Sau đó Cận Tri Thận bắt đầu làm việc. Anh có một số việc cần giao cho Tô Uyển Ương, song trợ lý nói: “Thưa chủ tịch, hôm nay cô Tô không khỏe, xin phép ở nhà nghỉ ngơi.”
Nghe vậy Cận Tri Thận mới nhớ ra hôm qua mình bỏ cô ta lại bữa tiệc. Anh ngẫm nghĩ chốc lát rồi mím môi dặn dò: “Lát nữa mua ít thuốc bổ và đồ ăn đưa đến nhà họ Tô.”
“Vâng, thưa chủ tịch.” Trợ lý nhận lệnh rồi ra khỏi văn phòng.
Mà lúc này, tại nhà họ Tô, Tô Uyển Ương mặc quần áo ở nhà ngồi trên số pha xem tivi.
Thật ra cô ta không bị ốm, chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi.
Tối qua Cận Tri Thận bất chấp tất cả, bỏ cô ta lại để đuổi theo Giang Tiêu Tiêu ra ngoài, những người có mặt trong bữa tiệc thì thầm to nhỏ, nói là Cận Tri Thận đã có người thương, chỉ có cô chủ nhà họ Tô cứ quấn lấy người ta chứ chẳng có chuyện hai người sắp kết hôn.
Tối qua về đến nhà Tô Uyển Ương bực bội vô cùng, cô ta cứ tưởng tối qua ở bữa tiệc mình sẽ có cơ hội ở riêng với Cận Tri Thận, trở thành đối tượng được tất cả mọi người hâm mộ, nhưng nào ngờ ả đàn bà để tiện Giang Tiêu Tiêu cũng tới dự tiệc. Hơn nữa, vì sự xuất hiện của Giang Tiêu Tiêu mà Cận Tri Thận còn bỏ rơi mình rời khỏi bữa tiệc.
Bởi vậy cả đêm qua cô ta không ngủ ngon giấc, sáng nay cũng chẳng muốn đi làm.
Bà Tô ngồi bên cạnh an ủi: “Cô ta chỉ là đứa con gái không ra gì mà thôi, con đừng tức giận vì hạng người này.”
“Mẹ, làm sao con không giận cho được! Đâu phải mẹ không biết hôm qua con đã trở thành trò cười của những người có mặt trong bữa tiệc, ai nấy đều bảo con là cô chủ nhà họ Tô nhưng chẳng bằng đứa con gái bị nhà họ Giang vứt bỏ. Mẹ nói xem con không giận mà được sao?”
Một giây trước mọi người còn khen Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận là một đôi trời sinh, một giây sau Cận Tri Thận đã đuổi theo một người phụ nữ khác, vậy chẳng phải sẽ khiến Tô Uyển Ương khó xử sao?
“Mẹ ơi, bây giờ con nghi ngờ liệu có phải Giang Tiêu Tiêu cố ý hay không. Cận Tri Thận ở đâu cô ta ở đó, lần nào cô ta xuất hiện cũng gặp rắc rối, nhất định là cô ta cố ý dụ dỗ anh Tri Thận.”
Ánh mắt bà Tô trở nên u ám: “Giang Tiêu Tiêu được lắm, mẹ không tin chúng ta không trị được cô ta.”
Đương nhiên Tô Uyển Ương cũng muốn chỉnh Giang Tiêu Tiêu, nhưng mà Cận Tri Thận luôn bảo vệ đối phương, nếu cô ta ra tay mà bị lật tẩy thì không hay…
“Uyển Ương đừng sợ. Tối nay bác Cận của con đến nhà ta chơi, chúng ta sẽ nhắc đến chuyện này. Không phải ai cũng bám víu nhà họ Cận được, hơn nữa bác Cận của con còn rất ghét con nhóc kia, nếu bà ấy biết chuyện này thì Giang Tiêu Tiêu xui xẻo là cái chắc.”
Tô Uyển Ương nghe mẹ nói vậy, hai mắt bỗng sáng lên.
Đúng vậy! Sao cô ta lại không nghĩ ra nhỉ?
Đúng lúc này, quản gia tiến vào thông báo.
“Thưa bà chủ, bà Cận đến thăm.”
Bà Tô vội đứng dậy nói: “Mau mời khách vào.”
Một lát sau, bà Cận đi vào. Bà mặc bộ váy liền màu trắng, trang điểm nhã nhặn, cả người toát ra khí chất cao quý.
Bà Tô dặn người làm mang trà và bánh ngọt ra tiếp đãi, Tu cũng đứng lên chào hỏi.
“Cháu chào bác gái.”
Thấy Tô Uyển Ương ở nhà, bà Cận hơi ngạc nhiên, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Uyển Ương cũng ở nhà hả? Hôm nay cháu không đi làm sao? Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu bác gái, cháu không được khỏe mà thôi.”
Bà Cận kinh ngạc, bước đến hỏi han: “Không khỏe hả? Sao không thấy Tri Thận nhắc nhỉ? Bác nghe nói hôm qua hai đứa cùng đi dự tiệc, có phải thằng ranh này không chăm sóc tốt cho cháu không?”
Tô Uyển Ương mỉm cười đáp: “Không phải đâu ạ, chắc là do thay đổi thời tiết nên cháu bị cảm lạnh chứ không liên quan đến Tri Thận.”
Bà Tô ngồi bên cạnh hừ lạnh: “Con cứ che giấu giúp cậu ta đi!”
Bà Cận phát hiện có điểm bất thường, tức thì nhíu mày dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà Tô ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn kéo tay bà Cận kể lể: “Thật ra Uyển Ương không cho tôi nhắc tới chuyện này, nhưng tôi cảm thấy hai gia đình chúng ta đều muốn hai đứa thành đôi nên phải nói ra.”
Bà Cận nghe vậy thì càng thêm nghi ngờ.
“Đương nhiên rồi, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tri Thận nhà tôi không chăm sóc tốt cho Uyển Ương sao?”
Tô Uyển Ương bên cạnh giả bộ kéo tay bà Tô.
“Mẹ đừng nói nữa.” Dứt lời cô ta lại quay sang nói với bà Cận: “Thật sự là tối qua không xảy ra việc gì đâu bác gái.”
Bà Cận không tin, dứt khoát hỏi bà Tô: “Như bà đã nói đấy, hai gia đình chúng ta đều muốn hai đứa ở bên nhau, cho nên có chuyện thì thì cứ nói thẳng ra. Nếu Tri Thận bắt nạt Uyển Ương thật thì tôi sẽ không tha cho nó đâu.”
Hai mẹ con kẻ tung người hứng, cuối cùng vẫn kể cho bà Cận nghe chuyện tối qua.
“Thật ra không phải Tri Thận bắt nạt Uyển Ương, mà là hôm qua cô Giang cũng đến dự tiệc.”
Tất nhiên cô Giang là Giang Tiêu Tiêu, bà Cận lập tức biến sắc, Giang Tiêu Tiêu cũng dự tiệc ư?
Bà Tô thấy vậy, lại kể tiếp: “Vốn dĩ tri Thận và Uyển Ương đang dự tiệc ngon lành, nhưng hình như Giang Tiêu Tiêu lại nảy sinh mâu thuẫn với nhà họ Giang và nhà họ Lam, còn đẩy em gái mình, trong khi cô em gái đang mang thai, vì vậy mà bị đau bụng…”
“Tôi không biết cụ thể thế nào nhưng nói chung là sự việc rất ầm ĩ, sau đó Tri Thận ra mặt giải vây, cô Giang rời khỏi bữa tiệc, hình như còn bảo Tri Thận đi theo cô ta ra ngoài giải sầu.
Thế rồi hai người rời khỏi bữa tiệc, còn Uyển Ương nhà tôi thì… Bà cũng biết đấy, bên ngoài mọi người đều cho rằng Tri Thận và Uyển Ương là một đôi, vậy mà cậu ấy lại dẫn người phụ nữ khác rời khỏi bữa tiệc khiến Uyển Ương nhà tôi rất khó xử.”
Bà Cận nghe xong, sắc mặt liền tối sầm.
Giang Tiêu Tiêu giỏi lắm, trước mặt thì hứa với mình rằng sẽ không qua lại với Tri Thận và Tiểu Bảo nữa nhưng sau lưng lại…
Lại bảo Tri Thận đi giải sầu cùng cô ta?
Tô Uyển Ương nhìn sắc mặt bà Cận, khóe môi khẽ cong lên. Bà Tô cũng vậy, song vẫn giả bộ nói: “Mặc dù tôi rất quý Tri Thận, nếu cậu ấy và Uyển Ương thành đôi thì nhà họ Tô chúng tôi cũng yên tâm, thế nhưng nếu như cậu ấy thật lòng thích cô gái kia… vậy Uyển Ương nhà tôi sẽ chúc họ bên nhau hạnh phúc.”
Bà Cận nói luôn: “Không thể nào, Tri Thận không thể ở bên cô ta được. Uyển Ương à, tối qua Tri Thận nhà bác có lỗi với cháu, lát nữa về nhà bác nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với nó.”
Làm sao bà Cận có thể cho phép Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận ở bên nhau được.
Tô Uyển Ương nghe vậy, tâm trạng mới khá hơn, khóe môi khẽ cong lên. Chỉ cần bà Cận ủng hộ cô ta thì Giang Tiêu Tiêu đừng hòng có cơ hội.
Cô ta không tin mình không thắng được một đứa con gái bị nhà họ Giang vứt bỏ.