Bảy Vị Thần

Chương 109





Sau đấy, Hỏa Huệ Lan cũng không biết mình quay về chỗ ngồi như thế nào.
Cô chỉ biết, sau khi mình nghe thấy những lời ấy thì đầu óc đã trở nên trống rỗng, trắng bóc không thể nghĩ được gì nữa.

Sau đấy, từng hình ảnh đôi nam nữ ở chung với nhau bỗng hiện lên trong đầu cô, nam rõ mặt, nữ thì không.

Hai người họ người đứng người ngồi, người nói người cười, nữ tặng bó hoa, nam cảm ơn nhận lấy, nữ níu lấy cánh tay, nam khẽ từ chối rồi thôi.
Một loạt các hình ảnh do chính bản thân cô tự tưởng tượng nên nhanh chóng chiếm cứ lấy tâm trí cô không bỏ.

Hỏa Huệ Lan không có cách nào khống chế được nó, chỉ có thể mặc cho đôi nam nữ kia ngày càng thân mật gần gũi hơn.
Mà mỗi khi bọn họ tiến thêm một bước, trái tim cô không hiểu sao lại đau thắt một trận.
Giống như… có thứ gì đó trân quý đang dần bỏ cô mà đi.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi.

Nhân vật nữ đứng trước nhân vật nam, bộ dáng thẹn thùng nói lời gì đó.

Hỏa Huệ Lan muốn phá tan hình ảnh giả dối này đi nhưng lại không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia nở nụ cười ôn nhu vốn chỉ dành cho cô nhưng nay lại đã dành cho người con gái khác, trơ mắt nhìn anh tươi cười gật đầu, trơ mắt nhìn cô gái kia vui sướng ôm chầm lấy anh, lại trơ mắt nhìn anh đón lấy người ấy, rạng rỡ cười ôm chặt cô gái đó xoay mấy vòng giữa không trung.
Sắc mặt Hỏa Huệ Lan nháy mắt trắng nhợt.
Cô đột ngột đứng dậy, động tác mạnh bạo đến mức khiến cho ghế ngồi ngã ra đằng sau, tạo thành tiếng vang lớn.
Hỏa Huệ Lan cắn chặt môi, hai bàn tay đang chống trên bàn dần siết chặt lại.
Giây sau, cô phóng vụt ra khỏi phòng.
Không thể! Cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!!
Ba người Thủy Ai Dã nhìn về phía cửa, lại quay đầu nhìn nhau, đắc chí nở nụ cười.
Đại công cáo thành!

*
Hỏa Huệ Lan chạy một mạch đến điểm truyền tống của Cung điện.

Vài giây sau, cô đã ở trước cổng Cung điện của Ám thần.
Trước cổng có người canh gác, thấy có người đến thì lập tức nâng cao tinh thần.
Hỏa Huệ Lan chạy đến, không để cho bọn họ kịp chào hỏi đã nói thẳng, “Ta muốn gặp Ám Khang!”
“À—à vâng! Mời ngài vào.

Để tôi kêu người đi thông báo cho ngài ấy.”
“Không cần, anh chỉ cần nói cho ta biết anh ấy đang ở đâu là được,” Hỏa Huệ Lan dứt khoát từ chối.
Cô muốn xem thử xem có phải bên cạnh anh có cô gái khác thật hay không.

Nếu là thật, cô lại muốn xem xem khi không có cô ở đó anh đối xử với cô gái đó như thế nào.

Cho dù cô có thích anh, nhưng nếu anh là loại người phong lưu trăng hoa, vậy thì cô cũng sẽ vứt!
“Vâng, bình thường giờ này thì Ám nhi thần hẳn đang ở thư phòng số hai.

Ngài tiến vào bên trong, lên tầng hai rồi rẽ trái sẽ tìm được căn phòng ấy.”
“Được, cảm ơn anh.”
Hỏa Huệ Lan theo chỉ dẫn của lính canh, một đường thuận lợi tìm đến trước cửa thư phòng số hai.

Có lẽ vì là thư phòng nên độ cách âm rất tốt, đứng ở bên ngoài Hỏa Huệ Lan không tài nào phân biệt được rốt cuộc đang có người ở bên trong hay không.
Hỏa Huệ Lan điều chỉnh lại nhịp thở, khiến cho mình bình tĩnh lại trước, sau đó mới nâng tay, thi triển một chú thuật đơn giản.

Giây sau, âm thanh bên trong căn phòng rõ ràng rành mạch truyền vào tai cô.
“Anh Khang, anh đã bận rộn mấy ngày nay rồi.

Em biết là anh muốn trở thành một vị thần tốt trong tương lai, em cũng tin tưởng là anh sẽ làm được mà.

Nhưng chuyện gì cũng nên có chừng mực, phải kết hợp giữa làm và chơi mới có thể bảo đảm sức khỏe được.”
“Tôi đang bận.”
Đã mấy ngày rồi anh không gặp Lan Nhi, cũng không biết cô có còn giận anh không nữa.

Nghĩ đến mấy ngày trước cô vẫn luôn trốn tránh anh, trong lòng Ám Khang càng thêm gấp, muốn mau mau giải quyết hết công việc và bài tập ở đây để đi tìm cô.
“Những công việc này anh có thể từ từ rồi làm cũng được mà.

Dì Ám cũng đã nói là anh không cần phải ép bản thân quá mức mà.

Anh Khang, chúng ta nghỉ giải lao một chút đi, nhé? Anh xem, thời tiết hôm nay rất là đẹp đó!”
“Tôi có yêu cầu cao với bản thân, không được sao? Hiện tại tôi cần yên tĩnh, mời cô ra ngoài.”
“Anh Khang… tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Em cũng chỉ là lo lắng cho anh thôi mà… Chẳng lẽ anh rất ghét em sao…”
Nghe đến đây, trái tim Hỏa Huệ Lan bỗng khẩn trương lên, cơ hồ là nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.
“…Nếu cô còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ ghét cô.”
“Nói vậy là hiện tại anh không ghét em đúng không? Vậy là tốt rồi! Anh Khang, em đã nói rồi, em thích anh, em nhất định sẽ khiến cho anh thích em!”
Ám Khang đau đầu day thái dương, nhịn lại nhịn, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, “Dạ Vân! Tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi đã có người mình thích! Tôi nói không ghét cô không có nghĩa là tôi có hảo cảm với cô! Nếu không phải vì nể mặt Dạ thần, cô nghĩ tôi sẽ nhường nhịn cô lâu vậy sao? Tôi không đồng ý sự theo đuổi của cô, phiền cô sau này đừng đến gặp tôi nữa!”
Trái tim của Hỏa Huệ Lan bởi vì câu trả lời của anh mà run lên mãnh liệt.

Cô nhẹ sờ lên ngực trái, nhớ lại câu anh nói đã có người mình thích, khóe môi vẽ lên nụ cười vui sướng.
Cô nghĩ, mình cũng đã nghe đủ rồi, nên kết thúc mọi chuyện thôi.
Bên trong thư phòng, Dạ Vân một lần nữa bị Ám Khang đả kích, tuy rằng tâm rất đau nhưng cỗ ương ngạnh trong lòng cô lại chỉ có tăng chứ không có giảm.

Trước vẻ mặt chán ghét đầy tức giận của Ám Khang, Dạ Vân cố nén nhịn không khóc, mở miệng muốn thuyết phục anh, nhưng còn chưa kịp nói gì thì mấy tiếng gõ cửa lại đã vang lên, cắt ngang ý định của cô.
Dạ Vân nhất thời nghẹn họng, mà Ám Khang cũng giật mình sửng sốt.
“Ai vậy?” Ám Khang nghi hoặc hỏi.
“Là em.”
Tuy rằng chỉ là hai chữ đơn giản như vậy, không hề thông báo danh tính, thế nhưng Ám Khang chỉ vừa nghe thôi đã ngay lập tức nhận ra được là ai.
Ám Khang không ngờ được cô sẽ chủ động đến tìm mình, cỗ bực bội vừa rồi nháy mắt liền bị niềm vui sướng bất ngờ thay thế.

Anh nhanh chóng bước đến mở cửa ra, quả nhiên thấy được bóng dáng mà mình nhớ nhung mấy ngày qua đang đứng ở bên ngoài.
“Lan Nhi! Em đến tìm anh sao?”
Hỏa Huệ Lan cười, liếc mắt nhìn vào trong phòng ý bảo, “Em vào được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Đây là lần đầu tiên Hỏa Huệ Lan không tức giận khi nghe anh gọi cô là Lan Nhi, Ám Khang nhất thời vui sướng đến mụ mị đầu óc, chỉ biết vội vàng mời cô vào trong.

Đợi đến khi anh đóng cửa phòng quay người lại, nhìn thấy Dạ Vân vẫn còn đang đứng ở trong phòng mình cứng ngắc nhìn Hỏa Huệ Lan, mà Hỏa Huệ Lan thì lại đang khoanh tay như cười như không nhìn Dạ Vân, Ám Khang mới tá hỏa.
“Lan Nhi! Em nghe anh nói! Anh với cô ta không hề có gì cả! Là cô ta cứ đến tìm anh! Anh đã nói rõ rồi, anh không thích cô ta.

Em đừng có hiểu lầm anh!”
Dạ Vân nhìn vẻ khẩn trương sốt sắng của anh, còn có gì không đoán được chứ? Trái tim tổn thương đến không chịu được, rốt cuộc nhịn không nổi nữa thương tâm chạy ra ngoài.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến hai người còn lại.
“Ồ,” Hỏa Huệ Lan không rõ ý vị ồ một tiếng, như cười như không nhìn anh, “Anh sợ em hiểu lầm?”
“Tất nhiên rồi!” Ám Khang không thích biểu cảm của Hỏa Huệ Lan lúc này một chút nào.

Cô như vậy khiến anh có chút lo sợ bất an, cho nên trong phút chốc cũng không kịp nghĩ nhiều, vô tình bộc lộ ra cảm xúc chân thật của mình.

Hỏa Huệ Lan vô cùng hài lòng với câu trả lời của anh, mỉm cười hỏi, “Vì sao chứ?”
Đến lúc này, Ám Khang mới nhận ra vừa rồi mình đã lỡ lời.

Anh nhất thời lúng túng mím môi, phân vân không biết có nên nói rõ ra hay không.
Dù sao thì trước khi anh bận rộn, cô vẫn luôn tránh mặt anh.

Anh không biết cô rốt cuộc có thích mình không? Hay thậm chí còn tệ hơn, cô bài xích tình cảm mà anh dành cho cô?
Hỏa Huệ Lan bước đến trước mặt anh, khóe môi cong lên cười nói, “Lúc nãy ở bên ngoài em có nghe anh nói rằng anh đã có người mình thích rồi.”
Thấy vẻ mặt anh hơi cứng lại, Hỏa Huệ Lan càng thêm vui mừng, nói tiếp, “Cô gái ấy là ai vậy nhỉ? Anh nói thử xem, có phải là người mà em quen biết không? Nhưng những cô gái mà em quen biết đều đã là hoa đã có chủ rồi mà nhỉ? Hay là-----”
“Lan Nhi…” Ám Khang rốt cuộc không nghe cô nói huyên thuyên nổi nữa, bất đắc dĩ nắm lấy tay cô gọi một tiếng, “Em rõ ràng biết người đó là ai mà…”
Nụ cười trên mặt Hỏa Huệ Lan dần dần thu lại.

Cô trở tay nắm lấy bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nói từng chữ một, “Em muốn nghe anh chính miệng nói ra.”
Nhìn vẻ ương ngạnh không chịu thua của cô, bao nhiêu phân vân lúc trước của Ám Khang nháy mắt đều tan biến hết.

Anh nhẹ cong môi, nụ cười tràn đầy cưng chiều bất đắc dĩ, đột nhiên không nói lời nào đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Là em,” giọng anh trầm khàn thủ thỉ vang lên, “Người anh thích là em, chỉ có em, vẫn luôn là em, Lan Nhi của anh.”
Khuôn mặt Hỏa Huệ Lan đỏ lên, khóe môi rốt cuộc không nhịn được nữa họa lên nụ cười rạng rỡ.

Nhịp tim cô tăng nhanh, trong lòng bỗng nhiên như được thứ gì đó ấm áp mềm mại lấp đầy, căng tràn hạnh phúc cùng thỏa mãn.
“Nể tình anh thích em như vậy, em cũng sẽ nói cho anh biết một bí mật,” nhân lúc khoảng cách giữa hai người vẫn còn gần, Hỏa Huệ Lan nhón chân lên ghé vào tai anh nói, “Em cũng thích anh mất rồi!”
Tuy là đã đoán được trước, lúc này đây chính tai nghe được cô thổ lộ, Ám Khang vẫn sung sướng không thôi.

Trái tim anh run rẩy liên hồi vì niềm vui sướng khôn tả ấy, anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng, tựa như muốn nói cho cô biết tâm tình của anh ngay lúc này qua cái ôm ấy.
Ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng tiến vào, phủ lên đôi tình nhân một tầng ánh sáng dịu dàng và ấm áp..