Bé Chanh Siêu Chua

Chương 40: Chị Dâu




Từ lúc nhận điện thoại cho đến lúc kết thúc chỉ có mấy phút, Trần Tùng đã ăn hết toàn bộ bữa sáng trong lúc đó. Cố Ninh để điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục ăn.
Thực ra cô cũng đang do dự có nên nói nội dung cuộc nói chuyện vừa nãy ra không?
Nhưng anh cũng không hỏi, cô chủ động nói Tạ Tử Tô nói cái gì đó, có bị coi là giấu đầu lòi đuôi không nhỉ?
Cuối cùng, Cố Ninh vẫn quyết định nói: “Vừa nãy là Tạ Tử Tô, bạn học lúc trước của em.”
Trần Tùng nhướng mày: “Ừm.”
“Cậu ấy nói có mấy bạn học cũng học ở Bắc Kinh, có cả nam và nữ, bọn họ muốn tụ tập một chút, hỏi em tối mai có muốn cùng đi không?”
Anh gật đầu: “Thế em muốn đi không?”
Cố Ninh lắc đầu: “Em không muốn đi lắm, nhưng cậu ấy bảo để em suy nghĩ một chút, tối nay trả lời cậu ấy cũng không muộn.”
Ngón tay của Trần Tùng gõ lên mặt bàn, hình như rất bình tĩnh hỏi: “Vì sao không muốn đi?”
“Em không quen thân với bọn họ, anh cũng biết mà, lúc trước em chỉ có một người bạn tốt là Nhậm Linh, còn những người khác, đều chỉ đơn giản là quan hệ bạn học cùng mà thôi.”
Ngoại trừ Nhậm Linh, toàn là quan hệ bạn bè đơn giản.
Nghe lời này, khoé môi Trần Tùng gần như giương cao: “Thế thì không đi, chẳng lẽ tụi nhóc đó còn có thể trói buộc em đi chắc?”
Cố Ninh hút một ngụm sữa, má phồng lên, sau khi nuốt xuống, bỗng nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thế nên sau này anh đừng tùy tiện ghen nữa.”
Trần Tùng giống như bị người khác giẫm phải đuôi: “Em nói cái gì? Anh ghen?”
Cô lại hút một ngụm sữa bò: “Không phải à?”
Anh không nói gì.
Cố Ninh hỏi dạo gần đây Trần Tùng làm gì, có lúc có thể thấy anh nhận rất nhiều cuộc điện thoại.
Trần Tùng không có ý muốn giấu cô, nói anh dùng tiền tiết kiệm ở Bắc Kinh một một quán bar, ông chủ đó muốn đi sang Mỹ định cư, không định tiếp tục kinh doanh nữa.
Giá cả hợp lý, vị trí cũng ở trung tâm.
Quan trọng là lúc trước Trần Tùng làm kinh doanh rượu, cung cấp nguồn rượu cho người khác, bây giờ mình tự mở một quán bar, nguồn rượu hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau khi Cố Ninh nghe xong, cũng không nói gì, kinh doanh ở Bắc Kinh, cơ hội nhiều, nhưng khó khăn cũng nhiều, phải có thực lực nhất định mới được.
Nhưng cô tin anh có thể.
Ăn xong bữa sáng, Cố Ninh chỉ thuận tiện hỏi một câu quán bar của Trần Tùng ở đâu.
Anh gửi định vị cho cô, bởi vì cơ sở vật chất và trang thiết bị ở quán bar cũ vẫn còn, thế nên Trần Tùng không cần sửa chữa gì nhiều, nhận quán nửa tháng sửa sang là chuẩn bị khai trương.
Cố Ninh thấy thời gian không còn sớm, nên không tiếp tục nói chuyện với Trần Tùng nữa, cầm túi của mình chuẩn bị bắt xe về trường. Anh định tiễn cô về trường, nhưng cô cảm thấy phiền toái nên nói không cần.
Ai biết lần chia tay hôm nay, nửa tháng tiếp theo cũng không gặp nhau.
Bởi vì sinh viên năm nhất đại học vừa khai giảng không lâu đã phải đi huấn luyện quân sự, Cố Ninh bận rộn huấn luyện quân sự, Trần Tùng bận rộn quản lý chuyện quán bar, thế nên không gặp nhau được.
Đợi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự, nhóm bạn cùng phòng đều kêu gào bị phơi đen rồi.
Cố Ninh vẫn trắng nõn, da cô trắng tự nhiên, phơi thế nào cũng không bị đen, bạn cùng phòng vừa vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhìn mặt cô gần như không tì vết, ai cũng muốn nhéo một cái.
Nửa tháng huấn luyện quân sự, quan hệ của các các cô cải thiện một cách nhanh chóng, quen thuộc gần gũi với nhau hơn nhiều.
Hôm nay là chủ nhật, bạn cùng phòng hỏi Cố Ninh có dự định gì không? Tối nay có muốn cùng đi căng tin ăn với bọn họ không?
Sau khi Cố Ninh giặt đồ quân sự, quay trở lại giường cầm ba lô lên, ngại ngùng cười: “Không đâu, đợi lúc nữa tớ sẽ đi tìm bạn trai tớ, ngày khác chúng ta lại cùng ăn nhé.”
“Ầy ầy ầy.” Các bạn cùng phùng đồng thanh kêu.
“Thật tốt, bạn trai của cậu ở Bắc Kinh, không giống tớ, yêu xa với bạn trai, một người ở Bắc một người ở Nam.” Có người hâm mộ nói.
Cố Ninh đeo cặp ra khỏi ký túc, gọi xe taxi đi qua chỗ quán bar mà Trần Tùng mở.
Hôm sau quán bar khai trương, nhưng mấy hôm nay nhân viên đã bắt đầu làm việc rồi.
Thường nói, trong bar khó tránh khỏi sẽ có người gây chuyện, Trần Tùng thuê rất nhiều người dáng người khoẻ mạnh về, còn có một vài anh em lúc trước lăn lộn cùng anh.
Thấy anh bởi vì vợ đến Bắc Kinh học, anh cũng đến Bắc Kinh lăn lộn. Có rất nhiều anh em cũng đi theo, tóm lại Trần Tùng rất có nghĩa khí, cho dù thế nào cũng không lừa bịp anh em.
Cố Ninh thấy tên quán bar thì có hơn xuất thần.
Quán bar Quả Chanh.
Sao anh lại lấy tên này cho quán bar?
Cô cảm thấy buồn cười, Trần Tùng chưa từng nhắc đến với cô, hôm nay Cố Ninh mới biết.
Không đứng ở bên ngoài quá lâu, cô đã đi vào.
Đàn ông trong quán bar thấy vẫn còn chưa khai trương mà đã nhìn thấy cô bé giống học sinh đi vào, nhíu mày hỏi cô: “Cô là ai? Hôm nay chưa kinh doanh.”
Một người đàn ông cánh tay để trần khác đi qua, hung hăng gõ người đàn ông này một cái: “Muốn chết à, đây là chị dâu! Còn không mau gọi chị dâu!”
Người đàn ông bị đánh sững sờ: “Chị dâu?”
Cô bé này vẫn chưa đủ mười tám nhỉ?
Người đàn ông để tay trần: “Đây là vợ của anh Tùng, chẳng lẽ không phải chị dâu của chúng ta?”
Một người đàn ông khác nghe thấy, lễ độ cung kính gọi: “Chào chị dâu!”
Da mặt của Cố Ninh vốn mỏng, làm sao biết xử lý kiểu tình huống này, bị bọn họ dọa cho lắp bắp: “Tôi, tôi đến tìm Trần Tùng, anh ấy, anh ấy ở, ở chỗ nào?”
Người đàn cánh tay để trần từng nhìn thấy ảnh chụp của Cố Ninh trên hình nền điện thoại của Trần Tùng, lúc đó hỏi nhiều thêm một câu, mới biết được cô gái trong ảnh là vợ của anh.
Bây giờ người đàn ông tay để trần rất ân cần với Cố Ninh, xung phong đảm nhận dẫn cô đi tìm Trần Tùng.
Cố Ninh không ngờ rằng sau khi đi vào, sẽ nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài ôm lấy bả vai của Trần Tùng.
Người đàn ông tay để trần sững người ngay tại chỗ, vội vàng liếc nhìn sắc mặt của chị dâu.
Sao lại như vậy được!
Vừa nhìn đã biết anh Tùng yêu thương chị dâu này nhỏ này, làm gì có chuyện ăn vụng được?