Bay Về Phía Núi Của Cô Ấy

Chương 15






15

Tôi trở lại làm việc, hầu như ngày nào cũng có mặt tại công ty.

Giấy chứng nhận ly hôn đã được nhận hai tuần sau khi tôi tố cáo Trần Nhược danh tính thật.

Phủ Tịch ban đầu tìm tôi, hỏi rằng tôi hủy hoại họ, liệu tôi có vui không?

"Làm sao mà tôi vui được? Làm sao mà tôi hạnh phúc khi các người vẫn còn sống nhởn nhơ như vậy? Tôi chỉ có thể vui khi thấy các người sống không bằng c.h.ế.t thôi! Hiện tại, tôi không thể nào vui được, vì các người vẫn còn tồn tại mà!"

Anh ta sững sờ, trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sự sợ hãi, lùi lại hai bước rồi vội vàng rời đi.

Sức chịu đựng tâm lý kém cỏi như vậy mà còn dám làm những chuyện độc ác như thế. Anh ta không biết rằng chỉ có người nằm bên cạnh gối mới biết rõ nhất cách g.i.ế.c người như thế nào sao?

Anh ta rất sĩ diện, nhưng bây giờ, dưới sự dẫn dắt có chủ ý của tôi, từ trên xuống dưới trong công ty đều nhìn anh ta với ánh mắt khinh miệt. Tôi thậm chí còn cố ý để lộ một phần thông tin thật của anh ta trên mạng.

Anh ta lái xe đi làm, đã từng bị người ta ném trứng thối vào. Trên bàn làm việc cũng bị ai đó dùng bút đỏ viết dòng chữ chói mắt: "Đồ lừa dối, phản bội, không có kết cục tốt đâu."

Anh ta tức giận muốn tìm ra kẻ đã làm điều đó, nhưng camera giám sát lại "trùng hợp" bị hỏng.

Không chỉ thế, cổ phần của công ty vốn được chia đều giữa tôi và anh ta. Nhưng từ sớm, tôi đã âm thầm sắp xếp một nước cờ. Một kỹ thuật viên chủ chốt của công ty từng nhận học bổng từ tôi khi còn đi học.

Vì tôi không được học hết cấp, tôi không muốn thấy ai khác phải nghỉ học vì khó khăn tài chính giống tôi. Vậy nên, sau khi xảy ra những chuyện này, kỹ thuật viên đó đã bán toàn bộ cổ phần của mình cho tôi với giá rẻ, vì cô ấy cũng muốn tiếp tục học lên cao.

Chúng tôi đã đạt được thỏa thuận nhanh chóng.

Cộng thêm việc bây giờ Phủ Tịch và Trần Nhược đã bị bôi nhọ danh tiếng, tại các cuộc họp công ty, không ai thèm để ý đến lời nói của anh ta. Thậm chí anh ta nói gì cũng bị mọi người phản đối.



Anh ta không thể chịu nổi nữa, đành phải bán cổ phần của mình với giá thấp hơn giá thị trường.

Nhưng Trần Nhược đã quen sống trong sự xa hoa lãng phí nhiều năm, từ giản dị chuyển sang xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa chuyển lại thành giản dị thì sao cô ta có thể chịu nổi?

Không lâu sau đó, Phủ Tịch đành phải ra ngoài tự khởi nghiệp.

Nhưng bây giờ thông tin quá minh bạch, khởi nghiệp đâu có dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, anh ta chỉ giỏi về kỹ thuật, còn những mánh khóe trên thương trường trước đây phần lớn là do tôi xử lý.

Hồi đó, để tìm nguồn cung ứng phù hợp hơn, khách hàng tốt hơn, tôi đã từng làm thêm ở bưu điện, dần dần lần ra địa chỉ nhận hàng của đối thủ. Để tìm nguyên liệu rẻ hơn, tôi lái xe bám theo xe tải của họ.

Mỗi ngày bận rộn đến mức quay cuồng, khi trở về nhà, anh ta lao đến ôm tôi trong lo lắng. Tôi đẩy anh ta ra, nhưng thấy mắt anh ta đỏ hoe, có vẻ như vừa khóc.

Tôi mới biết rằng điện thoại tôi hết pin, anh ta không liên lạc được với tôi.

Và trên bản tin có phát về con đường mà tôi đi qua, vì mưa lớn mà xảy ra sạt lở, có người bị tảng đá lớn đè xe xuống vực.

Lúc đó anh ta chạm vào mặt tôi, nói rằng anh ta sẽ cố gắng, sẽ làm mọi thứ để cuộc sống của chúng tôi tốt hơn, bảo tôi đừng quá cố gắng, phải đặt sức khỏe và an toàn của mình lên hàng đầu.

Nhưng kết quả thì sao?

Mối quan hệ của chúng tôi từ đầu đã đầy rẫy những con rận, chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng như chiếc áo dài che đậy chúng, đến khi tôi vén lên, da đầu tôi tê dại, toàn thân run rẩy.

Phủ Tịch muốn khởi nghiệp, tất nhiên tôi phải "giúp đỡ" anh ta một cách đàng hoàng.

Tôi biết Trần Nhược vẫn luôn theo dõi tôi.

Mặc dù tôi đã chặn cô ta, nhưng có người vẫn gửi cho cô ta những thông tin về cuộc sống hàng ngày của tôi.