào nhà như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cô đặt Tiểu Bảo lên số pha rồi vào phòng bếp nấu cơm, Tiểu Bảo định giúp đỡ nhưng bị cô từ chối.

Tiểu Bảo đành phải ngồi xem phim ngoài phòng khách. Một lát sau chuông cửa reo vang, Giang Tiêu Tiêu đoán là Cận Tri Thận tới. Cô lại nhớ tới chuyện ở bệnh viện, ánh mắt bỗng trở nên khác thường, sau đó cô nói với Tiểu Bảo ở phòng khác: “Cục cưng ơi, cô đang thái rau không ra ngoài được, con ra mở cửa được không?”

“Được ạ.” Tiểu Bảo nhanh nhẹn đi mở cửa.

Khi trông thấy Cận Tri Thận đứng trước cửa, cậu nhóc vẫn còn nhớ chuyện tối qua nên tỏ ra kiêu ngạo, không chào hỏi gì mà đi vào phòng khách luôn.

Cận Tri Thận nhìn con trai mình nở nụ cười bất đắc dĩ.

Anh đóng cửa lại, sau đó đi vào bếp. Giang Tiêu Tiêu đang thái rau, thấy anh đến thì sắc mặt cô hơi mất tự nhiên nhưng được che giấu rất nhanh. Có điều vừa rồi cô lơ đễnh nên sơ ý cắt vào tay.

Trên vết thương nhỏ có máu chảy ra, đôi mắt Cận Tri Thận co rụt lại. Anh vội cầm ngón tay cô, mím môi nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy, có đau không?”

Giang Tiêu Tiêu hơi bối rối, cô rút tay mình ra khỏi tay anh rồi trả lời: “Không sao, vết thương nhỏ thôi, tôi không đau.”

Cận Tri Thận cho rằng cô ngượng ngùng nên không nghĩ nhiều.

Anh tìm cồn và băng dán cá nhân xử lý miệng vết thương. Giang Tiêu Tiêu định thái rau tiếp nhưng bị Cận Tri Thận cản.

“Để tôi làm cho!”

Nói rồi Cận Tri Thận xắn tay áo, thái tiếp chỗ rau Giang Tiêu Tiêu đang thái dở.

Giang Tiêu Tiêu nhìn động tác của anh, vốn định từ chối nhưng không biết phải nói thế nào, đành lắng lặng nhìn anh.

Cận Tri Thận không chỉ thái rau mà còn làm hết những việc khác. Rõ ràng là mấy tháng trước người đàn ông này chẳng biết gì về việc bếp núc, vậy mà bây giờ đã vô cùng thành thạo.

Giang Tiêu Tiêu chợt hoảng hốt, anh và Tô Uyển Ương đã định sinh con rồi, tại sao còn muốn đến chỗ cô. Bỗng nhiên Giang Tiêu Tiêu không hiểu rốt cuộc Cận Tri Thận đang nghĩ gì.

Cô chỉ có thể tự nhắc nhở mình đừng ôm ảo tưởng xa vời nào về tương lai của hai người nữa.

Sau khi nấu cơm xong, ba người ngồi quây quần quanh bàn ăn. Ba con không thù dai, Tiểu Bảo và Cận Tri Thận đã hòa thuận rồi.

Cơm nước xong Cận Tri Thận thu dọn và rửa bát đũa giúp Giang Tiêu Tiêu.

Trong phòng bếp, Cận Tri Thận nhân lúc Tiểu Bảo đang chơi ngoài phòng khách mà nói với Cận Tri Thận: “Cận Tri Thận, nếu sau này anh có đứa con khác cũng đừng phân biệt đối xử. Tiểu Bảo là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, tối qua bé nói với tôi là nếu anh cưới người khác sẽ không thương bé nữa.”

Cận Tri Thận nhíu mày khó hiểu, mình đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Trong bữa cơm này anh đã lờ mờ cảm thấy thái độ của Giang Tiêu Tiêu có sự thay đổi.

Cận Tri Thận mím môi hỏi: “Có phải em lại hiểu lầm điều gì không?”

Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu hơi khác thường nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ nhắc nhở anh vậy thôi. Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, lại hơi nhạy cảm, nhỡ đâu hai ba con có hiểu lầm gì đó thì không tốt.”

Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu, anh im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Đương nhiên là sẽ không có chuyện đó. Tin tôi đi, cho dù tôi cưới người khác và sinh đứa khác thì vẫn sẽ yêu thương với Tiểu Bảo như trước.”

Giang Tiêu Tiêu ngầm nói với Giang Tiêu Tiêu là cho dù sau này hai người họ có sinh em bé thì anh còn yêu thương Tiểu Bảo hơn nữa.

Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu lại hiểu lầm anh nói tới Tô Uyển Ương.

Đột nhiên trái tim cô như bị tảng đá đè nặng, cô thầm hỏi nhưng Tô Uyển Ương thì sao? Cô ta có thương Tiểu Bảo không? Nếu không có mặt Cận Tri Thận liệu cô ta có bắt nạt Tiểu Bảo không?

Có lẽ Tô Uyển Ương sẽ không làm vậy đâu! Dù sao cô ta cũng yêu Cận Tri Thận mà.

Giang Tiêu Tiêu cố gắng che giấu tâm trạng của mình, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt.” Sau đó cô lại hỏi: “Tối nay anh muốn đưa Tiểu Bảo về sao?”

Cận Tri Thận còn chưa trả lời, Tiểu Bảo đã lao đến ôm đùi Giang Tiêu Tiêu: “Không chịu đâu, Tiểu Bảo không muốn về, Tiểu Bảo muốn ở cùng cô Tiêu Tiêu cơ!”

Cận Tri Thận vừa nhìn dáng vẻ con trai mình vừa cong môi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vậy thì không về!”

Giang Tiêu Tiêu cũng không phản đối.

“Tiểu Bảo ở lại đây, vậy lúc nào thì anh về?”

Cận Tri Thận sững sờ khi nghe cô hỏi vậy, rõ ràng là câu này có ý đuổi khách. Tiểu Bảo nhìn ba mình bằng ánh mắt thương cảm: “Cô Tiêu Tiêu, hay là cho ba con ngủ trên ghế số pha nha? Muộn thế này..”

Tiểu Bảo vẫn biết lo nghĩ cho ba mình, muốn ba và cô Tiêu Tiêu tiếp xúc nhiều hơn.

“Không được đâu, thân thể ba con quý giá lắm, ngủ ở sô pha nhỡ bị thương thì sao.” Giang Tiêu Tiêu từ chối.

Thấy cô tỏ thái độ kiên quyết như vậy, Cận Tri Thận cũng bó tay, đành phải về nhà.

Thậm chí Giang Tiêu Tiêu còn chẳng thèm ra tiễn anh mà bế Tiểu Bảo vào phòng tắm tắm cho bé. Cận Tri Thận lại cảm thấy đãi ngộ một trời một vực giữa mình và con trai thêm lần nữa, điều này khiến không thoải mái.

Đồng thời anh cũng lờ mờ cảm thấy có điểm bất thường. Rõ ràng là Giang Tiêu Tiêu đang giận mình, thế nhưng nhất thời anh không nghĩ ra nguyên nhân nên đành thôi.