Là người phụ trách khu vực phía Tây Nam của thương hội Thiên Long, thân phận và địa vị của Mai Hà
không hề thấp hơn Quận trưởng!
Hơn nữa vì sự phát triển kinh tế của quận Thiên Thục, Lý Nguyên còn phải nịnh bợ Mai Hà.
Nghe thấy sự nguy hiểm trong lời nói của Mai Hà, sắc mặt Lý Nguyên vô cùng khó coi, lông mày nhíu lại, ánh mắt liên tục lóe lên, trong lòng đang suy nghĩ.
Nếu hôm nay ông ta không bắt giữ Diệp Phàm, không chỉ không thể bàn giao với Xuyên Vương, ngay cả phía Hoàng Bộ Quyền cũng không bàn giao được.
Người chống lưng cho ông ta trong triều là Hoàng Bộ Quyền, đối phương đã phái người đến thông báo với ông ta đối phó Diệp Phàm, nếu ông ta không giải quyết được tên này thì ông ta sẽ gặp rắc rối.
Nhưng một khi ông ta bắt được Diệp Phàm, thương hội Thiên Long sẽ rút khỏi quận Thiên Thục, toàn bộ nền kinh tế của quận Thiên Thục sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó những ảnh hưởng và hỗn loạn phát sinh, e rằng chức quận trưởng này của ông ta cũng xong đời ngay lập tức.
Lúc này, Lý Nguyên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan! Hử?
Lý Nguyên suy nghĩ mấy chục giây, chợt nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng mắt, ngã xuống đất ngất đi.
"Quận trưởng!"
Những người khác khi nhìn thấy Lý Nguyên ngất xỉu trên mặt đất đều giật mình, lần lượt hét lên.
Thấy vậy Diệp Phàm cười lạnh, tên này đúng là giỏi thật, còn nghĩ ra chiêu giả vờ ngất xỉu.
Đúng vậy, Lý Nguyên đang giả vờ ngất xỉu.
Trong tình huống này, ông ta chỉ có thể giải quyết vấn đề nan giải này bằng cách giả vờ ngất xỉu.
Đến lúc đó, cho dù Xuyên Vương và Hoàng Bộ Quyền trách phạt xuống, ông ta cũng có lý do để lấp li3m cho.qua.
"Quận trưởng ngất xỉu, còn không mau đưa Quận trưởng đến bệnh viện!"
Lúc này, Đoạn Thiên Bằng kêu lên.
Bây giờ Lý Nguyên đã ngất đi, thân phận cao nhất là Tổng đốc Đoạn Thiên Bằng.
Ông ta ra lệnh, chiến sĩ nhanh chóng khiêng Lý Nguyên lên rồi rời khỏi đây.
"Tất cả mọi người lập tức rút lui!"
Ngay lập tức, Đoạn Thiên Bằng ra lệnh, ánh mắt quét về phía quận chúa: "Quận chúa, tôi sẽ đưa người về!"
"Ông... ông thật sự muốn trở thành kẻ thù của phủ Xuyên Vương sao?"
Quận chúa chỉ vào Đoạn Thiên Bằng hét lên.
"Quận chúa, mời quay về!" Đoạn Thiên Bằng lạnh lùng nói. "Ông... ông chờ đó cho bổn quận chúa!"
Quận chúa chỉ vào Đoạn Thiên Bằng tức giận hét lên, quay người rời khỏi đây.
Đoạn Thiên Bằng nhìn Diệp Phàm một cái rồi mang người rời đi.
Mọi người trong đại sảnh thấy cảnh này đều rất kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, tên này lại không gặp vấn đề gì cả!
Trong lúc này, mọi người đều nhìn Diệp Phàm với những biểu cảm khác nhau.
Về phần Mục Thiên Lăng, con trai của Mục tướng quân, ánh mắt âm trầm nhìn Diệp Phàm, không nói một lời, được người của mình giúp đỡ rời đi.
Nhưng rõ ràng, khoản nợ này chắc chắn sẽ không được giải quyết như vậy!
Nhưng Diệp Phàm lại không để ý tới điểm này, hắn nhìn về phía gia chủ nhà họ Trương: "Gốc Hoả Linh Chi ngàn năm này chắc là thuộc về tôi chứ?”
"Đúng... đúng!"
Gia chủ nhà họ Trương phản ứng lại sau khi kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm gật đầu liên tục.
Khi Diệp Phàm chuẩn bị lấy thẻ để thanh toán 30 tỷ, Mai Hà vội vàng tiến lên n‹ công tử, sao có thể để ngài trả được, 30 tỷ này tôi sẽ thanh toán, ngài chỉ cần đến lấy gốc Hỏa Linh Chỉ ngàn năm đó là được!"
Những người khác nghe Mai Hà nói vậy, đều ghen tị không thôi, là 30 tỷ đó, lại có người muốn dành trả, đãi ngộ này tốt quá!
Nhưng có thể làm cho Mai Hà coi trọng đến mức không ngần ngại uy hiếp quận trưởng, còn bỏ ra 30 tỷ, điều này cho thấy thân phận của Diệp Phàm cao đến mức nào!
"Vậy thì cảm ơn nhé!"
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Mai Hà, nói: "Tôi nhớ anh rồi!"
"Công tử khách sáo rồi!"
Mai Hà khiêm tốn nói, nghe được câu nói tiếp theo của Diệp Phàm, trong lòng cảm thấy vui mừng,
Y đã giúp Diệp Phàm đến thế, hơn nữa còn cố tình bỏ ra 30 tỷ là để được Diệp Phàm thưởng thức, rút ngắn quan hệ với hắn, từ đó nâng cao địa vị của y trong thương hội Thiên Long.
Dù sao có thể được Nhan Lão coi trọng không ngần ngại đắc tội với Hứa Tài Thần, thân phận nhất định cực kỳ bất phàm, nếu có thể thiết lập quan hệ, đó sẽ là một cơ hội lớn!
Nghe được câu này của Diệp Phàm, Mai Hà biết mình đã nhận được sự thưởng thức của đối phương, trong lòng đương nhiên mừng rỡiI
Tiếp theo, Diệp Phàm lấy được Hoả linh Chỉ ngàn năm rồi cùng các cô gái rời khỏi nơi này.
Khi Diệp Phàm rời đi, mọi người ở hiện trường đều có biểu cảm khác nhau, rất nhiều người trong số họ đang lén lút nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Ngay khi đám người Diệp Phàm bước ra khỏi câu lạc bộ bữa tối từ thiện, Đoạn Thiên Bằng đã ởi tới, cung kính kêu hắn: "Thiếu chủ!"
"Quân đoàn trưởng Đoạn, bây giờ quân đoàn trưởng Đồ Phu, quân đoàn trưởng Mục đều đã trở về quân Thiên Sách, ông không có ý định quay về sao?"
Diệp Phàm dò hỏi Đoạn Thiên Bằng.
"Tôi thực sự đã định xin chuyển về quân Thiên Sách, chỉ là phía trên không đồng ý!"
Đoạn Thiên Bằng nói.
"Không đồng ý?"
Diệp Phàm nhướng mày.
"Không nói về chuyện này nữa, thiếu chủ ngài mau rời khỏi quận Thiên Thục càng sớm càng tốt."
"Ngài đã đắc tội với con gái của Xuyên Vương, Xuyên Vương sẽ không từ bỏ ý định, Xuyên Vương là một trong †ám thân vương của Long Quốc, quyền thế đầy trời, Tây Nam là địa bàn của Xuyên Vương, nếu ông ta muốn ra
tay thì thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm!"
Đoạn Thiên Bằng đối mặt với Diệp Phàm, vẻ mặt lo lắng nói.
"Quân đoàn trưởng Đoạn, ông không cần lo lắng, tôi không sao!"
"Ông đổi đến nơi khác, tôi sẽ tìm người hỗ trợ!"
"Ngược lại là ông, lần này ông làm trái lệnh quận chúa, ông phải cẩn thận!"
Diệp Phàm nói. "Được!" Đoạn Thiên Bằng gật đầu.
Sau đó, Diệp Phàm và Đoạn Thiên Bằng tách ra, trực tiếp đi về phía trụ sở.
"Chàng trai trẻ, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.