"Diệp thần y!"
"Diệp thần y, cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm, rối rít chào hỏi.
Nghe cách gọi của hai cô gái, người của Y Các và người của Đường Môn đều nhìn Diệp Phàm, trong đó có mấy người nhận ra Diệp Phàm, ai nấy đều kinh ngạc.
"Lại là thằng nhãi này!"
"Anh hai, tối qua chính thằng nhãi này đã cướp mất Hỏa Linh Chỉ nghìn năm."
Đường Thiên Phong hừ lạnh, nói với anh hai của mình.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Phàm.
"Cậu chính là Diệp thần y mà viện trưởng Hoa nhắc tới? Quả nhiên phi phàm!"
Biên Mục nhìn Diệp Phàm và nói.
"Diệp công tử, vị này là Biên Mục, các chủ Y Các!" "Các chủ Biên, đây là Diệp Phàm Diệp công tử!" Hoa Ân giới thiệu cho hai người làm quen.
Lúc này, Thôi lão và Cung lão đứng hai bên trái phải ghé vào tai Biên Mục nói thầm. Biên Mục nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lấp lóe.
"Cuộc thi Y đạo vẫn chưa bắt đầu sao? Mau bắt đầu đi, thi xong tôi còn phải về với vợi"
Diệp Phàm thẳng thừng nói.
Sau đó, Hoa Ân đứng dậy, nói với mọi người: "Chào. mừng các vị tới tham gia cuộc thi Y đạo thế giới lần này. Tôi là Hoa Ân trong ban tổ chức cuộc thi Y đạo lần này. Người đứng thứ nhất trong cuộc thi Y đạo lần này không chỉ nhận được tiền thưởng, mà còn nhận được một chí bảo mà Y Các cung cấp. Chí bảo này là gì, xin mời các chủ Biên nói!"
"Chí bảo này là Thần Nông Y Điển, cuốn sách y hay nhất Long Quốc."
Biên Mục lập tức lấy ra một cuốn sách y ố vàng tràn đầy hơi thở cổ kính, trên đó viết bốn chữ Thần Nông Y Điển.
"Thần Nông Y Điển?"
"Là Thần Nông Y Điển do Thần Nông Thị biên soạn!"
Nhất thời không ít người ở đây chấn động khi nhìn thấy cuốn sách y này.
Thần Nông Thị là nhân vật thần thoại của Long Quốc thời cổ đại, y thuật cực kỳ cao siêu.
Truyền thuyết Thần Nông nếm thử hàng trăm loại cây cỏ để nhận biết dược liệu trên đời được lưu truyền rộng rãi.
Đồn rằng Thần Nông Thị ghi lại toàn bộ y thuật, cảm ngộ và các phương thuốc thần kỳ của mình vào một cuốn sách, đó chính là cuốn Thần Nông Y Điển!
Đối với thầy thuốc mà nói, Thần Nông Y Điển có tầm quan trọng giống như thần công tuyệt thế đối với võ giả.
Tuy nhiên, trước nay Thần Nông Y Điển chỉ có trong truyền thuyết, chưa có ai chân chính nhìn thấy.
Nhưng hôm nay Thần Nông Y Điển đã xuất hiện, tất nhiên khiến mọi người chấn động.
"Quả nhiên Thần Nông Y Điển ở trong tay Y Các!"
Lúc này, trong đội ngũ nhà họ Tôn - một trong ba thế gia Y đạo Hạnh Lâm Giới, một người đàn ông trung niên nhìn chăm chằm cuốn Thần Nông Y Điển trong tay Biên Mục, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Thần Nông Y Điển!"
Người nhà họ Lý và người nhà họ Tiết cũng dán chặt mắt vào Thần Nông Y Điển, trong mắt tràn đây hưng phấn.
Lần này ba thế gia Y đạo xuất thế là vì Thân Nông Y Điển!
Không chỉ có các thầy thuốc Long Quốc kích động khi nhìn thấy Thần Nông Y Điển, ngay cả các thầy thuốc nước ngoài nhìn thấy cuốn sách y này cũng lộ vẻ hưng phấn.
Nhưng trong những người này, Diệp Phàm lại cực kỳ bình tĩnh.
"Thì ra chí bảo này là Thần Nông Y Điển, tôi còn tưởng cái gì!"
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Thần Nông Y Điển, có hơi thất vọng, như thể hắn không để mắt tới Thần Nông Y. Điển.
"Diệp thần y, đây là Thần Nông Y Điển mà đại năng Thần Nông Thị để lại đấy! Trong đó ghi lại tinh hoa Y đạo cả đời của ông ấy!"
Hoa Ân nhìn dáng vẻ cụt hứng của Diệp Phàm, bèn lên tiếng.
"ôm Diệp Phàm thì lại hờ hững đáp.
Thật sự là hắn không có hứng thú với Thần Nông Y Điển, dù sao y thuật của hẳn chẳng thua kém gì y thuật được ghi trong Thần Nông Y Điển.
"Được rồi, mọi người đã nhìn thấy phần thưởng của người đứng đầu trong cuộc thi Y đạo lần này. Bây giờ tôi chính thức tuyên bố cuộc thi Y đạo thế giới lần này chính thức bắt đầu!"
"Bây giờ xin mời tất cả các tuyển thủ dự thi bước lên đăng ký, bắt đầu phần thi đấu y thuật của cuộc thi Y đạo lần này!"
Lúc này, Hoa Ân lại lên tiếng.
Tiếp theo, các tuyển thủ Y đạo mà các quốc gia cử tới bắt đầu lần lượt bước lên đăng ký.
Phía Long Quốc, người của ba thế gia Y đạo, Diệp Phàm, Thanh Vân, đệ tử Thần Tinh của đại trưởng lão Y. Các, nhị thiếu gia Đường Môn và các đệ tử Quỷ Cốc lần lượt bước lên đăng ký.
Sau khi báo danh xong, Hoa Ân ra hiệu cho người bên cạnh. Không lâu sau, có mười chiếc xe đẩy được đẩy tới, trên mỗi chiếc xe có một người năm.
Mười người này vô cùng hôi thối, toàn thân thối rữa, sắc mặt tái nhợt, tóm lại là không phải người bình thường.
"Mười người này mắc các bệnh đặc biệt, việc các tuyển thủ phải làm là kiểm soát bệnh tình của họ, thậm
chí làm cho bọn họ có dấu hiệu chuyển biến tốt!"
"Trong số các vị, ai thể hiện xuất sắc nhất sẽ là người đứng đầu cuộc thi Y đạo lần này!"
Hoa Ân chỉ vào mười người trên xe đẩy rồinói với các thầy thuốc dự thi.
Các thây thuốc dự thi đi tới chỗ mười người này.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ kiểm tra bệnh tình của mười người này, ai nấy đều nhíu mày ủ rũ, không nhìn ra manh mối.
Bệnh của mười người này không phải bệnh thường gặp, thậm chí có nhiều chứng bệnh mà các thầy thuốc chưa từng nghe bao giờ, càng khỏi cần nói chữa trị ra Sao.
Nhất thời một đám thầy thuốc chìm vào suy tư.
Chốc lát sau, đại đệ tử Thanh Vân của Y Các, nhị thiếu gia Đường Thiên Thần của Đường Môn, hai đệ tử Quỷ Cốc và tuyển thủ mà ba thế gia Y đạo phái ra bắt đầu tiến hành điều trị, mỗi người một bệnh nhân.
Các tuyển thủ dự thi mà Phái Âm Dương của Anh Quốc, Vu Môn của Man Quốc, Bà Sa Môn của Thiên Trúc Quốc phái ra cũng chọn một bệnh nhân và tiến hành chữa trị.
Mười bệnh nhân vừa đủ chia cho mười người bọn họ.
Mà phương pháp chữa trị của bọn họ nhiều vô kể, khiến người ta cảm thán không thôi!
Còn Diệp Phàm thì chỉ bình tĩnh đứng đó, vẫn chưa hành động.
"Diệp công tử, cậu không ra tay à?"
Hoa Ân hỏi Diệp Phàm.
"Hừ, nhất định là thằng nhãi này không biết chữa trị thế nào nên mới không ra tay, vậy mà còn tự xưng là thần y gì đó. Thật nực cười!
Lúc này, cô gái Y Các cãi nhau với Lý Tử Huyên lúc nãy lập tức hừ mũi khinh bỉ.
"Dù sao bọn họ cũng không thể chữa khỏi cho nhóm bệnh nhân này, tôi không vội."
"Cứ để cho bọn họ thể hiện trước đi. Nếu không, tôi mà ra tay thì bọn họ không có cơ hội thể hiện!"
Diệp Phàm cười khẽ.
Lời nói ngông cuồng của hắn lọt vào tai mọi người, khiến mọi người cực sốc.
Người này ngông quá đấy!