Bẫy Tình Thế Thân

Chương 47: Tai nạn giữa đêm




Đàm Tôn Diễn trong vô thức mà lao ra khỏi Đàm gia, trong đêm tối Đàm Tôn Diễn vội vàng chạy đi tìm Tống Nhược An, trên chiếc xe anh không ngừng tăng tốc, mi mắt thì luôn hướng ra bên ngoài cửa kính nhìn xung quanh, nhưng tâm trí thì luôn vương vấn hình ảnh của Tống Nhược An.

Cảnh vật xung quanh anh tối mịt mù, những con đường vắng vẻ không một bóng người. Đêm trời se lạnh, gió thổi nhẹ làm những tán lá xào xạc, như đang rì rầm. Đàm Tôn Diễn không màng đến, chỉ có một mục tiêu duy nhất là tìm được Tống Nhược An.

Đi hết đoạn đường vắng, anh không thấy một bóng người, không nghe thấy tiếng xe cộ hay tiếng động nào quen thuộc. Càng đi, trái tim anh càng nặng trĩu. Cảm giác bất an, lo sợ về những điều không lường trước càng trở nên rõ rằng hơn. Mặc dù anh tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng trong lòng thì như một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.

Đột nhiên, trong bóng tối tĩnh lặng, một tiếng động lạ vằng tới tai anh, như tiếng động cơ xe khởi động vội vàng rồi ngừng lại đột ngột. Đàm Tôn Diễn giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh. Trái tim anh đập mạnh, một cảm giác không lành dâng lên. Anh gấp gáp chạy về phía đó.

Chạy đến một đoạn đường cong, anh nhìn thấy một chiếc xe hơi bị lật ngửa, bánh xe quay tròn trong không trung, khói bốc lên mù mịt từ động cơ. Một tia sáng le lói từ đèn pha chiếc xe vẫn còn nhấp nháy trong bóng tối, chiếu sáng một khoảng không gian rộng lớn. Đàm Tôn Diễn không kịp nghĩ ngợi, lao nhanh về phía chiếc xe.

Anh dừng lại bên cạnh, mắt nhìn vào những vết máu vương vãi trên mặt đất, khiến anh cảm thấy như có một luồng khí lạnh thấm vào tận xương. Cửa xe bị biến dạng, và một bóng hình đang nằm bất động bên cạnh chiếc xe lật. Đàm Tôn Diễn vội vã quỳ xuống, đôi mắt anh tìm kiếm, cố gắng nhận ra người bị nạn là ai. Khi nhìn kỹ, anh giật mình, tim như ngừng đập chính là anh.

Đàm Tôn Diễn không thể tin vào mắt mình. Đúng vậy, anh chính là người gặp nạn. Chiếc xe anh lái lúc nãy đã bị lật sau khi mất lái trên con đường vắng, và giờ đây, anh đang nằm gục trên mặt đất, cảm giác choáng váng ùa đến như những đợt sóng. Đàm Tôn Diễn rướn người, cố gắng lấy lại thăng bằng nhưng cơ thể anh dường như không còn sức lực để đứng dậy. Cảm giác đau đớn từ vết thương trên đầu, nơi máu đang chảy ra không ngừng, khiến anh choáng váng, mọi th xung quanh như quay cuồng.

Lúc này, ý thức của anh vẫn còn tỉnh táo, nhưng đầu óc mờ mịt. Một phần trong anh lo sợ, phần còn lại lại khắc khoải một câu hỏi nếu không có ai đến giúp anh, liệu anh có thể sống sót để có thể tìm được Tống Nhược An không?

Những giây phút yên lặng tiếp theo như kéo dài vô tận. Đàm Tôn Diễn cảm nhận được từng cơn đau nhói, nhưng không thể làm gì ngoài việc nằm đó, cảm giác bất lực, mệt mỏi và đau đớn dâng trào.

Đàm Tôn Diễn cố gắng hít thở thật sâu để xua tan cơn choáng váng, nhưng không khí dường như ngày càng trở nên ngột ngạt. Cả thế giới như đang dần tối dần đi. Mắt anh nhòe đi, mọi hình ảnh bắt đầu trở nên mờ ảo.

Trong lúc anh đang cố gắng giữ sự tỉnh táo cuối cùng, một tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía xa. Đàm Tôn Diễn dồn hết sức lực, giơ tay lên, nhưng không thể kêu gọi.

Đôi mắt anh cứ muốn nhắm lại, những ký ức về Tổng Nhược An lúc này lại ùa về, về những lần mà anh đã vô tình làm cô tổn thương, về lần cuối cùng mà cô dứt khoát rời đi, tất cả như một luồng ánh sáng cuối cùng trước khi tất cả chìm vào bóng tối.

Khi Đàm Tôn Diễn đang bắt đầu rơi vào trạng thái mơ hồ chỉ có một điều trong tâm trí anh: "Liệu Nhược An có biết, anh đã ở đây, tìm kiếm cô trong đêm tối này, dù là với tất cả sự đau đớn và mệt mỏi?"



Đột nhiên, bóng dáng của một người xuất hiện phía xa, vội vã lao về phía anh. Đàm Tôn Diễn không thể nhận ra khuôn mặt đó, chỉ cảm nhận được sự gần gũi, sự lo lắng từ bước chân vội vã và hơi thở hồn hền. Cảm giác ấm áp lạ lùng bao trùm lấy anh. Đó là một sự cứu rồi mà anh không ngờ tới.

Khi người đó đến gần, Đàm Tôn Diễn chỉ kịp nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt mà anh đã tưởng mình sẽ không bao giờ thấy lại. Đó là Tổng Nhược An.

"Anh... Anh sao vậy?" Tống Nhược An hoảng hốt, giọng nói run rẩy, tay vội vã sờ soạng trên người Đàm Tôn Diễn, tìm kiếm vết thương.

Cô nhìn chiếc xe lật ngửa, rồi lại nhìn anh, ánh mắt đầy lo âu và không thể tin nổi: "Đàm Tôn Diễn, anh... anh làm sao vậy?"

Đàm Tôn Diễn cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười của anh nhạt nhòa và đứt quãng, như bị cơn đau dồn nén.

"Nhược An... em... may quá... gặp được em rồi..." Hơi thở gấp gáp Đàm Tôn Diễn gắng gượng mà nói. Cô gái này, người mà anh đang tìm kiếm trong suốt đêm, lại xuất hiện ở đây, trong khoảnh khắc anh gần như tuyệt vọng.

Nhược An không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt của cô chứa đầy sự hoang mang và lo sợ.

Cô nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, nhìn thấy vết thương trên trán anh đang chảy máu, máu thấm đỏ cả tay cô:

"Đừng nói gì nữa, anh phải cố chịu đựng, tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện" Cô nói, giọng khàn đặc vì lo lắng.

"Tha... em tha lỗi... tha lỗi cho tôi được không?" Đàm Tôn Diễn gắng gượng lời cuối cùng.

Mặc dù Đàm Tôn Diễn dường như vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cơn đau đớn và sự mệt mỏi quá lớn khiến anh không thể nói nồi. Anh cố gắng nuốt lấy những lời còn lại, nhưng chỉ có thể thở gấp gáp, một cảm giác lạnh lẽo từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc anh quay cuồng, tất cả những suy nghĩ của anh đều bắt đầu tan biến.

Khuôn mặt Tống Nhược An giờ đây giường như đang trôi ra xa, mờ nhạt dần.



Nhược An không hề dừng lại. Cô lấy tay áo quệt đi những giọt mồ hôi trên trán mình, rồi vội vã tháo chiếc áo khoác của mình ra, quấn quanh đầu Đàm Tôn Diễn để cầm máu: "'Anh không thể chết bây giờ"

"Đàm Tôn Diễn, anh phải tỉnh lại. Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh mà.." Giọng Tống Nhược An run rẩy, đầy sự hoảng loạn.

Đàm Tôn Diễn muốn nói gì đó, nhưng đôi môi anh chỉ mấp máy, không phát ra âm thanh. Anh cảm nhận được từng nhịp tim của mình đang yếu dần, như thế không còn sức để giữ cho cơ thể này tồn tại. Nhưng trong lòng anh, có một thứ gì đó thôi thúc anh phải giữ tỉnh táo, phải nói với Nhược An những lời cuối cùng.

Nhược An nhìn vào mắt anh, đôi mắt ngấn lệ của cô như muốn nói lên tất cả những nỗi lo âu. Cô nắm lấy tay anh, ép nó vào lòng bàn tay mình: "Anh nghe tôi nói này, Đàm Tôn Diễn, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ ở đây"

"Tôi không rời xa anh nữa, anh phải sống. Anh không thể chết bây giờ."

Lời nói của cô như một ánh sáng dịu dàng giữa màn đêm tăm tối. Đàm Tôn Diễn cảm nhận được từng lời nói ấy như một lời hứa, một niềm hy vọng lớn lao mà anh không thể từ bỏ.

Dù có thể không sống sót qua cơn hoạn nạn này, dù mọi thứ có thể sẽ kết thúc, nhưng trong trái tim anh, cảm giác ấm áp này sẽ vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.

Ánh sáng từ đèn pha chiếc xe vẫn nhấp nháy trong bóng tối, như một tín hiệu mờ nhạt của hy vọng, nhưng Đàm Tôn Diễn không còn sức để nhìn vào nữa. Anh cảm thấy như mình đang chìm vào một giấc ngủ sâu, nơi không còn đau đớn, không còn mệt mỏi, chỉ có sự bình yên.

Và trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng tối hoàn toàn chiếm lĩnh, anh nghe thấy tiếng Tổng Nhược An gọi

ten minh mot lan nua, voi tat ca su dau den va yeu thudng: "Dam Ton Dien, anh phai song. Anh phai song vi

tôi."

Tiếng gọi ấy dường như khắc sâu vào tâm trí anh, và Đàm Tôn Diễn chìm vào bóng tối, mang theo một niềm tin lặng lẽ rằng đây sẽ là thời điểm mà tình yêu giữa họ sẽ thật sự bắt đầu. Là một tình yêu chân thành không có bất

ki su mo ho nao nua.