Ôm cục cưng đang ngủ say trong lòng, Dương Quân khẽ mỉm cười, nụ cười cùng khóe mắt hàm chứa đầy chiều chuộng cùng yêu thương. Bảo bối ở trong ngực anh có vẻ rất thoải mái, như con cún con, lâu lâu lại cạ cạ vào người anh, đem cơ thể rúc vào trong lòng anh. Đôi môi sưng đỏ do bị ngậm cắn hơi chu chu lên như đòi hôn làm anh không kiềm lòng được cúi xuống mút vào thêm tí nữa.
Thỏa mãn ôm xiết cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, liếc cây bút đặt trên bàn, anh đã nhớ ra cuộc gặp gỡ lần ấy...
Trong một lần vừa thương thảo xong vụ làm ăn, anh cùng thư kí chuẩn bị quay về. Khi đến đại sảnh của khách sạn, anh gặp một đối tác nào đấy mà anh không buồn nhớ. Điểm duy nhất anh nhớ là thái độ xấc xược, hống hách của lão đối với nhân viên theo sau. Lão không ngừng nạt nộ cậu nhân viên nhỏ nhắn đứng sau, lão càng la càng hăng, vang ầm lên cả đại sảnh. Cậu nhân viên bị la đến luống cuống tay chân, không kịp ghi lại lời dặn của lão, mà cái cây bút khốn nạn của cậu lại không ra mực. Lão chủ cứ hét ầm lên hỏi cậu ghi chép xong chưa. Cậu ta gấp đến phát khóc rồi.