Có thể thấy Hải thiếu gia này không hề đơn giản, đủ để cả giới kinh doanh của quận Nam Thiên đều phải kính sợ hẳn ta,
không dám làm trái mệnh lệnh của hắn ta!
"Cảm ơn Hải thiếu gia đã nhắc nhở, nhưng tôi không quan tâm!"
Đường Sở Sở liếc Hải Phong một cái, lạnh lùng nói. Nói xong cô liền rời đi.
Hải Phong nghe Đường Sở Sở nói vậy, khinh thường nói: "Quận Nam Thiên này không ai dám từ chối Hải Phong này!”
Hản ta vừa dứt lời, một đám người mặc đồ đen lao ra ngăn cản Đường Sở Sở.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện, lao thẳng về phía đám người mặc đồ đen.
Chỉ trong chớp mắt, đám người mặc đồ đen đều bị giết sạch.
Mọi người thấy cảnh tượng này đều biến sắc, bị dọa sợ. "Mày..."
Sắc mặt Hải Phong trầm xuống, nói với Đường Sở Sở. "Bà xã, muốn giết hắn ta không?”
Bóng đen nhìn Hải Phong, rồi nói với Đường Sở Sở.
"Bỏ đi!"
Đường Sở Sở lắc đầu, không muốn truy cứu.
"Khốn kiếp, đợi đó cho tao, tao bảo đảm không để chúng mày rời khỏi quận Nam Thiên!"
Hải Phong lạnh lùng nhìn Đường Sở Sở, quát lên.
Bóng đen nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia sát ý nhìn về phía Hải Phong, rồi bay thẳng đến chỗ đối phương.
"Mày... mày muốn làm gì?" "Tao nói mày biết, cha tao là tổng giám đốc của chỉ nhánh tập đoàn Sở Thị ở quận Nam Thiên, mày dám động vào
một sợi tóc của tao thì mày chết chắc rồi!"
Hải Phong thấy bóng đen lao tới, lập tức biến sắc, nhưng vẫn cứng miệng hét lên.
"Tập đoàn Sở Thị là cọng lông gì, dám mảng bà xã tao, giết!"
Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng quát.
Bóng đen bay thẳng về phía Hải Phong.
"Dừng lại!"
Lúc này có một tiếng hét vang lên nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy bóng đen vung tay, máu lập tức bắn ra tung tóe từ cổ Hải Phong, hẳn ta trừng mắt thật to, chỉ vào bóng đen
muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì đã tắt thở.