Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 9: 9: Ba Người Đi




Tô Nhĩ trước hết lấy lại tinh thần: "Có bút không?"

Tên Smart sửng sốt một chút, vô thức từ bàn khác lấy bút đưa cho cậu.

Tô Nhĩ nhanh chóng điền xong tờ báo danh, vươn tay: "Xin chỉ giáo nhiều hơn."

Tên Smart bắt đầu một lần nữa xem kỹ cậu, với tư cách là tân thủ, đối phương khả năng còn không có ý thức được đạt được giải khóa điểm thành tích đại biểu cho cái gì, bình thường người như vậy, bất kể tốt hay xấu đều sẽ bị tất cả các tổ chức lớn tranh đoạt. Nhưng Tô Nhĩ không có treo giá, ngược lại trước tiên trước nơi đông người trực tiếp chọn Quy Phần.

"Ở đây mỗi người đều có bí mật", Tô Nhĩ nói: "Nhưng nếu như giấu giếm mọi chuyện, thực sự không cần thiết. Nếu như đã chọn các người, không bằng quang minh lỗi lạc một chút."

Được ánh mắt tin tưởng thẳng thắn thành khẩn nhìn chăm chú, tên Smart bị cảm động: "Cậu người bạn này, tôi nhận rồi!"

Người đàn ông cao lớn cắt ngang bọn họ vừa gặp tri kỷ, xoay người đi về phía nơi cần đến.

Tên Smart vội vàng gọi Tô Nhĩ cùng một chỗ đuổi kịp.

"Tô Nhĩ." Lý Lê đuổi theo tới, thở không ra hơi nói: "Cảm ơn cậu."

Tô Nhĩ nhìn cô một cái: "Sống thật tốt đấy."

Nói xong liền mang tất cả đồ vật đi.

Tên Smart cười tủm tỉm: "Được nha! Tôi còn tưởng rằng muốn trao đổi phương thức liên lạc chứ."

Tô Nhĩ lắc đầu, nếu không cần thiết, cậu thậm chí còn muốn tránh gặp người chơi trong hiện thực.

Tên Smart chậc chậc nói: "Nói thật, lúc đầu xem trên màn nước tôi còn nghĩ cậu là người thích chơi mấy trò khôn vặt, không nghĩ tới thực chất bên trong rất chính trực."

Tô Nhĩ hơi nhíu mày, tên Smart vừa cười vừa nói: "Yên tâm, vừa mới cậu trước mặt mọi người không chút do dự chọn Quy Phần..."

Nói còn chưa dứt lời, liền bị một tiếng ẩn chứa trào phúng nhẹ đơn giản cắt ngang.

Tên Smart: "Lão đại, làm sao vậy?"

Người đàn ông cao lớn bước chân không ngừng, thanh âm rõ ràng mà nhẹ nhàng: "Cậu ta gia nhập là có nguyên nhân khác."

Tên Smart 'A' một tiếng, lại nhìn Tô Nhĩ, trên mặt không có nửa phần mất tự nhiên vì bị vạch trần.

Có thể ở chỗ này sống sót cũng không phải là người ngu xuẩn, lão đại tự mình mở miệng, đây chắc chắn là sự thật, tên Smart bắt đầu tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân gia nhập khác của đối phương.

Tô Nhĩ chủ động mở miệng: "Thầy cô chính trị nói sự vật thì đều có tính hai mặt, giống như võ lực đạt đến trình độ nhất định có thể đối phó với quỷ, thấp đến điểm giới hạn cũng có thể lấy mạng người."

Trong sách tuyên truyền giới thiệu rõ ràng, võ lực và linh trị thấp hơn 1 sẽ bị mạt sát, thế giá trị mị lực kia thì sao?

Tên Smart triệt để kịp phản ứng, chợt cúi đầu nhìn về phía huy hiệu, một dòng mới hiện giá trị mị lực có khắc con số rõ nét: 6

"..."

Tô Nhĩ chọn Quy Phần có hai nguyên nhân chính, vừa rồi thành viên tổ chức đến tuyển nhận đều vô thức cách xa hai người này, trong mắt còn có kiêng kị, điều này chứng minh rõ thực lực của Quy Phần. Nhưng chân chính thúc đẩy cậu làm ra quyết định là âm thanh nhắc nhở bỗng nhiên xuất hiện, lúc ấy đại đa số người chơi đều trong trạng thái kinh ngạc, Tô Nhĩ trước tiên lưu ý đến trị số huy hiệu trên ngực của những người kia... Không có ai vượt qua 20.

Sấm sét giữa trời quang* qua đi, mí mắt tên Smart run rẩy mà nhìn Tô Nhĩ, thoáng nhìn thấy con số trên huy hiệu của đối phương, nhịn không được duỗi hai tay nhéo nhéo cổ cậu: "59! Cậu có còn là người không!"

*sấm sét giữa trời quang: ý nói xảy ra những chuyện ngoài dự tính.

Chính mình còn không bằng số lẻ của người ta.

Lại nhìn lão đại, 19, trong bi ai lại có một tia cảm giác quỷ dị thoả mãn.

Vấn đề có liên quan đến điểm thành tích trên sách tuyên truyền cơ hồ là sơ lược, Tô Nhĩ tùy ý hắn nhéo, muốn thăm dò kỹ hơn, tên Smart buông tay cắt ngang nói: "Đợi trở lại điểm tiếp tế rồi lại thảo luận."

Có một vài con côn trùng cánh nhỏ màu đen bay quanh quẩn chung quanh, Tô Nhĩ không thích loại sinh vật này lắm, thỉnh thoảng lấy tay xua đi.

Tên Smart ngắm nhìn phương xa, trong giọng nói để lộ ra dáng vẻ đắc ý: "Khu vực cực tây, tất cả đều thuộc trận doanh của chúng ta đấy."

Tô Nhĩ muốn chính là một phương diện khác, tổ chức tên Quy Phần, lại ở phía cực tây, này còn không phải là tiết tấu mỗi phút muốn thăng thiên sao. Trên đường gặp mấy người vẻ mặt hoảng hốt, mặt mũi tràn đầy là máu, có cả người ôm đầu ở ven đường thút thít nỉ non, cậu không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

"Đều là mới trở về từ trong trò chơi." Tên Smart nhìn không chớp mắt.

Tô Nhĩ: "Nếu như qua cửa thất bại thì sẽ chết sao?"

Tên Smart lắc đầu: "Không rõ lắm. Tới nơi này cũng không thiếu đại nhân vật trong hiện thực, rất sớm trước kia đã có người điều tra qua, nhưng mà những người ở trong trò chơi bị chết thì trong hiện thực chỉ là mất tích."

Tô Nhĩ nhớ tới Chúc Vân: "Nói cách khác, có khả năng còn sống."

"Đừng ôm tâm lý may mắn." Giọng nói tên Smart đột nhiên trở nên lãnh đạm: "Dù sao bộ phận những người kia thật sự biến mất không thấy."

Huống chi quá trình tử vong cực kỳ thống khổ, không ai nguyện ý đi thể nghiệm.

Tô Nhĩ đương nhiên sẽ không lấy mạng đi làm thí nghiệm, không biết lộ trình còn xa không, thích thú nói ngay: "Tôi không thể chậm trễ quá nhiều thời gian, thứ ba còn có kỳ thi thử."

"..." Tên Smart không chú ý tới cục đá dưới chân, suýt nữa thì bị vấp ngã: "Đối với bên ngoài mà nói, thời gian bên trong là bất động."

Tô Nhĩ lập tức nắm bắt điểm mấu chốt: "Nếu mãi không rời đi, chẳng phải là có thể được bất tử sao?"

Tên Smart lắc đầu: "Dừng lại bốn ngày trở lên, sẽ tự động bị truyền tống vào phó bản độ khó cao."

Càng đi về phía trước, hầu như không nhìn thấy người nào, cái thế giới này nhìn không thấy mặt trời, lúc nào trời cũng âm u đến bực bội. Trong một vài khoảnh khắc, Tô Nhĩ thậm chí còn có ảo giác mình vẫn mắc kẹt trong trò chơi.

"Đến rồi." Tên Smart dừng bước lại.

Giương mắt nhìn lên, phía trước là rải rác vài lều vải màu trắng. Tô Nhĩ vừa rồi trên đường đi thấy qua một ít kiến trúc của những tổ chức khác, cao lớn, có khí thế. Cùng so sánh, cái này giống như là bụi cỏ thấp bé trong rừng rậm cao lớn. Sau khi đi vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một ít đồ dùng sinh hoạt bình thường.

"Rất đặc sắc."

Tên Smart buông tay: "Lão đại nói, cũng không phải nhà, không cần phải bố trí ấm áp, rộng thoáng." Hắn đơn giản mà giới thiệu hai câu về nơi mà trong sách tuyên truyền không có nói tới: "Vật dụng hàng ngày có nơi tự cung ứng, nếu cần có thể lấy đi, nhưng cầm được không nhiều lắm."

Dù sao cũng không được mang vào trò chơi, như ngày thường mọi người càng yêu thích sinh hoạt trong thế giới hiện thực hơn.

Đang nói lại có mấy người đi vào trong lều vải, tuổi tác không quá 30, đều bảo trì im miệng không nói, cùng bộ dạng trông có vẻ ngây thơ bên ngoài hoàn toàn bất đồng.

Tên Smart: "Giới thiệu một chút, bọn họ cũng vừa rời khỏi phó bản chưa đến nửa ngày."

Một người trong đó nửa bên tay áo đều nhiễm máu, có thể tưởng tượng ra trong trò chơi bị thương không nhẹ. Điều duy nhất thiên vị người chơi trong thế giới này chính là thiết lập trong trò chơi bất kể bị thương nặng đến mấy, chỉ cần các hạng trị số không nhỏ hơn 1, sau khi rời khỏi có thể phục hồi như cũ.

"Thành viên mới?" Một người trong đó khàn giọng hỏi.

Tên Smart cười gật đầu.

Người nọ nhìn huy hiệu của Tô Nhĩ, biểu cảm hơi cứng đờ: "Chính cậu là người sáng tạo ra giá trị mị lực à?"

Tô Nhĩ lại bình tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ: "Một lần ngoài ý muốn mà thôi."

"6?" Người nọ dời ánh mắt, thoáng nhìn trị số của tên Smart, mang theo vài phần xem thường.

Tên Smart quay ra trêu chọc: "Cậu cũng không khá hơn chút nào."

"Tốt xấu thì bọn họ đều hơn 10 điểm." Người đàn ông cao lớn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Lúc tiến vào phó bản, chính cậu tự lưu ý."

Tên Smart đau khổ hề hề gật đầu, cho dù trên huy hiệu đều có tên, vẫn lần lượt giới thiệu cho Tô Nhĩ thành viên ở đây, cuối cùng nói: "Tôi tên Triệu Tam Lưỡng, mọi người đều gọi là Tam Lưỡng ca, về phần lão đại, Kỷ Hành. Biệt danh Quỷ Kiến Sầu, ý nghĩa như trên chữ, quỷ thấy hắn đều phát sầu."

Tô Nhĩ chú ý tới huy hiệu của anh dòng ghi giá trị võ lực là '?'.

Triệu Tam Lưỡng giải thích: "Dùng đạo cụ che giấu."

Tô Nhĩ: "Như này không phải là giấu đầu hở đuôi sao?"

Triệu Tam Lưỡng: "Lão đại làm việc có ý nghĩa của hắn, còn có mấy thành viên nữa, gần nhất không có vào phó bản, vì vậy cậu tạm thời không gặp được."

"Trước tiên nói về chính sự đã." Kỷ Hành cắt ngang Triệu Tam Lưỡng đang lải nhải, nhìn về phía Tô Nhĩ: "Phó bản tiếp theo tôi sẽ dùng đạo cụ tổ đội, mang cậu theo cùng."

Tô Nhĩ còn chưa nói lời nào, một đội viên khác liền cau mày nói: "Có đốt cháy giai đoạn quá không?"

Có Kỷ Hành ở đây, độ khó phó bản chắc chắn sẽ không thấp.

Kỷ Hành: "59 hẳn là điểm giới hạn, tôi có dự cảm một khi vượt qua 60, rất có thể sẽ tạo thành tổn thương cho vong linh."

Có lão đại dẫn dắt, Tô Nhĩ cũng không sợ bất chấp mạo hiểm, nhẹ gật đầu. Tổng kết biểu hiện trong trò chơi, võ lực và linh trị của cậu cộng lại cũng mới tăng lên 6 điểm mà thôi, điểm tích lũy 35, còn cách một vạn điểm xa vạn dặm.

Nhìn ra cậu phiền muộn, Triệu Tam Lưỡng nói: "Thế là nhiều rồi, đến lúc sau cậu còn thấy không có hi vọng hơn."

Tô Nhĩ không không hề xoắn xuýt, nghe ngóng về chuyện điểm thành tích.

"Bây giờ có được điểm thành tích tính cả cậu có tổng cộng ba người."

Tô Nhĩ kinh ngạc.

"Muốn đạt được điểm thành tích sẽ phải hoàn thành điều kiện ẩn trong trò chơi, hơn nữa chỉ có người đầu tiên hoàn thành mới đạt được." Triệu Tam Lưỡng cười khổ nói: "Đã từng có người chơi ý đồ giết sạch những người chơi khác trong trò chơi, chính là vì thí nghiệm có thể đạt được điểm thành tích hay không."

"Kết quả sao?"

"Đã thất bại."

Tô Nhĩ: "Mặt khác hai người đạt được điểm thành tích..."

"Lão đại có một điểm thành tích 'Đường dài biết sức ngựa'*, còn một người nữa tên là Kỳ Vân, hắn là người duy nhất trong trò chơi linh trị vượt qua 100 đấy, nhưng mà tôi nghi ngờ tên kia sớm đã người không ra người quỷ không ra quỷ, về sau gặp được nhớ phải tránh xa chút."

*đường dài biết sức ngựa: lấy từ câu thành ngữ 'đường dài biết sức ngựa, sống lâu biết lòng người' / 'đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà', ý nói đường xa mới biết được sức ngựa thế nào, năm rộng tháng dài mới nhìn thấu được lòng người tốt xấu.

Đường dài biết sức ngựa?

Tô Nhĩ mím môi: "Vấn đề cuối cùng, nội dung trong sách tuyên truyền có thể tin sao?"

"Có thể tin." Triệu Tam Lưỡng gật đầu: "Từ người chơi cao cấp nhất cùng biên soạn mà thành. Dù sao mỗi tháng đều có người mới tiến vào, mỗi người đều là mười vạn câu hỏi vì sao."

"..."

Triệu Tam Lưỡng và Kỷ Hành đã dừng lại ba ngày, chờ thêm một ngày nữa cũng sẽ bị cưỡng chế tiến vào phó bản, mọi người lưu lại phương thức liên lạc của nhau, liền chuẩn bị trở về thế giới hiện thực. Tô Nhĩ dựa theo cách trong sách tuyên truyền, dùng sức nhấn một cái vào chỗ hoa văn lõm trên huy hiệu, cảm giác tê liệt quen thuộc thoáng chốc truyền đến, trong lúc nhất thời muốn co ngón tay cũng rất khó khăn. Cuối cùng Tô Nhĩ đơn giản nhắm mắt lại, tùy ý cỗ sức lực quét sạch toàn thân, đợi tinh thần cậu trở lại như thường, đồng hồ treo tường vẫn như cũ giống như trước lúc đi: 3h45' sáng.

Gian phòng quen thuộc, trước mặt vẫn là bộ đề Ngũ Tam chưa làm xong, dường như tất cả lúc trước chỉ là giấc mơ mà thôi.

Tô Nhĩ sờ lên súng phóng điện trong túi áo, chuẩn bị nghiên cứu kỹ một chút, đột nhiên nghĩ đến cuối tuần này có kỳ thi. Suy nghĩ một lúc, cậu gửi tin nhắn cho Triệu Tam Lưỡng: [ dùng đạo cụ tổ đội tiến vào trò chơi, có thể tự chọn thời gian không? ]

Triệu Tam Lưỡng là người hay nói chuyện phiếm, rất nhanh đã trả lời: [ quá quý giá rồi, tôi chưa dùng bao giờ, đoán trước là có thể. ]

Tô Nhĩ: [ có thể giúp một việc không? Khéo léo đề nghị với Kỷ Hành qua 10h30 thứ ba hẵng tiến vào trò chơi. ]

Triệu Tam Lưỡng: [ Giờ này... có ý nghĩa đặc biệt gì sao? ]

Tô Nhĩ: [ tôi nghĩ như thế này, khi đấy kỳ thi vừa mới diễn ra được một nửa, tôi trước tiên đem đề chưa làm nhớ kỹ, sau khi vào trò chơi sẽ nghiên cứu tiếp, nếu thật sự không làm được thì có thể tìm người khác chỉ giúp. ]

Dù sao thời gian trong trò chơi trôi qua lâu, lúc trở về thời gian vẫn như cũ.

Gửi xong tin này, mười phút trôi qua, vẫn chưa thấy Triệu Tam Lưỡng trả lời lại.

Tô Nhĩ thở dài, làm người đúng là vẫn phải chân đi trên đất bằng*, kiên trì hoàn thành nốt bộ bài thi cuối cùng mới bò lên giường đi ngủ.

*chân đi trên đất bằng: ý nói làm đến nơi đến chốn.

Trong khách sạn.

Triệu Tam Lưỡng đang nằm trên giường lớn, bị đề nghị của Tô Nhĩ làm cho kinh hãi rồi, liên tục suy tư vẫn là gọi điện thoại cho Kỷ Hành, báo cho đối phương biết đề nghị muốn chọn thời gian vào phó bản.

"Nguyên nhân." Kỷ Hành trước sau như một lời ít mà ý nhiều.

Triệu Tam Lưỡng truyền đạt lại lời nói lúc đầu của Tô Nhĩ, đưa ra kết luận: "Cậu ta muốn lợi dụng anh để ăn gian trong kỳ thi."

"..."

_________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Nhĩ: Tôi thật là một đứa bé lanh lợi.

Nhắc nhở ấm áp: Chân đi trên đất bằng, chớ học theo Tô Nhĩ, cậu ta không làm được.

PS: Nói một chút về vấn đề chênh lệch thời gian, trong trò chơi muốn dùng sự chênh lệch thời gian làm đại sự cuối cùng cũng không có kết cục tốt, tôi sẽ viết về nó sau.