Bây giờ một Tông Sư võ đạo xuất hiện đánh vỡ cục diện bế tắc này. “Xem ra hắn ta xong đời rồi.” Người của năm gia tộc lớn lạnh nhạt nói.
Vị Tông Sư võ đạo này ra tay, Diệp Phàm chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói, một khí hắn bị quân Ngự Lâm bắt lấy, Tào Vương Tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
“Thì ra là cao thủ Tông cảnh.”
Diệp Phàm cười nói.
“Diệp Phàm, ngoan ngoãn chịu trói, nếu không đừng trách ta vô tình.” Cát Lâm quát.
Hắn ta bộc phát ra uy áp Tông Sư võ đạo, bao phủ Diệp Phàm. Không khí ở hiện trường cực kỳ áp lực.
Đột nhiên lại truyền đến một tiếng bước chân.
Lại có một đám người xuất hiện. Bọn họ mặc đồ đen, sắc mặt lạnh lùng, tất cả đều là võ giả.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ luyện công, lông mày đen dày, mặt chữ điền, ánh mắt như chim ưng, tản ra cảm giác áp bách cực khủng bố.
“Võ Vương.”
Nhị thống lĩnh quân Ngự Lâm nhìn thấy người đàn ông mặc đồ luyện công này, vội vàng kêu lên.
Người đàn ông trung niên này là một trong tám vương gia, Võ Vương!. Cập 𝔫hậ𝒕 𝒕ruyệ𝔫 𝔫ha𝔫h 𝒕ại ﹏ 𝒕 r u 𝐦 𝒕 r u y 𝖾 𝔫﹒v𝔫 ﹏
Người của năm gia tộc lớn và sở Hộ Long thấy Võ Vương xuất hiện đều bị hoảng sợ.
Không ngờ Võ Vương cũng đến. Diệp Phàm nhìn Võ Vương, ánh mắt lóe lên.
Lúc trước Võ Vương đã cho người đến cướp Long Tỷ nhưng thất bại, không ngờ lần này lại gặp mặt trực tiếp.
Võ Vương xuất hiện, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm: “Người trẻ tuổi, xem ra hôm nay ngươi gặp nguy.”
“Ông đến cướp Long Tỷ?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Đúng vậy.”
“Bổn vương đến vì Long Tỷ.”
“Chỉ cần ngươi giao Long Tỷ cho bổn vương, bổn vương có thể đảm bảo tính mạng của ngươi, không ai có thể động vào ngươi.”
“Ngươi thấy giao dịch này thế nào?”
Võ Vương nói thẳng.
“Võ Vương..."
Cát Lâm biến sắc, nói.
“Sao? Ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của bổn vương?” Võ Vương nhìn lướt qua Cát Lâm, lạnh nhạt nói.
Dứt lời, Cát Lâm vội vàng cúi đầu nói: “Thuộc hạ không dám, nhưng người này chính là...”
“Một thống lĩnh nho nhỏ không có tư cách nói chuyện với bổn vương, muốn nói thì bảo tên Tào Vương kia đến nói.”
Võ Vương kiêu ngạo nói.
Thấy thái độ của Võ Vương cường thế như vậy, ánh mắt Cát Lâm lóe lên, không nói gì.
Mặc dù thực lực của hắn ta là Tông cảnh nhưng Võ Vương đã bước vào Tông cảnh từ lâu, khủng bổ hơn hắn ta nhiều, hơn nữa đối phương là vương gia, thân phận càng thêm tôn quý, không phải người mà hắn ta có thể đắc tội.
“Người trẻ tuổi, thấy rồi chứ?”
“Bây giờ ngươi có thể giao Long Tỷ cho bổn vương chưa, dùng Long Tỷ đổi mạng của ngươi, rất đáng giá.”
Võ Vương nhìn về phía Diệp Phàm, lên tiếng. “Đồ vào tay tôi, không có khả năng nhổ ra.” “Ông muốn Long Tỷ, kiếp sau đi.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Võ Vương tối sầm lại, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?”
“Con người của tôi thích uống rượu phạt!” Diệp Phàm châm biếm.
“Chết đi.”
ẦmI!
Dứt lời, trên người Võ Vương bộc phát ra sát khí ngập trời, uy áp của Tông Sư tản ra làm mọi người ở đây cảm thấy hít thở không thông.
Võ Vương đang định ra tay với Diệp Phàm, mạnh mẽ cướp lấy Long Tỷ. Đột nhiên một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Ai dám động vào thiếu chủ, giết không tha!”
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, mặt đất chấn động.
Mọi người ở đây nhìn về nơi xa, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.