Bẫy Tình Thế Thân

Chương 44: Rời đi




Đàm Tôn Diễn đối với Tống Nhược An, trong lòng tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Anh đã nói lời xin lối, thậm chí những lời đó dường như đã không còn đủ để bày tỏ hết sự hối hận của mình.

"Tôi xin lỗi, An An. Tôi thật sự sai rồi" Đàm Tôn Diễn lại nói, lần này giọng anh trẩm thấp, đầy đau đớn.

Đẩy nhẹ Tống Nhược An ra, Đàm Tôn Diễn nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng không tìm thấy chút đồng cảm hay khoan dung nào. Tống Nhược An chỉ im lặng, không đáp lại, đôi mắt cô trống rỗng, như thể tất cả những gì anh nói đều không có ý nghĩa gì.

"Xin lỗi thì có ích gì chứ, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, lời khó nghe cũng đã nghe rồi. Có kịp nữa không?"

Tống Nhược An lên tiếng, giọng lạnh lùng và dứt khoát.

Những lời xin lỗi của Đàm Tôn Diễn không còn tác dụng với cô nữa. Cô đã mệt mỏi quá lâu rồi, mệt mỏi với những lời nói vô nghĩa, mệt mỏi với những tồn thương, sự hoài nghi và thiếu tin tưởng mà anh dành cho cô.

Cô không nhìn lấy anh một cái, chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trái tim cô đã nguội lạnh từ lâu, không còn chỗ cho sự tha thứ hay hy vọng nữa. Cô không thể chấp nhận một mối quan hệ mà trong đó, cô phải luôn sống dưới cái bóng của người khác, sống trong sự nghi ngờ và đau đớn.

Đàm Tôn Diễn cảm thấy tim mình thắt lại khi nghe cô nói những lời ấy. Anh biết mình đã sai, nhưng giờ đây, anh mới nhận ra rằng những lỗi lầm không thể dễ dàng sửa chữa, đặc biệt khi chúng đã làm tổn thương Tống Nhược An quá nhiều.

"Nhược An, tôi..." Đàm Tôn Diễn ngập ngừng, không biết phải nói gì thêm. Anh nhìn cô, không thể tin vào sự lạnh lùng mà cô dành cho anh lúc này.

Tống Nhược An quay lại nhìn anh, trong ánh mắt chỉ có sự quyết tâm. "Anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta có thể quay lại sau tất cả những gì đã xảy ra sao?"

Cô không cần đợi anh trả lời mà tiếp tục: "Tình yêu không phải là sự gắn bó vì trách nhiệm hay vì tôi giống một ai đó. Mà nó là niềm tin và sự tôn trọng"



"Mà những thứ này vừa hay anh đã không trao cho tôi"

Tống Nhược An im lặng một lúc, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Chúng ta chưa bao giờ thực sự yêu nhau, Đàm Tôn Diễn"

"Ngay từ lúc bắt đầu chẳng phải vì tôi trông giống cô ấy sao, bây giờ người nên về cũng về rồi"

"Vậy nên chúng ta cũng chẳng cần phải gắng bó với nhau nữa làm gì đúng không?"

Đàm Tôn Diễn cảm thấy như bị đánh thẳng vào tim, lời nói của Tống Nhược An như một cú tát mạnh vào mặt anh. Anh không thể phủ nhận rằng những gì cô nói là đúng. Anh đã sống trong cái gọi là "tình yêu" này suốt thời gian qua, nhưng đó không phải là tình yêu thực sự. Đó chỉ là sự tìm kiếm hình bóng của một người con gái khác trên hình hài của Tổng Nhược An cô mà thôi, tuy nhiên giờ đây nó đã trở thành một thứ tình cảm có phần mơ hồ và khó rứt ra.

Nhưng giờ đây, khi đứng trước cô, anh nhận ra rằng giữa họ chưa bao giờ có một tình yêu đích thực. Và giờ, khi cô đã muốn buông tay, anh không biết làm thế nào để níu kéo.

"Nhược An...tôi có cơ hội để thay đổi không?"

"Tôi không biết phải làm sao nếu mất em" Anh nói, giọng khàn đặc vì cảm giác sợ hãi và bất lực. Anh cố vươn tay ra để ôm cô, nhưng rồi lại dừng lại, sợ rằng một động tác không đúng sẽ đẩy cô xa hơn.

Tống Nhược An lắc đầu, cười nhạt: "Đàm Tôn Diễn hình như anh ngộ nhận quá rồi"

"Anh làm gì yêu tôi đến nổi mà không biết phải làm thế nào, có chăng chỉ là yêu hình bóng của cô ta trên người tôi thôi"

"Tôi đi rồi, hai người sẽ được nguyện ý



Cô nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói ấy lại chứa đựng sự kiên quyết và sự chán nản: "Tôi không còn muốn gắn bó với một người mà đối với tôi chưa bao giờ là yêu thương. Tôi không muốn tiếp tục sống trong mối quan hệ này nữa”

Đàm Tôn Diễn chỉ ngồi đó, không biết làm sao để cứu vẫn tình hình. Anh cảm thấy tim mình như nghẹn lại, mỗi lời nói của Tống Nhược An như một nhát dao cứa vào tâm can anh. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng cô nói đúng.

"Vậy em muốn gì?"

Anh hỏi, giọng anh yếu ớt, gần như mất hết sức lực: "Em muốn tôi làm gì để em không đòi ly hôn?"

Tống Nhược An nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu: "Không kịp nữa rồi"

"Chẳng phải cô ấy đang đợi anh sao?"

"Anh cần gì phải như thế chứ?"

Đàm Tôn Diễn cúi đầu, không nói gì thêm. Nếu có thể quay lại thời gian, anh sẽ không để những sự việc này xảy ra. Nhưng giờ đây, những lời hối hận có còn ý nghĩa gì không?

Tống Nhược An đứng dậy, không nhìn anh nữa, chỉ lạnh lùng quay lưng bước đi. Đàm Tôn Diễn vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng lưng của cô khuất dần trong bóng tối. Cảm giác trống rỗng và hụt hẫng bao trùm lấy anh. Anh không biết phải làm gì, không biết có còn cơ hội nào để sửa chữa sai lầm của mình hay không. Cô đã ra đi, và có lẽ, cô sẽ không quay lại.

Đàm Tôn Diễn ngồi đó, như một bóng ma, nhìn theo bóng dáng Tống Nhược An đang lặng lẽ rời đi. Anh không biết làm gì tiếp theo, chỉ biết nhìn theo bóng cô khuất dần trong đêm. Lời xin lỗi của anh đã trở nên vô nghĩa, vì anh đã quá muộn màng. Anh không biết làm sao để níu kéo cô, không biết làm sao để sửa chữa tất cả những sai lầm mình đã gây ra. Anh không muốn mất cô, nhưng anh cũng không biết liệu mình có thể thay đổi đủ để xứng đáng với cô hay không.

Tống Nhược An bước ra ngoài, không quay đầu, không dừng lại. Cô đã quyết định, và quyết định đó không phải là sự kết thúc, mà là sự bắt đầu của một hành trình mới. Một hành trình mà cô sẽ không còn phải chịu đựng, không còn phải sống trong hình hài của một người khác, không phải sống sự hoài nghi và tổn thương. Cô sẽ tìm lại bản thân, sẽ tìm lại niềm tin vào chính mình, và một ngày nào đó, cô sẽ tìm được hạnh phúc mà cô xứng đáng có.