Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 132




Ngay khi Diệp Phàm vừa nói xong, con ngươi người đàn ông trung niên khẽ co rút, hai mắt trợn trừng nhìn Diệp Phàm chằm chằm: "Gậu là ai?"

"Chiến thần Thiên Sách là Lục sư phụ của tôi!"

Diệp Phàm nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài, bên trên khắc ba chữ lớn đanh thép - Thiên Sách Lệnh!

Là Thiên Sách Lệnh có thể hiệu lệnh cho quân Thiên Sách!

Thấy lệnh như thấy chiến thần Thiên Sách!

Nhìn lệnh bài trong tay Diệp Phàm, sắc mặt người đàn ông kia trở nên tràn đầy khiếp sợ.

"Thuộc hạ Đồ Phu gặp qua thiếu quân chủ!"

Hắn ta đang định quỳ xuống cúi chào Diệp Phàm thì bị ngăn lại.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông là tiền bối của tôi, không cần khách khí như vậy!"

Diệp Phàm cất Thiên Sách Lệnh đi, đỡ người đàn ông ngồi xuống.

"Ngài là đệ tử của quân chủ, là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách, thật không ngờ lúc tôi còn sống lại được gặp đồ đệ của quân chủ!"

"À đúng rồi, thiếu quân chủ, hiện giờ quân chủ thế nào rồi?”

Đồ Phu kích động nói, ánh mắt cứ dán chặt lên người Diệp Phàm.

"Lục sư phụ rất khỏe mạnh!" Diệp Phàm nói. "Quân chủ không sao thì tốt, không sao thì tốt!"

Đồ Phu thở phào nhẹ nhõm: "Với cả, thiếu quân chủ, sao ngài lại nhận ra tôi thế? Rồi sao ngài lại tới chỗ này?"

"Lúc nãy ông dùng chiêu thức của quân Thiên Sách, tôi nhìn phát là biết ngay."

"Hồi trước Lục sư phụ đã kể cho tôi nghe rất nhiều về quân Thiên Sách, kể cả chuyện xưa của chín vị quân đoàn trưởng. Vậy nên lúc ông nói ra tên của mình, tôi đoán được ông là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, Đồ Phul"

"Về phần tôi, vì có chút chuyện cần xử lý, tình cờ đi ngang qua phát hiện nhà hàng tên Bắc Lương khiến tôi hơi ngạc nhiên nên mới tiến vào, không ngờ lại gặp quân đoàn trưởng Đồ Phu ở đây.

“Đúng là duyên phận!"

Diệp Phàm mỉm cười.


"Gì mà quân đoàn với quân đoàn trưởng, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi."

"Bây giờ tôi chỉ là một tên tàn phế không chống gậy. thì không đi nổi, ngay cả mấy tên côn đồ cắc ké cũng bó tay chịu trói, còn phải đợi thiếu quân chủ giúp đỡ, đúng là làm nhục mặt quân chủ!"

Đồ Phu lắc đầu than thở, ánh mắt tràn đầy cô đơn.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, hẳn vết thương của ông là từ đại chiến liên quân năm nước nhỉ?"

Diệp Phàm nhìn Đồ Phu. "Ừ, trận chiến năm đó khiến tôi tàn tật, cũng vì thế khỏi quân Thiên Sách, ở đây mở nhà hàng gia đình sống qua ngày!"

Đồ Phu gật đầu.

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông muốn quay về quân Thiên Sách không? Theo tôi được biết, hiện nay tình hình quân Thiên Sách cũng không tốt lắm, thậm chí có thể bị thu hồi danh hiệu bất cứ khi nào, sáp nhập vào các quân đoàn khác."

Diệp Phàm nhìn Đồ Phu. "Tôi cũng có hiểu sơ sơ chuyện quân Thiên Sách, nhưng giờ tôi chỉ là một tên tàn phế, có tư cách gì trở về quân Thiên Sách? Có thể làm được gì?"

Đồ Phu lắc đầu.

"Tôi có thể chữa trị chân ông."

Diệp Phàm nói thẳng.

Hử?

Nghe xong, Đồ Phu giật mình sững sờ, liếc mắt đánh giá Diệp Phàm từ trên xuống dưới một vòng: "Thiếu quân chủ, ngài nói cái gì?"

"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, tôi có thể chữa trị chân ông, để ông quay về làm người bình thường."

Diệp Phàm lặp lại.

"Sao có thể chứ? Năm đó quân chủ vì muốn cứu chân tôi mà mời cả viện trưởng Ngự Y viện đến, thế nhưng tất cả đều không có cách chữa khỏi!"

Đồ Phu khó tin.

"Y thuật lão già kia rác rưởi lắm, nếu tôi ra tay, qua ngày mai là quân đoàn trưởng Đồ Phu có thể đi đứng bình thường trở lại."

Diệp Phàm tự tin nói.

"Thật không?"


Giờ phút này, Đồ Phu đang rất kích động, ánh mắt lấp lánh đầy hưng phấn, hai tay nắm chặt, khó thể đè nén niềm vui trong lòng.

Đối với hắn ta, những năm qua lúc nào hắn ta cũng muốn bình phục, quay lại quân Thiên Sách ra trận giết địch nhưng luôn không tìm thấy cơ hội.

Bây giờ Diệp Phàm khiến trái tim vốn đã nguội lạnh vì quá tuyệt vọng của Đồ Phu lại sôi trào một lần nữa, thắp lên ngọn lửa hi vọng cho hắn ta!

"Tôi đi mua một ít thuốc, sau đó sẽ bắt đầu trị liệu cho quân đoàn trưởng Đồ Phu!"

Diệp Phàm lên tiếng.

"Đại Hổ, Nhị Hổ, hai người trông coi nơi này. Không cho phép bất cứ ai thương tổn quân đoàn trưởng Đồ Phu, biết chưa?"

Diệp Phàm căn dặn.

"Vâng."

Hai anh em gật đầu.

Sau đó, hắn lập tức rời nhà hàng đến một tiệm thuốc, mua một ít dược liệu cần thiết để chữa trị chân của Đồ Phu.

Chờ đến khi quay về nhà hàng, hắn phát hiện bên ngoài đã bị hơn một trăm người mặc quần áo đen, tay cầm đao vây kín.

Trong nhà hàng.

Một gã đàn ông đầu trọc vẻ mặt hung ác vác trường đao lạnh lùng quát Đại Hổ, Nhị Hổ đang chắn trước mặt Đồ Phu: "Hai tên bọn mày, dám đối nghịch với Hắc Hổ Môn bọn tao đúng không, muốn chết, lên hết cho tao!"

Thoáng chốc, đám người áo đen cầm đao kia cùng lao về phía Đại Hổ, Nhị Hổ.

Âm ầm ầmII! Đại Hổ, Nhị Hổ vung nắm đấm, hạ gục từng tên một.

Thấy vậy, gã đầu trọc sầm mặt, kêu lớn: "Lên hết cho tao, xử hai tên này đi!"

Đám áo đen bên ngoài nhà hàng ồ ạt vọt vào hết, lao về phía Đại Hổ, Nhị Hổ nhưng chẳng thể gây ra bất cứ nguy hiểm nào cho hai anh em.

Đám này còn thua xa Bá Vương Minh, sao có thể đụng đến một sợi lông của bọn họ được.


Bốp!

Nhìn hai anh em hung hăng, gã đầu trọc quát lớn, vác đao bổ về phía bọn họ, thực lực của gã cũng đạt đến Nhân Cảnh tầng ba.

Kết quả, Đại Hổ tung một quyền đã đập vỡ trường đao của đối phương.

Gã đầu trọc bay vút ra ngoài, ngã rầm xuống đất hộc máu, những tên còn lại đã tê liệt dưới đất từ lâu rồi.

Lúc này, Diệp Phàm bước tới, giãm lên cơ thể gã đầu trọc, lạnh lùng hỏi: "Bọn mày là người Hắc Hổ Môn?"

"Chủ nhân!" Đại Hổ, Nhị Hổ cung kính gọi Diệp Phàm. "Hóa ra mày là chủ nhân của bọn chúng!"

“Tao nói cho mày biết, tao là kiện tướng đắc lực dưới tay môn chủ Häc Hổ Môn, nếu mày dám đụng vào một sợi lông của tao thì môn chủ sẽ không tha cho mày đâu!"

Gã đầu trọc hung ác trừng Diệp Phàm. Răng rắc!

Bàn chân đang giãm lên người đối phương của Diệp Phàm hơi dùng sức, xương ngực gã đầu trọc lập tức đứt mấy cây khiến gã kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

"Thiếu quân chủ, Hắc Hổ Môn là chúa tể một phương ở thành phố Hoài, thế lực khổng lồ, thủ hạ đông đúc, hơn nữa còn được một trong ba đại gia tộc ở quận Hoài Giang là nhà họ Trình chống lưng, chúng ta vẫn đừng nên chọc vào thì hơn."

Đồ Phu nói.

Thành phố Hoài chính là trung tâm của quận Hoài Giang.

"Bọn họ dám đả thương ông thì phải trả giá thật lớn!" Diệp Phàm lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt xuống chân gã đầu trọc: "Gọi điện cho lão đại của mày, kêu gã

tới đây, nếu không mày sẽ toi mạng."

Gã đầu trọc không dám do dự, nhịn đau rút điện thoại gọi cho môn chủ Hắc Hổ Môn.

Lúc này, môn chủ Hắc Hổ Môn đang uống rượu chơi gái ở một câu lạc bộ tư nhân, đang hăng say thì nhận được cuộc gọi từ cấp dưới.

"Sao? Có kẻ dám đụng đến người Hắc Hổ Môn?"

"Đúng là lớn mật!"

"Chờ đấy, ông đây lập tức dân người tới!"

Môn chủ Häc Hổ Môn Häc Hổ đứng phắt dậy, tức giận hét lớn: "Người đâu, gọi hết các anh em tới đây cho. ông!"

"Hắc Hổ? Sao thế?"

Lúc này, một thanh niên đang chơi đùa với hai cô người mẫu bên cạnh dừng tay, quay say nhìn Hắc Hổ.

"Trình thiếu, có kẻ đánh anh em Hắc Hổ Môn, còn chỉ mặt gọi tên tôi tới đó!"


Hắc Hổ nói.

"Chậc, thành phố Hoài này có tên nào lớn gan như thế à?"

Trình Dã ngạc nhiên hỏi.

Với địa vị của Hắc Hổ Môn ở thành phố Hoài, lại có nhà họ Trình làm chỗ dựa, ai dám đụng vào Hắc Hổ Môn?

"Không biết, tôi dẫn người đi xem trước!"

Hắc Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Tôi đi với anh, đúng lúc tôi cũng muốn nhìn xem là kẻ nào lớn gan dám nhổ răng lão hổi"

Trình Dã cười gắn.

Sau đó, cả hai dẫn người đến nhà hàng.

Mười mấy phút sau, hơn trăm chiếc xe dừng lại bên ngoài nhà hàng, mấy trăm người bước xuống từ xe, vây xung quanh nhà hàng chật như nêm cối.

Hắc Hổ dẫn theo vô số cao thủ Häc Hổ Môn vọt thẳng vào trong, Trình Dã cũng đi theo.

"Môn chủ, cứu tôi với!"

Trong nhà hàng, gã đầu trọc vẫn bị Diệp Phàm giãm trên đất, thấy Hắc Hổ xuất hiện, gã kích động kêu lên.

"Cuối cùng cũng đến." Diệp Phàm quan sát Hắc Hổ, dưới chân chợt dùng sức, dứt khoát giãm vỡ lồng ngực gã đàn ông đầu trọc, đương nhiên trái tim gã cũng nát bấy.

Thất khiếu gã đầu trọc ồ ạt chảy máu, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt!

Thấy đàn em đắc lực của mình cứ thế toi mạng, Hắc Hổ sâm mặt, trong mắt nồng nặc lửa giận, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chòng chọc: "Ranh con, mày dám giết người của tao?"

"Người Hắc Hổ Môn đánh người không nên đánh, vậy nên hôm nay các người đều phải chết!"

"Đương nhiên nếu tất cả quỳ xuống xin lỗi ông ấy thì tôi có thể tha cho các người một mạng."

Diệp Phàm nói xong thì chỉ vào Đồ Phu.

"Quỳ xuống xin lỗi? Tao thấy mày đang nằm mơ thì cói"

"Lân cho tao, giết hết bọn chúng!" Hắc Hổ hung ác quát lớn, sau đó dẫn đầu xông lên.

"Đã cho cơ hội lại không biết quý trọng, đi chết đi!"

Giờ phút này trông Diệp Phàm y hệt Diêm Vương, lạnh lùng tuyên án tử vong!