Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 13-2: (tiếp theo)






"Này, đằng ấy!"

Trên đường, một chiếc xe đang dừng bánh ngay cạnh họ. Một phụ nữ trẻ đội mũ bonnet buộc ruy-băng rực rỡ gọi họ từ bên trong.

"Lạy Chúa tôi, nỗi bất hạnh nào đã xảy đến với hai người vậy? Các bạn có cần hỗ trợ không? Chúng tôi có thể giúp các bạn được chứ?" Cô gái mở cửa. "Hai người thấy đấy, chỉ có em gái tôi và người bạn đồng hành cùng chúng tôi thôi. Còn nhiều chỗ lắm."

Minerva đứng dậy khỏi cái rương và nhìn sang Colin. "Thế nào? Tôi có phải thúc đẩy ngài không?"

"Không," anh lạnh lùng nói. "Tôi sẽ chui vào. Chỉ tới khi đến được thị trấn tiếp theo thôi."

Minerva đánh giá người phụ nữ trẻ ngồi trong xe. Cô ấy trông cỡ tuổi của chị Diana, mũ bonnet và chiếc xe chứng tỏ đây thuộc phụ nữ quyền quý. Xét theo việc cô ấy dừng lại để mời người lạ lên xe, cô ấy hẳn phải cực kì tốt bụng hoặc khá ngu ngốc.

Có khả năng hơn là, cô ấy đơn giản chỉ là dạng người đặc quyền đặc lợi, sinh động, táo bạo, không thể tưởng tượng được bất kì chuyện gì tồi tệ xảy đến với mình - vì chưa có chuyện gì thực sự tồi tệ xảy ra.

"Cô thật tử tế vì đã dừng lại đón chúng ta," Minerva vừa nói vừa nhún gối chào. "Tôi là quý cô Sand, còn đây là... anh trai tôi. E rằng sáng nay chúng tôi đã gặp vận xui. Nếu cô có thể đưa chúng tôi đến thị trấn kế tiếp, chúng tôi sẽ biết ơn vô ngần."

"Vậy chúng ta vẫn là anh trai em gái à?" Anh lẩm bẩm lúc nhấc rương của cô lên.

"Phải," cô thủ thỉ đáp. "Nhưng nói đơn giản thôi. Không có truyền giáo gì ở đây hết. Hay rắn hổ mang. Và quan trọng nhất là, không có thêm... ngài biết rồi đó."

Mắt anh nhìn cô chòng chọc từ trên xuống dưới. "Tin tôi đi. Cô không cần phải lo về điều đó đâu."

Minerva nhận nhát đâm sắc gọn và tàn nhẫn đó vào sự kiêu hãnh của mình.

"Chỉ cần thả rương của hai bạn vào cái khoang này đây," cô gái trẻ chỉ dẫn. "E là phía trên nóc xe không còn chỗ. Cordelia sẽ đem theo nửa tá hộp đựng nón trong mỗi chuyến đi."

Sau khi Minerva leo lên xe và ngồi vào chỗ quay mặt về phía sau xe, Colin nhấc cái rương vào trong và đẩy nó ra sau càng xa càng tốt. Cuối cùng, hít vào một hơi cuối thật sâu như thể đang chuẩn bị lặn xuống biển, anh bước vào và đặt thân người đồ sộ của mình xuống bên cạnh cô. Hai chân anh gần như quấn chặt lại hai lần.

"Đi tiếp đi, anh John Xà Ích!" Cô gái trẻ gọi.

Lúc chiếc xe bắt đầu xóc nẩy lên đường, Minerva cảm thấy các cơ bắp của Colin trở nên cứng như sắt. Cô biết nên dằn vặt vì tội nghiệp cho anh - nhưng thực sự là anh chẳng thể trách ai ngoài bản thân mình vì rơi vào tình huống này. Mà đây chỉ là một lượt đi ngắn thôi.

Anh sẽ sống sót.

"Tôi tên Emmeline Gateshead." Người phụ nữ trẻ buộc ruy-băng chìa tay ra, Minerva bắt lấy. "Còn đây là em gái tôi, tiểu thư Cordelia Gateshead và bạn đồng hành của chúng tôi, phu nhân Pickerill."

Minerva lịch sự chào cả ba người. Cô cũng chẳng phải phí lời. Cả ba cô gái trẻ tức khắc dán mắt vào Colin. Chẳng bất ngờ gì. Người đàn ông này hút hồn phái nữ như hải miên hút nước vậy.

"Và điều gì đưa hai người đi lên phía Bắc thế?" Cô Gateshead hỏi. "Tôi chưa nghe kịp tên của các bạn."

"Ồ." Minerva chợt phát hoảng. "Ờ. Chúng tôi..."

"Đừng nói! Để tụi này đoán," Cordelia mỉm cười nói. "Nó sẽ giúp giết thời gian." Cô bé trao nụ cười về hướng của Colin. "Có phải ngài là sĩ quan, trở về từ chiến trận?"

"Không, thưa cô. Tôi đâu phải anh hùng gì."

Vài phút trước Minerva cũng sẽ nói y như vậy. Nhưng giờ cô không chắc lắm. Từ lúc họ lên xe, cô nhận thấy tình trạng căng thẳng trên người Colin. Bây giờ thì mắt kính của cô đã mờ dần bởi những hơi thở nông của anh. Nhưng chẳng ai khác trong xe thấy nghi việc vật lộn của anh. Anh đang cam chịu sự tra tấn một cách kín đáo và gan dạ.

Thậm chí là một cách anh hùng.

"Tiếc quá, bởi vì ngài mặc quân phục sẽ rất bảnh." Lời nhận xét của Emmeline khiến người bạn đồng hành vội đằng hắng uốn nắn. "Hai người đến từ thành phố à?"

"Chúng tôi đi qua nó," Minerva trả lời. "Nhà thì khá xa hơn nữa, ở phía Nam. Bên bờ biển."

Cordelia há hốc miệng. "Tôi biết rồi. Ngài ấy là cướp biển!" Cô bé ôm bụng cười rúc rích.

Emmeline quay mặt qua chăm chú nhìn Colin một cách ngờ vực. Giọng cô ấy bỗng du dương đầy ve vãn. "Um, chị cũng sẽ tin như thế. Ngài ấy rõ là có dáng vẻ xỏ lá đó."

Cô Gateshead, cô không biết đâu.

"Có thể là điệp viên." Câu này là từ phu nhân Pickerill.

Sự khó chịu của Minerva gần như lên đến đỉnh điểm. Cô không thể chịu được sự ngớ ngẩn của mấy cô này thêm nữa và nỗi khổ sở trầm lặng của Colin thực sự khiến cô lo âu. Giờ thì hình như anh đã ngưng thở hoàn toàn rồi.

"Sao anh không kể luôn cho họ biết sự thật đi, anh trai?" Có lẽ như vậy sẽ giúp anh mở miệng. Anh rất yêu thích thêu dệt mấy câu chuyện kì dị. Và nếu anh nói, đơn giản là anh sẽ phải bắt đầu hít thở.

Anh đằng hắng. "Ờ, anh không thích nói."

Phu nhân Pickerill trông nghi hoặc. "Đơn giản thôi mà, đúng không? Tên, điểm đến."

"Vâng, tất nhiên rồi," Minerva vội vàng đồng ý, lướt cánh tay luồn qua tay Colin một cách rất tự nhiên. "Nhưng vấn đề không phải chúng tôi như thế nào," cô ứng biến. "Mà chúng tôi có thể là ai mới làm cho vấn đề phức tạp."

"Và hai người có thể là ai?' Tiểu thư Cordelia Gateshead ngồi dịch lần lần tới trước.

"Hãy kể cho họ biết đi, anh trai," Minerva hối. "Chuyện thú vị lắm đấy. Và tôi nghĩ điều chúng ta cần bây giờ là một chút trò tiêu khiển."

Cô lén lút bóp chặt cánh tay anh một cái. Có tôi đây rồi. Ngài không đơn độc đâu.

Anh gật đầu. "Ờ, mọi người thấy đó... sự thật của vấn đề là..." Bàn tay anh bao lấy tay của Minerva. "Chúng tôi có thể thuộc hoàng tộc."

Tất cả phụ nữ trên xe đều há hốc, kể cả Minerva. Thì cô đã đòi hỏi điều này mà. Ít ra lần này sẽ không có rắn hổ mang hay người mắc bệnh hủi.

"Hoàng tộc?" Cô Gateshead thẳng lưng lên. "Lạ kì chưa."

"Chúng tôi cũng phản ứng giống vậy khi các vị luật sư tìm thấy chúng tôi." Colin bắt đầu trở lại chính mình rồi. Bản thân tinh quái chẳng thể sửa được của anh ta. "Nhưng mới đây có tin lộ ra rằng cha của chúng tôi có thể thuộc dòng dõi Hoàng thân Ampersand (12), quốc vương trị vì Crustacea (13)."

(12). Ampersand: ký hiệu &.

(13). Chơi chữ từ "crustacea", có nghĩa là loài giáp xác.

"Crustacea," Cordelia lặp lại. "Tôi còn chưa bao giờ nghe tới tên ấy."


"Chúng tôi cũng vậy!" Anh kêu lên. "Chúng tôi phải moi ra tập bản đồ từ thư phòng của cha và phủi bụi nó khi nhận được lá thư hồi tháng trước. Hình như nó là một công quốc cực kì nhỏ. Tuốt trên cao những dãy núi, dọc biên giới của Tây Ban Nha và Ý. Nền kinh tế hoàn toàn dựa trên hàng xuất khẩu hoa cúc kim tiền và phô mai sữa dê."

Minerva nén cười. Bất kì kẻ đần nào có một tấm bản đồ đều biết Tây Ban Nha đâu có tiếp giáp với Ý. Và chúc may mắn trong việc trồng được hoa cúc kim tiền trên một đỉnh núi.

"Lá thư viết gì vậy?" Cordelia hỏi.

"Biết sao không vài tháng trước, tai ương đã giáng xuống thiên đường nhỏ bé trên núi ấy. Toàn bộ hoàng gia Crustacea đã bị sát hại bởi một chủng bệnh vô cùng độc hại mang tên cơn sốc tím."

"Tôi chưa bao giờ nghe tên cơn sốt tím."

"Chúng tôi cũng vậy luôn," Colin nói. "Kế đến chúng tôi đã phải lục lọi tìm trong mấy bộ sách y khoa cổ của cha. Đúng không, M?" Anh vỗ nhẹ tay cô. "Chủng đó cực hiếm. Nhưng lúc nào cũng gần như chết người." Anh tặc tặc lưỡi. "Một tấn thảm kịch thực sự. Nó xóa sổ hết hoàng thân, hoàng thái hậu, tất cả hoàng tử và công chúa. Trừ khi họ muốn trao vương quốc cho kẻ tiếm quyền hèn hạ, yếu đuối, nhiều mụn cóc tên..." Anh nhìn qua Minerva. "Ngài Alisdair phỏng?"


Cô khịt mũi.

"Họ phải tìm người nào đó trong dòng dõi hoàng thân quốc thích. Họ đã tìm khắp nơi khắp chốn và rồi họ tìm được chúng tôi. Thế là mọi người thấy đấy, chúng tôi lên đường đi đến quê hương của tổ tiên. Để lấy lại giấy tờ khai sinh của chúng tôi, Kinh thánh gia đình và mấy thứ giống vậy. Khoảng giờ này tháng sau, các bạn có thể đang nhìn vào hoàng tử và công chúa xứ Crustacea đấy."

Emmeline thở dài. "Cứ như chuyện cổ tích á."

Phải, Minerva nghĩ thầm. Cứ như chuyện cổ tích. Vớ vẩn hoàn toàn từ đầu chí cuối.

"Ô, chẳng phải cổ tích gì đâu," Colin nói. "Đừng ganh tị với chúng tôi về việc nâng cấp bất thình lình này. Nếu là người hoàng gia, cuộc sống của chúng tôi sẽ không còn là của riêng mình nữa. Chúng tôi phải có bổn phận, đúng không nào? Chúng tôi sẽ phải bỏ Anh quốc - quê hương và bạn bè yêu dấu của mình - lại phía sau. Và rồi phải từ bỏ cả hy vọng về tình yêu." Nét mặt anh trở nên u sầu. "Một vị hoàng tử chẳng bao giờ trông mong sẽ tìm được tình yêu."

Hai chị em đồng loạt siết hai tay lên lồng ngực.

"Không thể sao?" Cordelia hỏi.

"Ừ, không thể được." Anh ngả người tới trước với dáng vẻ chân thật tư lự. "Cô thấy đấy, nếu tôi vẫn nghèo như cũ, anh Colin Sand xứ Sussex bình dị, tôi có thể thích một cô gái xinh đẹp lúc gặp trong một chuyến đi. Xin phép được tán tỉnh cô ấy. Dành thời gian quen biết nhau rõ hơn. Kể cho cô ấy mọi giấc mơ, sở thích và bí mật của mình và tìm hiểu ngược lại cô ấy. Tặng cho cô ấy bánh kẹo và những bó hoa." Anh đưa ánh mắt đăm chiêu ra ngoài cửa sổ. "Như bất cứ người đàn ông nào, tôi đã tận hưởng tuổi trẻ của mình, chơi bời trác táng. Nhưng tận sâu trong lòng, lúc nào tôi cũng muốn có chuyện tình yêu dịu dàng ấy với cô gái thích hợp. Một ngày nào đó."

Trời ạ. Anh ta thêu dệt mấy câu chuyện này quá thuyết phục, ngay cả Minerva phải tự nhắc mình tất cả đều là bịa đặt. Trước kia cô từng bị lầm vì đã tin vào những lời nói dối ấy. Vì em, Minerva. Luôn luôn vì em. Cô có thể vẫn còn nghe thấy tiếng cười nhạo văng vẳng khắp các bức tường tháp canh.

Ít ra thì lần này cô có thể là người bật cười. Các tiểu thư Gateshead cho đến giờ đã mê tít rồi, cả hai cô hầu như đều vấp phải đường ranh giới nhận thức.

Sức mê hoặc như thế đúng là tài năng, cô phải công nhận điều đó về anh. Hai mươi phút ngồi chung một xe thôi mà anh đã khiến hai tiểu thư quyền quý say như điếu đổ với một hoàng tử bất đắc dĩ sẵn lòng từ chối mọi của cải trên đời để đổi lấy một cơ hội tìm được chân tình. Chỉ cần một ánh nhìn nhục cảm cháy bỏng là trái tim, linh hồn, nụ cười và đức hạnh của họ có thể thành của anh. Dám họ sẽ xếp hàng để được luân phiên.

Minerva chợt nhận ra rằng anh chưa hề giải phóng trọn vẹn tiềm lực cám dỗ của mình ở Vịnh Spindle - ít nhất là với Diana. Cảm giác biết ơn kì lạ bỗng dấy lên trong cô.

"Nếu tôi là hoàng tử," anh nói, mỉm cười một cách rụt rè, dễ thương mê hồn - để lộ một lúm đồng tiền như thể đó là chỗ yếu bí ẩn mà chỉ có tình yêu của một phụ nữ tử tế mới có thể chữa được - "tất nhiên tôi sẽ thực hiện bổn phận của mình. Tôi sẽ làm hết sức. Nhưng đôi khi, tôi nghĩ chắc sẽ nhẹ cả người khi phát hiện ra tất cả chỉ là một sai lầm cực lớn."

Chiếc xe ngựa tròng trành rồi thình lình dừng lại.

"Ối," Emmeline la lên, ngã chúi tới trước. "Cái gì thế?"

Minerva lần đầu tiên nhìn ra cửa sổ trong mấy phút. Quãng đường này băng qua một khu vực cây cối rậm rạp. Không chừng họ đã tới một cổng ngăn thu tiền, hoặc đoạn đường lầy lội phía trước.

Chẳng có lời cảnh báo trước, cánh cửa xe mở ra, chỉ với một tiếng rắc.

Nòng súng lục lờ mờ sáng trong khe hở. 

"Đứng xuống và giao nộp hết đây."

- Hết chương 13 -