Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 155: C155: Báo thù






Mặc Trường Hà nheo mắt, trong lòng thầm suy đoán.

“Nếu đã như thế, vậy nhà họ Mặc có lẽ...”

Lúc này, trong đầu Mặc Trường Hà có hàng vạn suy nghĩ, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Trong một gian phòng ở Bách Hoa Lâu - Thiên Hải. Cơ Như Yên đang gọi điện thoại.

“Gặp thiếu chủ rồi?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của con gái. “Ừ"

Cơ Như Yên gật đầu.

“Cảm thấy thế nào?”

Giọng nữ đó lại vang lên.

“Thâm sâu khó lường!”

Cơ Như Yên im lặng vài giây rồi nói ra bốn chữ. Người đầu dây bên kia nghe thấy vậy thì cũng trâm mặc một lúc rồi đáp: “Có năng lực khiến cô đánh giá như vậy, xem ra vị thiếu chủ này không hề đơn giản, tôi đã nói với cô rồi, đệ tử được lâu chủ bồi dưỡng, sao có thể là người bình thường!”

“Anh ta không chỉ có một người sư phụ là lâu chủ, hẳn là vẫn còn sáu vị sư phụ nữa, lâu chủ chỉ là thất sư phụ của anh ta!”

Cơ Như Yên nói

“Gì cơ? Anh ta còn có sáu vị sư phụ, lâu chủ chúng †a chỉ xếp thứ bảy?”


Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng bất ngờ. “Hơn nữa, anh ta đã nhìn ra ý đồ của tôi!”

Cơ Như Nhiên thản nhiên nói.

“Nhìn ra ý đồ của cô? Vậy anh ta...”

Giọng điệu của người kia đổi sang lo lắng. Cơ Như Yên nhắc lại lời của Diệp Phàm. “Anh ta nói như vậy thật à?”

“Đúng thết”

“Vậy xem ra, vị thiếu chủ này quả thật rất có bản lĩnh!

“Như Yên, cô nhớ kỹ, không được có bất cứ ý nghĩ nào khác với thiếu chủ!”

Người ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói.

“Tôi biết rồi!"

Dứt lời, Cơ Như Yên nhanh chóng cúp điện thoại, trong đôi mắt quyến rũ hiện ra tia sáng, cũng không biết đang nghĩ gì!

Lâm Phiệt.

Khi Lâm Báo nhìn thấy thi thể của con trai mình, trên người ông ta toát ra đầy sát khí, trong mắt ông tràn đây lửa giận.

“Phong Nhi!!!”


Lâm Báo ngửa mặt lên trời hét lớn, tròng mắt đầy tia máu, hai tay siết chặt.

Một luồng khí tức đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể ông ta, phá hủy mọi thứ trong căn phòng, trên bức tường xung quanh còn xuất hiện vô số vết nứt.

Lúc này, phiệt chủ Lâm Phiệt đi tới.

“Phiệt chủ!”

Lâm Báo thấy phiệt chủ xuất hiện, ông ta áp chế lại cơn tức giận trong lòng.

“Lâm Phong bị giết, tôi biết ông rất tức giận, nhưng chúng ta cần phải bình tĩnh!”

Phiệt chủ nhìn Lâm Báo nói.

“Phiệt chủ, Bách Hoa Lâu ức hiếp người quá đáng, xin phiệt chủ cho phép tôi dẫn người đi diệt bọn họ!”

Lâm Báo nhìn phiệt chủ Lâm Phiệt với vẻ mặt đây dữ tợn.

“Nếu Bách Hoa Lâu dễ diệt như vậy thì sớm đã không tồn tại nữa rồi!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh giọng nói.

“Chẳng lẽ cứ để Lâm Phong chết một cách vô ích như vậy sao?”

Lâm Báo nói với vẻ không can tâm.

“Lâm Phong là con cháu của Lâm Phiệt ta, đương nhiên không thể chết như vậy được, huống hồ lần này Bách Hoa Lâu còn giết của Lâm Phiệt chúng ta nhiều người như vậy, nếu Lâm Phiệt không làm gì, truyền ra ngoài thì chúng ta đâu còn mặt mũi?”

“Ông mang người đi diệt một vài phân bộ của Bách Hoa Lâu là được, dạy cho bọn họ một bài học, để chúng ngoan ngoãn giao ra con gái của Lâm Lang Thiên, nếu không đừng trách Lâm Phiệt chúng ta không nể mặt lâu chủ Bách Hoa Lâu!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt nói với giọng lạnh như băng. “Vâng thưa phiệt chủ!”

Lâm Báo nghiến răng nghiến lợi đáp.