Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 436




Giọng nói lạnh lẽo vang lên trực tiếp khiến trái tim của nhiều người có mặt ở đó run rẩy không ngừng, họ cảm thấy cực kỳ khó thở!

Ngay lập tức, ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía trước.

Chỉ nhìn thấy một đám người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ ác quỷ màu vàng vào màu tím, tên cầm đầu thì đeo mặt nạ quỷ màu trắng, hắn ta cũng chính là người vừa lên tiếng.

“Quân đoàn Satan!” Diệp Phàm nhìn đám người này. rồi lạnh lùng nói.

Những người này rõ ràng là thành viên của Quân đoàn Satan!

“Thực lực của mày rất mạnh, Tu La cũng xem như có chút bản lĩnh."

“Đáng tiếc dù có bản lĩnh đến mấy cũng chỉ có thể trốn tránh không dám lộ diện!”

“Có vẻ như ông ta đang rất sợ hãi!" Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ màu trắng cười khẩy.


Soạt!

Nghe thấy đối phương nói tứ sư phụ của mình như vậy, sắc mặt Diệp Phàm tối sầm lại, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, quát lớn: “Kẻ nào dám sỉ nhục sư phụ của tao, đều phải chết!”

Trong nháy mắt, Diệp Phàm lao thẳng về phía đối thủ.

Trong lòng hắn, ngoài cha mẹ ra thì bảy vị sư phụ chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời này, vậy nên hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai nói xấu họ.

Kẻ nào dám sỉ nhục bảy vị sư phụ của hắn, đều phải chết!

Khoảnh khắc Diệp Phàm ra tay, con ngươi của người đeo mặt nạ màu trắng chợt co lại, tỏa ra một cỗ tà khí quỷ dị.

Soạt!

Người đàn ông này ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Phàm, giống như dịch chuyển tức thời vậy!


Khi người đàn ông biến mất, đôi mắt của Diệp Phàm khẽ nheo lại, hắn đột nhiên nghiêng người, một dấu tay chứa đựng sức mạnh khủng khiếp đánh thẳng vào chỗ hắn vừa nãy.

Nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, có lẽ dấu bàn tay này đã đánh trúng người hắn!

“Phản ứng khá tốt đấy!" Bóng hình người đeo mặt nạ màu trắng lại hiện ra, nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh một tiếng.

Soạt!

Sau đó, thân thể hắn ta lại biến mất như một bóng ma.

Hắn ta chính là ma tướng U Minh, một trong chín đại ma tướng của Đại Ma Vương Satan.

“Học được chút thân pháp tam cước miêu, đã cảm thấy bản thân lợi hại rồi sao?” Diệp Phàm đứng ở nơi đó khinh thường nói.

Hắn vừa dứt lời, U Minh lại xuất hiện phía sau lưng và dùng móng vuốt tấn công vào những điểm yếu chí mạng của Diệp Phàm.

Lần này, Diệp Phàm đứng bất động, để mặc móng vuốt của U Minh đánh thẳng vào người mình.

Nhưng khi móng vuốt của U Minh đánh trúng Diệp Phàm, đối phương như bong bóng bay đi trong gió!

Tàn ảnh! Đây chính là tàn ảnh mà Diệp Phàm để lại!