Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 134




Nháy mắt màn đêm đã buông xuống.

Trong một trụ sở mà Bách Hoa Lâu bố trí ở thành phố Hoài.

Diệp Phàm đang chữa chân cho Đồ Phu.

Ngay cả viện trưởng Ngự Y Viện cũng không thể chữa khỏi chân cho Đồ Phu, nhưng Diệp Phàm với sự hỗ trợ của Cửu Châm Quỷ Gốc và thảo dược đã làm được điều đó.

"PhùI"

Diệp Phàm thở hắt ra, sau đó nói: "Được rồi đó quân đoàn trưởng Đồ Phu, bây giờ ông thử ném gậy đi xem nào!"

"Chân tôi khỏi thật rồi ư?”

Đồ Phu nhìn cái chân tật nguyền đã mấy chục năm, nói với vẻ không dám tin.

"Đương nhiên, ông phải tin tưởng y thuật của tôi chứt"

Diệp Phàm mỉm cười đáp.

"Được"

Đồ Phu gật đầu, hít sâu mấy hơi mới chậm rãi đứng dậy, sau đó ném gậy đi, bắt đầu đi lại tự do. "Khỏi thật rồi này!"

Đồ Phu tự mình bước đi, cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì. Trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, tâm trạng †rở nên kích động.

"Ha ha ha, chân của tôi khỏi rồi!" "Tôi không còn là một kẻ tàn phế nữa!"

Đồ Phu hét lên đầy kích động. Hắn ta nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn đánh một bài quyền, di chuyển liên tục như một con ngựa đứt cương.

Diệp Phàm thấy vậy, trên mặt nở nụ cười.

Quân đoàn trưởng Đồ Phu đi theo Lục sư phụ của hắn vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, đã lập bao chiến công hiển hách cho Long Quốc. Diệp Phàm cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được chữa trị cho một vị anh hùng như thế.

Sau một hồi hoạt động gân cốt, Đồ Phu quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm: "Thiếu quân chủ, xin nhận một lạy của Đồ PhuI"

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu đâu cần phải làm vậy. Ông là tiền bối, bái lạy tôi sao được?"

Diệp Phàm vội vàng bước tới ngăn cản.

"Thiếu quân chủ, tôi bái lạy ngài không phải vì ngài là đệ tử của quân chủ, mà là vì ngài chữa khỏi chân cho tôi, ngài là ba mẹ tái sinh của tôi, tôi nhất định phải bái lạy"

Đồ Phu khăng khăng phải bái lạy Diệp Phàm!

Thấy Đồ Phu kiên quyết như vậy, Diệp Phàm không biết phải nói sao.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu à, về công ông là anh hùng bảo vệ Long Quốc, về tư ông là thuộc hạ của Lục sư phụ. Xét về công lẫn về tư, tôi cứu ông là việc nên làm, ông không cần khách khí như vậy đâu!"


"Thiếu quân chủ đúng là người tốt, quân chủ nhận ngài làm đồ đệ này quả không sail"

"Nếu mấy lão già quân Thiên Sách kia biết quân chủ có một đệ tử xuất sắc như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng!”

Đồ Phu nhìn Diệp Phàm khen ngợi.

"À đúng rồi quân đoàn trưởng Đồ Phu, tôi nghe nói quân Thiên Sách có mấy vị quân đoàn trưởng cũng đã giải ngũ. Ông có biết tại sao mấy quân đoàn trưởng khác lại giải ngũ không?”

Diệp Phàm hỏi.

"Thiếu quân chủ muốn gọi họ trở về quân Thiên Sách sao?"

Đồ Phu nói.

"Đúng vậy. Trong trận đấu giữa các quân đoàn lần này, nếu quân Thiên Sách không đạt được thành tích tốt thì sẽ bị xóa bỏ danh hiệu, sáp nhập vào quân đoàn khác. Tôi là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, tất nhiên không thể để tình huống này xảy ra."

"Nếu cả chín quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đều trở lại vị trí, chắc chắn bên trên sẽ không tùy tiện vứt bỏ quân Thiên Sách!"

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Trong trận chiến với liên quân năm nước hồi xưa, quân Thiên Sách là chủ lực nên thương vong rất lớn, lực lượng trung kiên gần như không còn, chín quân đoàn trưởng chúng tôi đều bị thương nặng, mặc dù được chữa trị kịp thời nhưng trên người vẫn còn bệnh tật và khuyết tật.

"Về sau quân chủ đột nhiên mất tích, mấy quân đoàn trưởng thương tật nghiêm trọng như chúng tôi đành lựa chọn giải ngũ, rời khỏi quân Thiên Sách để tránh làm liên lụy tới quân Thiên Sách."

"Nhiều năm qua chúng tôi không liên lạc nhiều, nhưng tôi có thể liên lạc với họ."

"Có điều tình trạng thương tật của mấy người họ còn nghiêm trọng hơn tôi, e là..."

Đồ Phu nói.

"Chỉ cần quân đoàn trưởng Đồ Phu tìm được họ, tôi có thể giúp họ khôi phục sức khỏe như người bình thường."

Diệp Phàm lập tức lên tiếng. "Được, có câu này của thiếu chủ thì tôi yên tâm rồi." “Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với họ."

"Một khi chín quân đoàn trưởng chúng tôi tập hợp, †ôi muốn xem còn ai dám coi thường quân Thiên Sách!”

Đồ Phu nói rất hùng hồn. "Kẻ nào?" Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát đỉnh tai.

Ánh mắt chợt đóng băng, Diệp Phàm nhìn ra bên ngoài.

Mấy cao thủ Bách Hoa Lâu được Bách Hợp sắp xếp canh gác bên ngoài trụ sở đã nằm dưới đất.

Một kẻ mặc đồ đen che mặt, tay cầm loan đao vẫn còn đang nhỏ máu đứng trước mặt bọn họ.

“Mày là ai?"

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng quát.


Vèo!

Đối phương không nói gì, thân hình như chớp chém một đao về phía Diệp Phàm.

"Thiếu quân chủ cẩn thận!"

Đồ Phu hét lên, lập tức xông ra ngoài, vung quyền tấn công tên mặc đồ đen kia.

Mặc dù đã mấy chục năm không tu luyện, nhưng Đồ Phu là quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách, sức lực vẫn cực kỳ đáng gờm.

Hắn ta tung ra một quyền này, ngay cả cao thủ Huyền Cảnh bình thường cũng không đỡ nổi.

Ẩm!

Một quyền của Đồ Phu đánh trúng loan đao của tên áo đen, đánh cho đối phương liên tục lùi về sau.

"Mấy chục năm nay tao không động võ, đang muốn tìm người luyện tay thì mày tự dâng đến cửa!"

"Xem chiêu này!"

Đồ Phu hừ lạnh nhìn tên mặc đồ đen, đồng thời xông tới thi triển các loại chiêu thức, hơn nữa chiêu nào cũng là sát chiêu trí mạng, không rườm rà dây dưal

Ầm ầm ầm!

Sau một loạt đòn tấn công, tên mặc đồ đen kia bị đánh hoàn toàn không có sức phản kháng.

Ngay sau đó Đồ Phu vung một quyền xuyên qua lớp phòng ngự loan đao, nện trúng ngực đối phương. Tên mặc đồ đen bị đánh bay, ngã dập xuống đất hộc máu.

"Quả nhiên quân đoàn trưởng Đồ Phu rất lợi hại!"

Diệp Phàm khen Đồ Phu.

"Già rồi, mấy chục năm không tu luyện nên thực lực đã giảm sút. Nếu là ngày xưa thì tên này chẳng đỡ nổi một quyền của tôi."

Đồ Phu lắc đầu.

Lúc này, tên mặc đồ đen chịu đựng thương tích, đứng dậy toan chạy trốn.

Vút!

Diệp Phàm phóng ra một cây kim bạc đâm trúng người đối phương, làm đối phương ngã ra đất.

"Nói đi, ai sai mày tới đây?"


Diệp Phàm đi đến trước mặt đối phương rồi hỏi. Người này nhìn Diệp Phàm rồi cắn lưỡi tự sát luôn! "Xem ra là tử sĩt"

Đồ Phu lên tiếng.

“Tôi vừa mới tới thành phố Hoài mà đã có người dùng đến tử sĩ mạnh như vậy để đối phó tôi?" Diệp Phàm hừ khẽ. "Lã nào là tàn dư nhà họ Trình?" Đồ Phu đưa ra phán đoán. "Chắc là không phải đâu." Diệp Phàm lắc đầu, sau đó gọi Bách Hợp tới.

"Xin lỗi thiếu chủ vì thuộc hạ không bảo vệ tốt cho. ngài, khiến ngài sợ hãi." Bách Hợp tới trình diện. Sau khi biết chuyện, cô ta

vội vàng xin lỗi Diệp Phàm.

"Nơi này là cô sắp xếp, chắc hẳn ngoài cô ra không còn ai biết tôi đang ở đây nhỉ?"

Diệp Phàm nhìn Bách Hợp, hờ hững cất lời.

Bách Hợp nghe vậy thì mặt biến sắc, lập tức quỳ xuống trước Diệp Phàm: "Thưa thiếu chủ, thuộc hạ tuyệt đối không có ý nghĩ hại ngài. Nếu thuộc hạ hai lòng thì trời tru đất diệt!"

"Nếu tên này thật sự có liên quan đến cô thì hiện tại cô đã chết rồi."

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Tạ ơn thiếu chủ!" Bách Hợp dập đầu cảm ơn.

"Nhưng tên này tìm được đến đây, chắc hẳn lai lịch không nhỏ!"

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Thưa thiếu chủ, nơi này do tôi tìm người sắp xếp, không có mấy người biết. Người có thể tìm được thiếu chủ trong thời gian ngắn như vậy, còn phái ra tử sĩ mạnh cỡ này, e là cả quận Hoài Giang này chỉ có một người làm được."

Bách Hợp nghiêm túc trả lời.

"Aj2"

Diệp Phàm nhìn đối phương.

"Người này là Kim thiên sư!"

Bách Hợp đáp.

"Kim thiên sư? Là ai?"

Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Lai lịch của Kim thiên sư rất thần bí, ngay cả Bách Hoa Lâu cũng không tìm ra lai lịch cụ thể của ông ta, chỉ biết Kim thiên sư thần thông quảng đại, thực lực rất đáng gờm, hơn nữa còn có năng lực khống chế người khác."

"Ở quận Hoài Giang, Kim thiên sư chính là chúa tể, không một ai dám đối nghịch với ông ta."

"Thậm chí ông ta còn trên cơ quận trưởng quận Hoài Giang, đến quận trưởng cũng không dám làm trái ý Kim thiên sư."

"Ngay cả Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ở quận Hoài Giang cũng không dám đối địch với Kim thiên sư."

"Tóm lại, Kim thiên sư là chúa tể của quận Hoài Giang, ông ta chỉ cần nói một câu là có thể lấy mạng bất kỳ ai trong quận Hoài Giang."

"Cũng chỉ có ông ta mới có thể tìm được thiếu chủ trong thời gian ngắn như vậy, còn phái tử sĩ mạnh cỡ này ra tay."

Bách Hợp giảng giải.


"Kim thiên sư này lợi hại thế cơ à?”

Diệp Phàm cười khẩy.

"Tôi ở thành phố Hoài cũng từng nghe đồn về vị Kim thiên sư này. Nghe nói ông ta có thể giết người trong vô hình, sở hữu thần thông vô thượng, vì vậy được mọi người gọi là thiên sư, cực kỳ đáng sợi"

"Nhưng tại sao Kim thiên sư lại ra tay với thiếu quân chủ?"

Đồ Phu nhíu mày thắc mắc.

"Thiếu chủ, liệu có phải là do Liễu Như Thị không?"

Bách Hợp bất chợt lên tiếng.

"Liễu Như Thị?"

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng.

"Lúc trước Xuân Lan tiểu thư cử người đi xử lý Liễu Như Thị, kết quả là bị người thần bí giết chết, mà Bách Hoa Lâu chúng tôi mãi vẫn chưa tìm ra tung tích của Liễu Như Thị. Ở quận Hoài Giang, chỉ có Kim thiên sư mới làm được!"

Bách Hợp trầm giọng nói.

"Ýý cô là ả Liễu Như Thị kia đi theo Kim thiên sư nên Kim thiên sư mới sai người đối phó tôi?"

Diệp Phàm hỏi.

"Khả năng cao là thế."

Bách Hợp gật đầu.

Diệp Phàm cười khẩy: "Thú vị đấy."

"Thiếu chủ, Kim thiên sư cực kỳ đáng sợ, nếu ông ta muốn xử ngài thì ngài sẽ gặp nguy hiểm. Để đảm bảo an †oàn cho thiếu chủ, tôi sẽ lập tức cử người hộ tống thiếu chủ rời khỏi quận Hoài Giang!"

Bách Hợp lên tiếng.

"Phải đó thiếu quân chủ. Hiện tại chúng ta thế yếu lực mỏng, chỉ bằng trở về quân Thiên Sách trước rồi tính sau. Đến quân Thiên Sách, cho dù Kim thiên sư có lợi hại đến mấy cũng không làm gì được thiếu quân chủ."

Đồ Phu nói với Diệp Phàm.

Bách Hợp nghe thấy câu này, hai mắt lấp lóe.

"Chỉ là một tên thiên sư chó má mà muốn dọa tôi à, còn khuya nhé!"

"Ông ta muốn xử tôi, vậy thì cứ để ông ta đến!"

"Bách Hợp, cô hãy tung tin ngày mai tôi sẽ đi diệt nhà họ Liễu!"

"Nếu cô ả Liễu Như Thị thật sự đi theo tên thiên sư chó má kia, thì tôi sẽ chờ bọn họ ở nhà họ Liễu."

Diệp Phàm lạnh lùng nói. "Vâng!" "Vâng!"

Bách Hợp nhìn Diệp Phàm rồi gật đầu.