“Nội Các ra lệnh, trận tỉ thí võ quân đoàn lần này, nếu quân Thiên Sách không thể lấy được top 1 sẽ xóa bỏ phiên hiệu, nhập quân Thiên Sách vào trong tám quân đoàn khác!”
Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.
“Cái gì? Tại sao lại vậy?”
“Sao bọn họ có thể làm như vậy? Không phải đã nói chỉ cần quân Thiên Sách không đứng đếm ngược từ từ cuối lên thì sẽ không xóa bỏ phiên hiệu hay sao?”
Quân Đao biết được tin tức này, sắc mặt thay đổi, khiếp sợ nói.
“Bọn họ biết được sự tồn tại của tên nhóc kia, trong lòng bất an, muốn hoàn toàn cắt đứt đường lui của quân Thiên Sách”
Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.
“Còn chưa đến 1 tháng thì trận tỉ thí võ quân đoàn sẽ diễn ra, sao quân Thiên Sách có thể vượt qua tám quân đoàn kia đạt được top 1? Không nói các quân đoàn khác, chỉ nói quân Kỳ Lân và quân Thiên Sách, với chiến lực hiện tại của quân Thiên Sách thì sao thắng được?”
Sắc mặt Quân Đao cực kỳ khó coi, liếc nhìn về phía Long Chiến Thiên: “Long Soái, ngài là trưởng quan đứng đầu chiến bộ, không lẽ ngài không thể từ chối mệnh lệnh này của bọn họ sao?”
“Mệnh lệnh này đã được Nội Các thông qua, hơn một nửa người tán thành, cho dù tôi phản đối cũng vô dụng!”
“Mấy năm nay bọn họ không ngừng làm giảm quyền lợi của tôi, cho dù chín quân đoàn và năm chiến khu cũng đã có rất nhiều người bị bọn họ thầm khống chế!”
Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói. “Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Quân Đao lo lắng nói.
“Tiếp theo chỉ có thể dựa vào tên nhóc kia, hy vọng cậu ta sẽ không làm mất mặt sư phụ mình!”
Long Chiến Thiên nói, nhìn về phía Quân Đao: “Đúng rồi, lúc trước bảo cậu tra việc cấu kết với nước địch của chín quân đoàn thế nào rồi?”
“Đây là những gì tôi điều tra được!”
Quân Đao đưa một phần tư liệu cho Long Chiến Thiên.
“Đám chó chết này lại dám bán nước, xem ra đã đến lúc phải rửa sạch chín quân đoàn và năm chiến khu rồi!”
Long Chiến Thiên xem xong tư liệu, tức giận nói.
“Long Soái, muốn ra tay với bọn họ, sợ rằng sẽ liên lụy cực rộng, thậm chí sẽ làm cả Long quốc chấn động, đến lúc đó nếu xảy ra náo động, sợ rằng mấy nước kia sẽ nhân cơ hội ra tay với nước tal”
Quân Đao nhắc nhở. Ánh mắt Long Chiến Thiên lóe lên, suy nghĩ khoảng 10 giây, sau đó nói: “Không cần chúng ta ra tay đối phó với đám bán nước kia, tôi đã lựa chọn được người thích hợp nhất!”
Quân Đao vẫn chưa hiểu chuyện này lắm.
Đế Đô, bên trong linh đường của gia tộc Âu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất.
“Bất Phàm, sao con đã trở về
Chủ nhân của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Khắc nhìn thiếu niên để tóc dài ngang vai, mặc một bộ áo dài, lộ ra khí chất của một thiếu hiệp, hỏi.
Thanh niên này chính là con trai thứ hai của u Dương Khắc, em trai của u Dương Mục, u Dương Bất Phàm.
Năm đó lúc Âu Dương Bất Phàm sinh ra đã có đại sư tính mệnh, nói tương lai sẽ không bình thường, bởi vậy đặt tên là u Dương Bất Phàm.
Năm 5 tuổi, Âu Dương Bất Phàm bị một vị võ đạo. tông sư nhìn trúng, thu làm đệ tử quan môn, mang về tông môn để bồi dưỡng!
Mấy năm nay, thỉnh thoảng Âu Dương Bất Phàm sẽ trở về một chuyến nhưng thời gian dừng chân không dài, bởi vậy rất ít người ở Đế Đô biết đến u Dương Bất Phàm.
“Con biết tin anh cả bị giết nên lập tức trở về!”
“Anh con đã bị ai giết?” Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.
Mỗi lần anh ta trở về nhà, anh trai đều rất chiều anh †a nên cảm tình dành cho_u Dương Mục cũng rất sâu nặng!
Lần này biết được anh cả bị giết, Âu Dương Bất Phàm lập tức đuổi về nhà!
“Do một người tên Diệp Phàm làm!”
Nhớ đến chuyện này, Âu Dương Khắc cực kỳ tức giận, kể ngắn ngọn lại.
“Diệp Phàm!”
Nghe xong, trong mắt u Dương Bất Phàm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào di ảnh của u Dương Mục trong linh đường, nói: “Anh, em thề sẽ báo thù cho anh!”
“Còn có Khương Vân Hi kia, chỉ vì cô ta mới hại anh chết thảm, em cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn!”
Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.
“Bất Phàm, Khương Vân Hi kia chính là đại tiểu thư nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô, thân phận của ông cụ nhà họ Khương không bình thường, vẫn nên bỏ qua cô ta đi!”
Âu Dương Khắc nói.
“Bởi vì cô ta nên anh con mới đi đến Thiên Hải, mới bị chết trong tay tên Diệp Phàm kia, bởi vậy cô ta cũng có trách nhiệm!”
“Còn nhà họ Khương, cha đừng lo, nếu nhà họ Khương dám ra tay, con không ngại biến mười thế gia thành chín thế gia!”
Âu Dương Bất Phàm nói.
Trong giọng điệu của anh ta lộ ra sự kiêu ngạo tự phụ, giống như ở trong mắt anh ta, mười thế gia lớn của Đế Đô giống như con kiến vậy!