Hắn ta ôm bụng, gắng sức đứng dậy rồi khập khiễng ra khỏi phòng.
Lúc này thư kí nam mới nhẹ nhàng nói chuyện:
_ Xin chủ tịch bớt nóng giận, tôi đã chuẩn bị một phòng mát xa riêng tư cho ngài rồi ạ.
_ Ừ, vậy chút nữa cùng ta đến đó đi.
Mang theo đồ nữa, ta muốn giảm chút căng thẳng.
_ Vậy vụ của cậu ta thì sao đây ạ? Có cần tôi cho người đi giải quyết hay không?
_ Không cần, ta muốn xem xem chuyện này rồi sẽ đi tới đâu.
Ở bên này, bồi bàn đã đem thức uống cùng bánh trái để trên bàn.
Thiên Tú cũng nhiệt tình mà giới thiệu mọi thứ.
Cô cũng không quên chú ý đến Khải Uy, trên sân cỏ là một người nhiệt huyết, mạnh mẽ với từng cú sút, cũng là một người có tầm ảnh hưởng, truyền lửa đến mọi người.
Thế nhưng người trước mặt nhìn có vẻ khá ít nói, hoặc là hơi trầm tính nhỉ, cũng gần giống với lần trước gặp trong chỗ nghỉ của các cầu thủ.
Gương mặt tuấn tú mang nhiều nét suy tư khó diễn đạt thành lời.
_ Anh thấy bánh nơi này thế nào?
_ Thoạt trông trang trí khá bắt mắt, mùi rất thơm, bánh không bị khô quá, phần nhân không quá ngọt mà thiên độ béo hơn, tổng thể rất vừa miệng.
_ Cảm giác rất bắt thị giác, khứu giác và vị giác nhỉ?
Tú Tú cười nhẹ cũng đủ như ánh sáng chiếu chói mắt.
Khải Uy bị ngơ ra một chút, có lẽ không phải vì bánh ngon được cùng ăn với một người hiểu biết, cũng không hẳn là vì nàng quá đỗi xinh đẹp làm rung động trái tim chàng, mà là vì đột nhiên anh nhớ về một điều đã xưa cũ.......
_ Tiền đạo à, anh sao vậy? Anh ổn chứ?
_ Bạn học Thiên Tú, cậu còn nhớ........
_ Hả......
_ À không.
Chỉ là tôi.......!tôi xin lỗi, tôi có việc, mạn phép thất lễ đi Đặt tiền trên Tôi thực sự xin lỗi.
_ A, tiền đạo khoan đã.
Anh cứ giữ lấy, bữa này tôi mời.
Nếu còn duyên gặp lại anh mời tôi cũng được.
Không sao đâu.
Cô cầm tay anh để lại số tiền đó, vẫn tươi cười như vậy.
Khải Uy nhìn cô rồi cúi đầu rời đi.
Thoạt trông gần như Tú Tú đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh ấy, chỉ thu dọn một chút rồi trở lại tòa thị chính.
Vào ban đêm, ngoại trừ khu phía Tây còn sáng đèn và các khu hành chính hoặc công ty, chung cư,.......!ra thì gần như là bóng tối bao trùm.
Không gian im ắng, bên ngoài tòa này cũng không còn người đi lại.
Lá cây thì cứ xào xạc, đung đưa.
Làn gió mát rượi có thể ru người vào giấc ngủ bất cứ lúc nào và tên bảo vệ coi cổng chính cũng không phải ngoại lệ, cứ ngáp vài cái rồi như gục, và lại tỉnh.
Bóng đen chộp thời cơ thoắt ẩn vào rậm cây lấn lướt vượt qua.
Ải chính đang ngay trước mắt.
Cổng chính của tòa nhà này có hai tên bảo vệ, dù là vượt qua cũng tốn thời gian, chưa kể có thể bị phát hiện.
Quay sang cổng phụ có một người, cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều cho tốn thời gian, cái bóng đen đó mượt mà cũng không kém phần bóng bẩy lập tức hành động.
Chiếc súng điện trên tay ngắm hẳn vào cổ, tên bảo vệ chưa kịp phản kháng hay kêu la đã gục xuống.
Dưới sự phản chiếu ánh trăng, nửa thân hình của quý cô hiện ra mang vẻ đẹp thương nhớ, đầy ấn tượng.
Selina cẩn thận phá khóa điện mà vào trong.
Lúc này màn trình diễn mới thực sự bắt đầu.
Dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng vụt qua.
Cứ thế tiến thẳng vào thang máy lên phòng của tên Chủ tịch câu lạc bộ.
Đến nơi, cô cũng không dùng đèn pin, dựa vào ánh sáng nơi cửa sổ mà lần mò.
Đột nhiên ánh sáng nhân tạo chiếu đến gần sát người cô, ra là bảo vệ kiểm tra xem còn ai ở lại hay không.
Selina không hoảng loạn, ngược lại còn có ý định ngắm trúng hồng tâm mà bắn, nhưng có bảo vệ khác đến và hai người đó rời đi nên cô cũng chẳng thèm quan tâm.
"Cạch", đóng cửa cẩn thận, đôi mắt nhanh nhẹn nhìn chung quanh.
Từng cửa tủ cũng được mở ra và dò xét một cách cẩn thận, bên trong hoàn toàn không có gì đáng giá.
Mà công nhận tên đó cũng hay quá hay đi.
Thứ quan trọng có thể trừ khử mình thì vứt bừa bãi, nghĩ rằng không ai lục "thùng rác" truy tìm manh mối hay sao?
Đồ không cần thiết lại để rất ngay ngắn đấy.
Chiếc hộp trắng kia, trông thanh lịch đến đáng ngờ đi.
Selina mở ra, vậy ra bên trong toàn đồ chơi người lớn, lại còn đồ lót gợi cảm, đây không phải là mấy trò khiêu *** hay sao?
Nhưng đôi mắt Selina lại hoàn toàn thản nhiên, không chút bất ngờ hay tỏ ra ghê tởm, cứ vậy mở điện thoại quay lại toàn cảnh.
Mang đống đồ này đến trụ sở làm gì khi bản thân cô cũng không muốn.
Biết đâu hoặc có thể sẽ bị lật ván cờ, thực sự phải cẩn thận.
Chút này cũng chưa thể tống tên chủ tịch đó vào tròng, lại càng chưa thể đưa ra kết luận vì không đủ chứng cứ.
Thôi cứ vậy trước đã.
Còn lại để những người trong cuộc từng chút một mà khai hết đi.
Nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, Selina nhanh chóng thoát thân.
Ở phía trên cao của tòa nhà đối diện, cặp mắt xanh biển đang hướng theo phía bóng đen đang dần biến khỏi tầm mắt, xa hẳn đi và ẩn vào màn đêm.