"Cô Khương, cô có biết nếu chuyện Thiếu chủ điện Long Vương chúng tôi bị từ hôn truyền ra ngoài, sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với điện Long Vương hay không?"
Thanh Dực Long Quân nói.
"Hừ, cô có thể trở thành vợ chư cưới của Thiếu chủ chúng tôi là vinh hạnh của cô, ấy vậy mà cô lại còn muốn từ hôn?"
"Đây là chủ ý của cô, hay là chủ ý của ông nội cô, nếu như là chủ ý của ông nội cô, tôi sẽ lập tức đi tìm ông ta tâm sự!"
Cuồng Sư Long Quân đập mạnh lên bàn, hét lớn.
Khương Vân Hi bị tiếng rống của Cuồng Sư Long Quân dọa sợ, cơ thể khẽ run lên nhưng vẫn cố lấy dũng khí n ây là chủ ý của tôi, không liên quan gì đến ông nội và nhà họ Khương, hơn nữa tôi cũng không phải muốn từ hôn, mà là muốn giải trừ hôn ước với Thiếu chủ các ông, đương nhiên nếu các ông cảm thấy mất mặt, cũng có thể để cho Thiếu chủ các công đưa ra giải trừ hôn ước trước!"
"Cô Khương, cô xác định không suy nghĩ lại, Thiếu chủ chúng tôi cũng là một người chồng hiếm có, nếu tôi trẻ lại mười tuổi, nói không chừng tôi sẽ thích Thiếu chủ!"
Tử Hồ Long Quân mỉm cười.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không kết hôn với một người mình không quen biết!"
Vẻ mặt Khương Vân Hi kiên quyết nói.
"Đã như vậy, chuyện này để cho Thiếu chủ quyết định vậy!"
Bạch Ưng Long Quân gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
“Từ hôn?”
Diệp Phàm bên này nhận được điện thoại mà giật mình.
"Đúng vậy Thiếu chủ, hôn ước này được điện chủ định ra từ rất sớm, hôm nay vợ chưa cưới của Thiếu chủ đến đây đòi giải trừ hôn ước, Thiếu chủ cậu xem nên xử lý như thế nào?"
Bạch Ưng Long Quân hỏi.
"Chờ tôi đến rồi nói sau!"
Diệp Phàm đáp.
Hắn ngược lại không nghĩ rằng Ngũ sư phụ lại còn định ra cho hẳn một hôn ước!
Điều này khiến hắn có chút trở tay không kịp!
Chỉ có điều cái quan trọng nhất là hắn chưa bao giờ gặp mặt người vợ chưa cưới này, ấy vậy mà cô ấy còn muốn giải trừ hôn ước!
Hắn đường đường là Thiếu chủ điện Long Vương lại bị từ hôn? Chuyện này khác nào cái tát vả vào mặt hắn chứ?
Mà điều này cũng làm Diệp Phàm sinh ra một tia hứng thú, hắn ngược lại là muốn nhìn xem đối phương là ai, thế mà muốn từ hôn!
Diệp Phàm chạy thẳng tới điện Long Vương.
Nhưng khi hắn vừa tới điện Long Vương, đang muốn đi vào lúc thì đột nhiên nhận được điện thoại của Huyết Cơ.
"Anh mau qua đây đi, Sở Sở gặp nguy hiểm rồi!"
Giọng Huyết Cơ dồn dập.
Nghe Huyết Cơ nói, Diệp Phàm nhướng mày.
Có thể để Huyết Cơ tự mình gọi điện thoại tới, chứng minh đối thủ rất đáng sợi
Lúc này, Diệp Phàm lại chạy về.
Bên này, Bạch Ưng Long Quân nhận được điện thoại của Diệp Phàm, ông ta truyền lại lời của Diệp Phàm với Khương Vân Hi: "Cô Khương, Thiếu chủ chúng tôi nói là tạm thời cậu ấy không có thời gian nói chuyện giải trừ hôn ước, mời cô quay về trước!"
"Anh ta không muốn giải trừ hôn ước?"
Khương Vân Hi nhướng mày, nói: "Ông đưa phương thức liên lạc của anh ta cho tôi, tự tôi liên lạc với anh tai"
"Điều này không có sự đồng ý của Thiếu chủ, tôi không thể cho cô!"
"Cô Khương mời về cho!"
Bạch Ưng Long Quân lắc đầu.
“Tôi sẽ quay lại!"
Ánh mắt Khương Vân Hi lóe ra, mở miệng nói.
Ở nhà họ Khương.
Khương Chính Thiên nhìn cha mình là Khương Thịnh Hải, nói: "Cha, con đã liên hệ với Từ tôn chủ, ngày mai Từ thiếu sẽ đến đây, hơn nữa con còn gửi hình chụp Vân Hi cho Từ công tử, đối phương vô cùng hài lòng!"
"Thật tốt quái"
"Nếu là có thể liên hôn với Từ tôn chủ, vậy đối với nhà họ Khương chúng ta gia chính là một chuyện tốt lớn như trời, đủ để nhà họ Khương chúng ta nâng cao một bước!"
Khương Chính Lập và Khương Chính Y cũng kích động nói.
"Chuyện này..."
Khương Thịnh Hải hơi chần chờ.
"Cha còn suy nghĩ cái gì?"
"Chẳng lẽ cha vẫn đang nghĩ đến hôn ước với điện Long Vương à?"
"Lấy thân phận và thực lực của Từ tôn chủ chẳng lế còn thua kém một Long Vương ư?"
"Càng huống hồ Long Vương đã biến mất mười mấy năm, tình huống bây giờ của ông ta ra sao, không một ai biết!"
"Chúng ta cần gì phải tiếp tục giữ hôn ước này?"
Khương Chính Thiên không ngừng nói.
"Vậy được rồi!"
Khương Thịnh Hải do dự một lát rồi gật đầu.
Một bên khác, Diệp Phàm đang vội vàng chạy tới khách sạn, trong lòng hắn vô cùng lo lắng cho an nguy của Sở Sở, dù sao ngay cả Huyết Cơ cũng không giải quyết được thì đối phương chắc chắn không phải người bình thường!