Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 208: C208: Sống không bằng chết






"Bà xã ơi em sao rồi?"

Diệp Phàm đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, ân cần hỏi han.

"Anh Tiểu Phàm, em không sao!"

Đường Sở Sở nắm tay Diệp Phàm, nở nụ cười nhẹ.

Diệp Phàm nhìn dấu ngón tay hẵn trên cổ Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: "Kẻ nào dám làm người của anh bị thương thì anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!"

Sau đó, hắn đi về phía u Dương Mục.

"Mày, mày không được đến đây!"

Thấy Diệp Phàm đi tới, u Dương Mục đang nằm trên đất không ngừng lùi về sau.

"Mày không nên động vào bạn gái của tao!" Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.

"Tao là đại thiếu gia nhà u Dương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô. Nếu mày..."

Á

u Dương Mục còn chưa nói hết câu, Diệp Phàm đã vung đoản kiếm màu đen xẻo mất một miếng thịt trên người anh ta.

Tiếp đó, hắn không ngừng vung thanh đoản kiếm màu đen trong tay xẻo từng miếng thịt trên người u Dương Mục.

Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của u Dương Mục chưa từng dừng lại.

Nhiều lần anh ta ngất đi vì đau, nhưng lại bị Diệp Phàm châm cho một kim đánh thức, sau đó tiếp tục phải chịu sự tra tấn sống không bằng chết này!


"Mày giết tao đi, giết tao đi!"

Cuối cùng u Dương Mục thật sự không chịu nổi nữa, hét lên với Diệp Phàm.

Lúc này anh ta chỉ muốn chết thật nhanh, không còn muốn sống nữa.

Trơ mắt nhìn thịt trên người bị xẻo từng miếng, cảm giác này đau khổ tột cùng!

"Muốn chết hả, không dễ như vậy đâu!"

Diệp Phàm tiếp tục xẻo thịt trên người u Dương Mục một cách lạnh lùng vô tình.

Hơn nữa thủ pháp của hắn cực kỳ chuyên nghiệp, không để cho_u Dương Mục chết hẳn, chỉ có thể lắng lặng chịu nỗi đau đớn này.

Cuối cùng, sau khi Diệp Phàm xẻo hơn một nghìn nhát, u Dương Mục chết trong đau đớn!

Trước khi u Dương Mục chết, gương mặt vô cùng dữ tợn vặn vẹo, đủ thấy anh ta đã phải chịu đau đớn cỡ nào!

Trên người không còn mấy miếng thịt, chỉ còn lại bộ xương.

HÌnh ảnh này máu me và tàn nhẫn, có thể nói là hình phạt dưới địa ngục!

"Thú vị thật!"

Lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ dính máu xách một thanh kiếm đi tới, trên người nồng đậm khí thế sát phạt vô tận!


Diệp Phàm đưa mắt nhìn đối phương, ánh mắt lấp lóe.

"Ông là ai?"

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

"Cậu có thể gọi tôi là Huyết Sát!"

Người đàn ông mặc bồ đồ dính máu hờ hững cất lời.

"Huyết Sát?"

"Ông chính là Huyết Sát nằm trong top 3 bảng Sát Thủ, tung hoành thế giới ngầm ngày xưa?"

U Ảnh kinh ngạc nhìn người đàn ông này. "Không ngờ đến giờ vẫn còn người nhận ra tôi!" Người đàn ông mặc bộ đồ dính máu cười khẩy. "Huyết Sát? Ông đến tìm tôi à?"

Diệp Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói.

"Tu La đang ở đâu?"

Huyết Sát nhìn Diệp Phàm, hỏi thẳng.

"Thì ra là tới tìm Tứ sư phụ của tôi. Coi bộ ông và sư phụ của tôi có thù oán hả?"

Diệp Phàm bĩu môi.

"Cậu là đệ tử của Tu La? Hèn chỉ ông ta lên tiếng vì cậu!"

"Nói đi, Tu La đang ở đâu?" "Tôi đã tìm ông ta suốt mấy chục năm ròng, lần này tôi nhất định phải đánh một trận sống mái với ông ta để rửa nỗi nhục hồi trước!"

Huyết Sát vừa chỉ kiếm vào Diệp Phàm vừa lạnh lùng quát, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ.

"Huyết Sát, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn đánh một trận với chủ nhân á? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng tràn đầy khinh thường vang lên bên ngoài.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc kình trang màu trắng đi tới. Người này mang gương mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra hàn khí lạnh thấu xương khiến người ta rùng mình ớn lạnh!