Mấy quan chức cấp cao của Chiến Bộ cũng chết lặng khi nhìn thấy con dấu này.
Bọn họ trước đây đều đã từng nhìn thấy Thiên Sách Ấn, Thiên Sách Ấn chính là con dấu năm đó Long Soái tự tay trao cho chiến thần Thiên Sách!
“Cậu và quân chủ có quan hệ gì?” Thiên Khuyết hỏi thẳng Nhị Hổ.
“Tôi là thuộc hạ của thiếu quân chủ, lần này nhận lệnh đến giúp mọi người một tay!" Nhị Hổ đáp.
“Vậy còn Thiên Sách Ấn...” Hoàng Bộ Thương nhìn Thiên Sách Ấn hỏi.
“Đây chính là chiến thần Thiên Sách bảo tôi mang đến cho chủ nhân!” Nhị Hổ nói.
“Chiến thần Thiên Sách~”
Khi đám người có mặt ở đây nghe thấy bốn chữ này, vẻ mặt của bọn họ liên tục thay đổi.
Dù đã hơn mười năm trôi qua, nhưng bốn chữ “chiến thần Thiên Sách” vẫn là ngọn núi khó có thể vượt qua đối với quân đoàn của Long quốc.
Lúc này Nhị Hổ liếc nhìn Xích Lân, hỏi: “Đánh bại hắn ta thì quân Thiên Sách có thể thắng rồi?”
“Đúng vậy, nhưng thực lực của hắn ta rất mạnh!” Mộ Bạch nhắc nhở.
Nhị Hổ đi thẳng về phía quân chủ quân Kỳ Lân, đứng trước mặt hắn ta rồi nói: “Ra tay đi!”
Xích Lân nhìn chăm chằm vào Nhị Hổ, rồi xuất chiêu.
Lúc này lòng bàn tay của hắn ta bốc lên ngọn lửa đỏ rực, thậm chí toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đều bùng cháy, ngọn lửa cực kỳ quái dị!
Khi Nhị Hổ đối mặt với đòn tấn công này của Xích Lân, anh ta trực tiếp đấm ra một chưởng.
Bùm! II
Lúc này hư không vang lên một tiếng nổ lớn, năng lượng cuồng bạo bộc phát ra, một lưồng gió lốc nổi lên dữ dội!
Phụt!!!
Khi lòng bàn tay của Xích Lân vừa tiếp xúc với nắm đấm của Nhị Hổ, còn chưa kịp phản ứng đã bị hất văng xuống đất, hộc ra máu tươi, bàn tay phải đã bị đánh gãy!
Cảnh tượng này diễn ra nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, thiếu quân chủ quân Kỳ Lân được coi là quân đoàn mạnh nhất ở Long Quốc, đã bị đánh bại ngay tức khắc!
Lúc này, các chiến sĩ, quân chủ và tướng quân có mặt ở đó đều bàng hoàng!
Ngay cả mấy bị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách cũng vô cùng kinh hãi!
Bọn không ngờ rằng Nhị Hổ trẻ như vậy nhưng lại có một sức mạnh cực kỳ kinh người!
“Yếu đến vậy sao?” Lúc này Nhị Hổ đã nói ra một câu thật ngứa đòn.
Anh chàng này thật tự phụ!
Tất nhiên Nhị Hổ không phải ra vẻ gì. Lúc trước anh ta và đại ca của mình bị các vị sư phụ của Diệp Phàm đánh mỗi ngày ở núi Cửu Long, điều này khiến họ nhận thức được thế nào là sức mạnh thực sự của một cường giả, vậy nên khi hôm nay đánh nhau với thiếu quân chủ quân Kỳ Lân, anh ta mới cảm thấy thực lực hắn ta kém xa như vậy.
Trong lòng Nhị Hổ, Xích Lân quả thực quá yếu so với mấy vị sư phụ của Diệp Phàm!
“Cậu rất mạnh!”
Thiếu quân chủ quân Kỳ Lân - Xích Lân được đỡ dậy, ánh mắt dán chặt vào Nhị hổ, sau khi bị đánh bại không hề có chút tức giận nào, nhìn rất bình tĩnh!
“Anh cũng được!”
Nhị Hổ nhìn Xích Lân không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gãi đầu nói.
“Có vẻ như lần này chúng ta thắng chắc rồi!”
Lúc này, các quân đoàn trường của quân Thiên Sách vô cùng phấn khích.
Những người khác có mặt ở đó cũng cảm thấy như mình đang mơ vậy!
Bọn họ không ngờ hôm nay cuộc tranh tài của các quân đoàn hôm nay lại có kết quả như vậy!
“Thu thống soái, nếu kết quả của cuộc tranh tài đã rõ ràng rồi, vậy còn tiếp tục cuộc thi làm gì nữa?”
“Tôi nghĩ ông có thể trực tiếp tuyên bố quân đoàn đứng đầu được rồi đấy!" Thiên Khuyết liếc nhìn Thu Minh - thống soái của chiến khu trung bộ rồi nói.
“Cái này...” Thu Minh không biết trả lời thế nào.
Ông ta không ngờ kết quả lại như vậy!
“Phản quân mà cũng muốn giành được hạng nhất?”
“Thật buồn cười!”
Đột nhiên, có một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài truyền đến.