Thấy Kỷ Hành nhất thời không có ý tứ nói gì, Ôn Bất Ngữ thật vất vả mới nghẹn ra mấy chữ: "Có phải có chút... qua loa không?"
Tô Nhĩ tự nhận đây là biện pháp tốt sau cùng.
Một hồi lâu, Kỷ Hành rốt cuộc mở miệng: "Ở bên trong phó bản, minh hôn là phạm vào điều kiêng kị, người sống tránh còn không kịp." Lý trí phân tích tai hại với Tô Nhĩ: "Nói không chừng sẽ biến khéo thành vụng."
"Tôi hiểu." Tô Nhĩ trầm giọng nói: "Tránh đi quỷ quái tập kích chỉ là một trong những mục đích, nếu như có thể dựa vào minh hôn vượt qua cửa ải khó, lúc tổng kết giá trị mị lực có khả năng tăng vọt về chất, thêm nữa..."
Ánh mắt đảo qua hai người: "Mẹ Chu Lâm Quân là đầu sỏ gây tội hại chết hắn, sau khi hắn hóa quỷ vì cái gì không có tiến hành trả thù?"
Ôn Bất Ngữ vô thức nói: "Giết mẹ thế nhưng là tội lớn."
"Dựa theo vệ trưởng lời nói, năm đó Chu mẫu là bởi vì người trong lòng không trúng cử giận chó đánh mèo con trai. Nếu chỉ là hồi còn trẻ có vài phần rung động, còn không đến mức bị choáng váng đầu óc." Tô Nhĩ: "Dù nói thế nào cũng là máu mủ ruột thịt."
Ôn Bất Ngữ nét mặt biến đổi, hơi có vẻ chần chừ nói: "Chẳng lẽ... Chu mẫu có người khác bên ngoài?"
Tô Nhĩ gật đầu: "Không những thế, có lẽ còn bị Chu Lâm Quân phát hiện, bà ta mới có thể bất đắc dĩ tiên hạ thủ vi cường*."
*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Trong thị trấn này tình thân so với quy củ, thì chả là gì cả.
Lý Thủ Chương có thể vì vị trí vệ trưởng mà bỏ thuốc cha ruột cùng chú bác, Chu Lâm Quân tự nhiên cũng có thể bởi vì lo lắng bị mẹ liên lụy, muốn bí mật diệt trừ đối phương.
Ôn Bất Ngữ có loại cảm giác buồn nôn, cô không phải người tốt, nhưng tuyệt đối không thể nào ra tay với cha mẹ được.
"Yêu đương vụng trộm không thể nghi ngờ là phá hỏng quy củ, Chu Lâm Quân có lý do giết bà ta," Tô Nhĩ ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Trừ phi trên tay Chu mẫu có đồ vật gì đó có thể bảo vệ tính mạng."
Nghe vậy Ôn Bất Ngữ hai mắt tỏa sáng, mơ hồ nghĩ tới điều gì, trong phó bản sẽ có cung cấp một hai đạo cụ ẩn như vậy cho người chơi khai quật, đáng tiếc bình thường muốn tìm được đều khó như lên trời.
"Chỉ là suy đoán mà thôi, cụ thể thế nào phải chờ sau khi nhìn thấy Chu mẫu mới có thể đưa ra quyết định." Tô Nhĩ dặn dò Kỷ Hành: "Kết hôn cũng không thể trắng tay vô ích, anh nghĩ cách đem tôi bán đi, đổi về đạo cụ."
"..." Kỷ Hành: "Cậu xác định?"
Tô Nhĩ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Bạch Yến đâu?"
Nhớ rõ người chơi nữ kia thích đi cùng một chỗ với Ôn Bất Ngữ.
"Lúc mới tới cô ấy bởi vì có nói nên trúng nhiều roi hơn chúng ta, miệng vết thương bị nhiễm trùng đang nghỉ ngơi." Ôn Bất Ngữ nói: "Vẫn là nghĩ tới tìm cách làm hôn lễ như thế nào đi."
Thị trấn bảo thủ, không cho phép đàn ông cùng đàn ông kết hôn. Nếu bàn về chọn người, Ôn Bất Ngữ thích hợp hơn, chỉ là Tô Nhĩ cần bảo vệ giấy đỏ, cuộc kết hôn này chỉ có thể để cậu đến.
Ôn Bất Ngữ đi mua son với phấn nước, duy nhất có chút phiền phức chính là tóc, trên thị trấn tìm không thấy chỗ bán tóc giả, trăm cay nghìn đắng mới tìm tới một cái mũ vải mỏng rộng vành, cho Tô Nhĩ trang điểm cải trang. So với phụ nữ, khung xương đàn ông to bả vai rộng, miễn cưỡng phải giả dạng khi đứng dậy sẽ có vài phần không giống, cũng may Tô Nhĩ tuổi còn nhỏ, chỉ cần không nhìn kỹ, rất khó nhìn ra manh mối.
Một phen giày vò, Ôn Bất Ngữ sắc mặt có vài phần cổ quái: "Có phải đổi lại thành váy không?"
Tô Nhĩ lắc đầu: "Tìm ít quần áo trung tính rộng rãi mặc vào thôi, ống quần tốt nhất dài thêm chút, có thể che khuất giày thể thao."
Nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn, cũng không ảnh hưởng đến việc chạy trốn.
Ôn Bất Ngữ gần như sắp hít thở không thông: "Cậu còn muốn đào hôn sao?"
"Chỉ là sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Tô Nhĩ nghiêm mặt nói: "Lúc làm lễ, phải nghĩ biện pháp đánh lạc hướng bộ xương khô kia."
Ôn Bất Ngữ tự hỏi không có bản lĩnh này, vô thức nhìn về phía Kỷ Hành, người sau thản nhiên nói: "Tôi phải chủ trì hôn lễ."
"..."
Vạn Ức cùng Trầm Giang Bắc hợp tác là thích hợp nhất, nhưng đạo cụ dụ hoặc quá lớn, dù là chỉ là có khả năng, hai người kia cũng không có khả năng đơn giản buông tha cho.
Kỷ Hành gật gật đầu với Tô Nhĩ, người sau hiểu ý, hỏi: "Xác định?"
Kỷ Hành: "Để Vạn Ức cùng tham gia vào, sẽ phiền toái hơn."
Sau một lúc, một cái hộp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ôn Bất Ngữ, người sau hô hấp xiết chặt.
Kỷ Hành: "Đại khái có thể chống đỡ bốn giờ, nhưng nếu lợi dụng hợp lý, chịu đựng đến hừng đông không thành vấn đề."
Giấy đỏ Tô Nhĩ chỉ giữ lại mấy tờ, còn lại hơn phân nửa cho Ôn Bất Ngữ, còn dư lại thì bị Kỷ Hành mang trên người.
Trước khi Ôn Bất Ngữ đi, Kỷ Hành bỗng nhiên nói: "Nếu như cô sợ, ý đồ mang theo cái hộp đi tìm Trầm Giang Bắc nói rõ ngọn nguồn, tôi sẽ giết Lý Thủ Chương."
Đến lúc đó tất cả mọi người không tránh khỏi mất cả chì lẫn chài*.
*câu gốc: trúc lam đả thủy nhất tràng không (lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng), ý nói tốn công tốn sức nhưng cuối cùng không thu được lợi ích gì, giống nghĩa câu 'xôi hỏng bỏng không' và 'mất cả chì lẫn chài' bên mình.
Ôn Bất Ngữ con ngươi run lên, đè xuống tâm tư dư thừa: "Đương nhiên sẽ không."
Cô ta đi rồi, Tô Nhĩ đội lên mũ rộng vành: "Đi thôi."
Hai chữ 'yên lặng' hình dung chỗ ở của Chu mẫu có chút viển vông, xung quanh gần như nghe không được tiếng người. Trong sân bởi vì bị bỏ bê, cỏ dại khắp nơi, lúc cửa mở, ngược lại có vài phần bất ngờ, trong phòng vô cùng sạch sẽ, chỉ là cửa sổ cố ý bị đóng chặt.
Kỷ Hành khom người, đi trước tự giới thiệu, tỏ rõ là từ Dục đường đến. Ra chương nhanh nhất tại ++ TR Uмtгцуen.V Л ++
Bà lão hai bên tóc mai đã hoa râm, ánh mắt cũng rất sắc bén, nhìn qua chính là người khó chung sống hòa hợp.
Kỷ Hành: " Vài ngày trước, Dục đường đã chết một người."
Bà lão đã có chút ít không kiên nhẫn, muốn cầm quải trượng (gậy batoong) trục xuất khách nhân làm cho người ta ghét. Kỷ Hành trước một bước nói: "Là bị quỷ giết chết."
Dùng sức gõ quải trượng hai cái, bà lão châm chọc: "Ăn nói bậy bạ!"
"Tôi từng nhìn thấy."
Bà lão nói chuyện cay nghiệt: "Quỷ kia như thế nào không mang anh đi cùng đi?"
"Ban đầu là muốn đấy," Kỷ Hành nói: "Lúc ấy tôi dưới tình thế cấp bách khẩn cầu, nói tôi chết rồi em gái liền không có người chăm sóc, hắn mới đổi chủ ý."
Vệ trưởng nói bà lão điên khùng, đến lúc đối mặt mới phát hiện người này thực tế rất khôn khéo.
Kỷ Hành nói từng chữ một: "Quỷ kia tự xưng là Chu Lâm Quân."
Cái tên này vừa xuất hiện, sắc mặt bà lão đại biến, bờ môi run rẩy vài cái, vô thức muốn đóng cửa lại.
Kỷ Hành làm như là không thấy: "Hắn nói lúc mình bị chết tuổi còn rất trẻ, chưa cưới vợ, bảo tôi đem em gái kết minh hôn với hắn."
Bà lão mắt điếc tai ngơ: "Rời đi nhanh lên! Nếu anh không đi tôi sẽ gọi vệ trưởng đến."
Kỷ Hành cười khổ: "Tôi không phải gạt người, nhà ai lừa đảo sẽ chủ động đưa em gái ruột tới cửa chứ?"
Yên lặng vài giây, hoài nghi trong mắt bà lão lúc này mới tản đi chút ít.
Kỷ Hành: "Có người sống kết minh hôn làm ví dụ. Nghe nói kết hôn xong, có thể xoa dịu nỗi phẫn uất trong lòng người chết, giảm bớt tai họa trong nhà."
Sau lưng Tô Nhĩ thật sự rất kinh ngạc, Kỷ Hành bình thường là một người rất đứng đắn, vậy mà khi nói nhảm thì hết cái này tới cái khác. Nếu như không biết rõ tình hình, mắc câu cũng rất bình thường.
Câu nói cuối cùng nhắc tới giảm bớt tai họa dường như đả động đến bà lão: "Em gái anh cũng đồng ý sao?"
Kỷ Hành gật đầu: "Em ấy là người câm, lại lớn lên trong Dục đường, về sau gả cho một nhà tốt rất khó khăn."
Tô Nhĩ phối hợp gật đầu, sợ hãi rụt rè trốn ở sau lưng Kỷ Hành.
Kỷ Hành lấy ra một phong thư, bên trong là chút ít tiền, đưa tới đồng thời nói: "Cái này coi như là của hồi môn."
Chủ động đưa tiền có thể thấy được không cầu tiền tài của cải, bà lão triệt để buông lỏng nghi ngờ.
Kỷ Hành rèn sắt khi còn nóng, tỏ rõ đêm nay làm hôn sự là tốt nhất: "Đã muộn như vậy, bị những người khác trong thị trấn biết, dễ bị nói xấu. Quỷ kia giải quyết xong tâm sự trong lòng, cũng sớm ngày đi đầu thai."
'Hôn sự' của Tô Nhĩ liền trong dăm ba câu đã được định ra.
Ban đêm, ánh trăng ẩn trong tầng mây.
Hai thiếp canh* viết ngày sinh tháng đẻ đặt vào cùng một chỗ, hai lá cờ màu trắng dài hơn một thước đứng thẳng trong sân, theo gió đêm bay phần phật.
*thiếp canh: thiếp ghi tên tuổi của người con gái để trao cho nhà trai.
Lúc trước Kỷ Hành trải qua phó bản Cô dâu cương thi, hiểu rõ trình tự cơ bản của minh hôn, theo nguyên tắc cơ bản mà làm. Trong lúc giả bộ vội vàng bài trí trong phòng với bên ngoài, kì thực là mượn cơ hội để tìm kiếm đạo cụ.
Tô Nhĩ hai tay bắt chéo đặt trên đùi, tư thế ngồi vô cùng đoan trang, thừa dịp Chu mẫu đến sân nhỏ, nói khẽ: "Tìm được chưa?"
Kỷ Hành gật đầu: "Đã có chút ít manh mối." Quét mắt nhìn quần áo và vớ giày bằng giấy, nói: "Đợi thiếp canh cũng bị đốt đi, có khả năng đối phương sẽ cảm giác được, hiện tại huỷ hôn vẫn còn kịp."
Tô Nhĩ chỉ hỏi một câu: "Đợi ra khỏi phó bản này, có khả năng gặp lại Quỷ Vương không?"
Kỷ Hành bật cười: "Cái này so với xác suất gặp phải cùng một người chủ trì còn thấp hơn."
Tô Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, gọn gàng mà linh hoạt nói: "Kết hôn."
Trên đường phố vắng lặng, Ôn Bất Ngữ cả người phát lạnh, đi chưa được mấy bước liền muốn nhìn xung quanh, đề phòng quỷ đột nhiên từ một chỗ hẻo lánh nào đó chui ra. Khẩn trương quá độ làm cho cô xuất hiện ảo giác âm thanh, dường như phía xa đang vang lên pháo nổ và tiếng chiêng trống.
Người khác đêm động phòng hoa chúc, mình ở trên đường phố nhận đông lạnh cóng dẫn quỷ, quá xót xa rồi.
Nghĩ lại, Tô Nhĩ chính là kết minh hôn, kinh nghiệm hiện giờ của cô liền miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
BOANG...!
Dường như có thanh âm gì đó.
Lần này có thể khẳng định không phải nghe nhầm, Ôn Bất Ngữ không chút do dự mở hộp ra, bên trong cánh hoa bắt đầu cực kỳ chậm chạp mà nở rộ.
Rõ ràng cảm giác được mục tiêu đang ở phụ cận, đầu lâu lại như là đã gặp phải quỷ đả tường, làm thế nào cũng không cách nào tới gần được. Phẫn nộ làm cho giòi bọ từ trong mắt của nó chui ra thêm nữa, đây là lần đầu tiên Ôn Bất Ngữ đối mặt với loại vật này, lấy tay che miệng lại gắt gao dán sát vào tường.
Đầu lâu mấy lần vòng đi vòng lại dần dần di chuyển sang phương hướng chính xác mà đi tới.
Thình thịch tiếng tim đập cực kỳ kịch liệt, Ôn Bất Ngữ ngừng thở, nhưng lại không che giấu được trái tim đập mạnh. Ngay tại lúc cô hoài nghi hôm nay có thể sẽ phải chết chỗ này hay không, đầu lâu đột nhiên đánh về phía một tảng đá lớn gần đấy, đá vụn bắn ra lưu lại một vết máu trên khóe miệng Ôn Bất Ngữ, cô vội vàng dùng tay đè chặt, phòng ngừa mùi máu tươi hấp dẫn đến quỷ.
Không ngờ rằng, đầu lâu chỉ là đang phát tiết lửa giận, quay đầu nhìn về một cái hướng khác tức tốc mà đi, nó không có nửa người dưới, như là loài bò sát nào đó, trên mặt đất còn có thể thấy rõ dấu móng tay.
Không biết qua bao lâu, Ôn Bất Ngữ dán sát mặt tường co quắp ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán đầm đìa.
Quỷ Vương đi qua, trên đường phố sinh vật ban đêm nhao nhao trốn vào hang ẩn náu, không dám chọc giận đầu lâu.
Nó đang bị người khác cưỡng ép kết hôn!
Đáng tiếc sớm đã không còn con mắt, nếu không trạng thái bây giờ của đầu lâu nhất định là trừng mắt đến mức nứt ra.
Quỷ Vương trong lòng thầm hận, đã sớm nên nghĩ biện pháp giết bà già kia. Nó chết ở dưới quy củ, vừa thích vừa sợ quy củ, muốn nói chán ghét nhất, tuyệt đối là huyết thống chặt không đứt. Quỷ khác sớm đã thoát khỏi tầng trói buộc này, nó chỉ còn có nửa bộ xác, tương đương với việc còn nợ bà già kia một nửa thân xác
Thiếp canh trong chậu than cháy sạch hoàn toàn.
Kỷ Hành dùng ánh mắt ám chỉ cho cậu một chỗ, Tô Nhĩ nhìn sang, trên cổ bà lão đeo sợi dây chuyền, hoa văn san hô đỏ bên trên như ẩn như hiện.
"Cao tăng khai quang ngọc bội," Kỷ Hành: "Bên trong rót vào máu cuống rốn."
Tô Nhĩ: "Làm sao nhìn ra được thế?"
Kỷ Hành: "Có đạo cụ giám bảo."
Tô Nhĩ không có hỏi nhiều, thầm nói người này kiếp trước đại khái là chuột tầm bảo chuyển thế.
Bụi màu đen bị gió thổi tản ra trên không trung, thiếp canh hoàn toàn biến thành tro tàn. Trong sân cờ trắng đột nhiên lắc lư dữ dội, bà lão sợ tới mức từ chậu than chỗ cạnh liên tiếp lùi về phía sau, vào trong phòng muốn đóng cửa lại.
Tiến vào phó bản, Kỷ Hành đều là để cậu làm ra lựa chọn: "Trốn hay là đi vào?"
"Đi vào." Tô Nhĩ chém đinh chặt sắt.
Hiện tại chạy đoán chừng rất khó, người sao có thể nhanh hơn quỷ được?
Động tác của hai người đều rất nhanh chóng, đơn giản chỉ cần cản bà lão đóng cửa lại, chen lấn đi vào.
Bà lão vẻ mặt hoảng sợ: " Có phải là... không hài lòng cô dâu mới?"
Kỷ Hành: "Bà đừng lo lắng, trước chậm rãi uống ngụm trà đã."
Lúc này làm chút gì đó chung quy vẫn tốt hơn là đứng nguyên tại chỗ, bà lão lẩm bẩm mà nhớ kỹ gì đó, quay người đi rót nước.
Tô Nhĩ hạ giọng: "Lễ đã xong rồi, đầu lâu chung quy cũng không đến mức giết tôi."
Trong lúc mấu chốt này Kỷ Hành rõ ràng còn có tâm tư nói đùa: "Bà lão có khuyên tai ngọc phòng thân,cậu kết hôn xong, có lẽ nó sẽ tìm tôi ra tay trước."
Tô Nhĩ lắc đầu: "Thân phận của tôi bây giờ là em gái của anh, nói cách khác anh là anh rể của nó."
Ngay lúc nói chuyện, động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, hai lá cờ trắng đứng thẳng trong sân ở giữa bị tách ra thành từng đoạn.
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ôn Bất Ngữ: Chân trước vừa bò lên giường Thư Hải tiên sinh, chân sau không thể chờ đợi được mà kết hôn cùng Quỷ Vương, xin hỏi có bí quyết gì không?
Tô Nhĩ: Kẻ tài cao gan cũng lớn.
Ôn Bất Ngữ:...
Kỳ thật minh hôn là một tình tiết rất quan trọng, bởi vì có liên hệ với chương sau...
*****
Editor: Cập nhật lịch đăng chương – một tuần 2 hoặc 3 chương, khi nào bận quá thì 1 chương một tuần nha.