Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 535: Thân phận của nạn nhân




Điều tra thu thập chứng cứ có khi nhắm vào một mục đích nào đó, có lúc lại là vô tình, ví dụ đôi giày La Trì tiện tay cầm về trong lúc cấp bách. Báo cáo thành phần đã có, lớp đất dưới đế giày phù hợp với mẫu đất trên núi Tây Nại. Đương nhiên, chỉ dựa vào điểm này thì không thể chứng minh được gì. Tộc trưởng Vương đã ngoài năm mươi, ông ta thường xuyên ra vào núi Tây Nại, nên việc có lớp đất này là hết sức bình thường.



Nhưng điều bất thường cũng theo đó kéo tới.



Trong quá trình so sánh đối chiếu và làm hóa nghiệm lớp đất sót lại dưới đế giày, lại có thành phần bột xương bị thiêu cháy, bao gồm cả trên tổ chức sợi vải của mảnh vải đỏ bọc giày cũng lấy được thành phần bột xương. Theo điều tra và thu thập tại hiện trường, núi Tây Nại trước đây chưa từng xảy ra vụ hỏa hoạn nào dữ dội, đúng là chỉ năm nay mới có sự việc sơn động bốc cháy thiêu chết người. Còn trước khi Lục Bắc Thần tới, người của tổ y tế nhớ lại và nói rằng một khoảng thời gian trước tộc trưởng Vương vẫn còn đi đôi giày này.



Lượng bột xương dưới đế giày mặc dù quá ít ỏi, không đủ để mang ra đối chiếu với mấy thi thể trong sơn động, nhưng có thể thông qua đó để suy đoán, đưa ra kết luận. Nếu đây là chiếc giày tộc trưởng Vương thường xuyên đi, vậy thì khi đó không thể có người nào đi giày của ông ta lên núi, thế nên người đi vào núi Tây Nại ngay trước cảnh sát chính là tộc trưởng Vương. Vậy thì vì sao ông ta lại xuất hiện ở hiện trường vụ án? Nếu là để tra rõ nguyên nhân thì vì sao khi cảnh sát tới nơi, ông ta lại lấy lý do sợ động chạm tới quỷ núi để ngăn họ phá án?



Đây là điều khiến La Trì không hiểu. Anh ấy nói: “Thật ra tộc trưởng Vương nên hiểu không thể ngăn được cảnh sát lên núi, hà tất phải thêm một hành động dư thừa chứ?”.



Lục Bắc Thần lại cho anh ấy một kết quả không ngờ tới: “Sai rồi, tộc trưởng Vương lên núi không phải muốn điều tra rõ nguyên nhân mà muốn phá hoại hiện trường, hủy hoại chứng cứ”.



Không sai, thứ anh đưa ra không phải suy đoán mà là kết quả.



Tiếp sau đó, Lục Bắc Thần giải thích rõ lý do.



Điều đầu tiên khẳng định được là sơn động là hiện trường đầu tiên của vụ án, thế nên cảnh tượng bên trong có lẽ chính là thời khắc cuối cùng trước khi ngọn lửa cháy rụi, cảnh sát cũng có thể thông qua hiện trường đầu tiên thu thập được nhiều chứng cứ hơn để phá án. Trạng thái của thi thể có thể nói lên rất nhiều điều, thậm chí sẽ tiết lộ sự thật về cái chết. Từ bức ảnh hiện trường chụp được, trước khi chết, một người đang nằm rạp dưới đất, một người ngồi co quắp, nhưng ở cả hai hài cốt đều xảy ra hiện tượng các mảnh xương sai vị trí.



Hài cốt sao có thể tự cử động? Thế nên, chắc chắn đã có người tới hiện trường phá hoại trạng thái vốn có của hài cốt, nhưng có lẽ chỉ là đá lung tung, chứ chưa dám phá hoại quá tùy ý, nhưng chỉ một cú đá ấy đã vạch trần những thông tin.



Giống như việc Ngữ Cảnh đưa ra nghi vấn về đoạn xương cụt kỳ lạ đó. Thật ra rất đơn giản, lúc đó người kia đã đá phần xương cụt của hài cốt ra, khiến cho xương cụt của nạn nhân xảy ra sự dịch chuyển, sai vị trí.



Trong một trận hỏa hoạn lớn, phần xương dòn mỏng sẽ dễ cháy nhất, không chịu được sức mạnh bên ngoài. Khi kẻ phá hoại đá đi, tro tự động sẽ nát thành bột, và bột xương sẽ nghiễm nhiên dính vào đế giày của kẻ phá hoại.



Phát hiện quan trọng này đã được Ngữ Cảnh viết vào trong báo cáo.



Chuyện Lục Bắc Thần chiến đấu lại đám “ma quỷ” chẳng mấy chốc đã đồn thổi khắp Cống Tốt. Chị Dao tò mò vô cùng, chỉ cần rảnh rang là sẽ túm lấy Cố Sơ hỏi tỉ mỉ. Lúc đó trước cửa nhà khách ồn ào ầm ĩ, chị ấy đứng cách xa. Lục Bắc Thần và Giang Nguyên nói lại nhỏ thế nên không nhiều người biết chi tiết. Cố Sơ lúc đó chỉ sợ Lục Bắc Thần làm Giang Nguyên kích động, phẫn nộ nên đứng suốt bên cạnh anh quan sát tình hình, cũng nhân tiện nghe được anh đã từng bước ép Giang Nguyên vào đường cùng như thế nào.



Nhưng chuyện Thiên Huyền Nữ dính líu rất rộng, khi còn chưa làm rõ lai lịch của cô gái đó, Cố Sơ chắc chắn không thể kể hết cho chị Dao biết những phát hiện của họ, mà chỉ trả lời qua loa cho có lệ.



Ngược lại, Hướng Trì tuy không biết rõ được nhiều chuyện như thế . Nhưng điều khiến Cố Sơ và tất cả mọi người bất ngờ là anh ta lại giúp Lục Bắc Thần một việc rất lớn.



Dĩ nhiên, không phải anh ta tích cực chủ động giúp đỡ mà vì vị đồng nghiệp chuyên ngành Đông y của tổ y tế tới phòng thực nghiệm giúp đỡ nên làm lỡ dở việc đi khám bệnh, Hướng Trì không nhịn nổi nói một câu: “Chẳng phải chỉ giám định một loại thảo dược thôi sao? Có gì khó đâu?”.



Câu này vừa hay lọt vào tai Lục Bắc Thần, với khả năng thấu hiểu hàm nghĩa bên trong, anh đã bàng hoàng nhận ra có lẽ anh đã xem thường người tên Hướng Trì này. Mặc dù phía phòng thực nghiệm đã hóa nghiệm ra điểm bất thường trong thành phần dược thảo, Lục Bắc Thần cũng lấy điểm này để hù dọa Giang Nguyên, nhưng thực tế là ngày nào còn chưa tìm ra loại dược thảo này, ngày ấy vẫn còn một mối họa, thêm nữa cũng không thể báo cáo lên trên, đâu thể viết trong báo cáo rằng: Một loại dược thảo không rõ danh tính. Nhưng Lục Bắc Thần khi đối mặt với chân tướng có thể hạ mình, nhưng tuyệt đối không thể tươi cười với tình địch, thế là anh đã cử La Trì đi nói chuyện. Hướng Trì dĩ nhiên cũng không nhỏ mọn đến thế, sự bất mãn anh ta dành cho Lục Bắc Thần hoàn toàn xuất phát từ việc anh ta có chút tình cảm với Cố Sơ, nhưng là đàn ông, anh ta vẫn là người nâng lên được, buông xuống được.



Thế nên, sau khi ngửi mùi trên mảnh vải, Hướng Trì nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra, nói rất chắc chắn: Đây là một loại thực vật được người địa phương đặt tên là cỏ Thiên Hồn, loại thực vật này chỉ có thể sinh trưởng ở nơi sâu nhất trên núi Tây Nại, những người cao tuổi có thể vào núi mới có thể hái được. Hướng Trì từng nhìn thấy nó tại nhà một ông cụ ở bản Tây, nó là loại cây dây leo, gân lá rộng, thích nơi ẩm ướt, âm u, khi gặp ánh sáng gân lá sẽ tự động khép chặt, thế nên hái dễ nhưng bảo quản khó, cần phải cs một môi trường đặc thù mới có thể phơi khô làm thuốc, bằng không cành lá sẽ hỏng.



Không ai rõ tên khoa học của nó là gì, mà thực tế là ở Cống Tốt cũng có rất nhiều loài thực vật bên ngoài không có, thế nên chỉ có thể gọi theo cách của người bản địa, giống như loài cỏ muỗi đỏ có thể nhanh chóng giảm sưng kia.



Vì sao lại gọi là cỏ Thiên Hồn?



Hướng Trì đưa ra lời giải thích: Con người có ba hồn bảy vía, ba hồn là Thiên Hồn, Địa Hồn và Mệnh Hồn. Thời cổ, người ta gọi tên ba hồn là: Thai Quang, Sảng Linh và U Tinh, trong đó Thiên Hồn chính là Thai Quang, cũng là phần quan trọng nhất trong ba hồn. Thiên Hồn chính là ánh sáng sinh mệnh, là nguyên khí của con người. Nếu một người không còn Thiên Hồn, không còn nguyên khí thì cũng có nghĩa là người ấy đã chết.




“Y học hiện đại suy đoán việc một người tử vong như thế nào? Trước kia tiêu chuẩn là tim ngừng đập, người ngừng thở, nhưng về sau phát hiện ra có rất nhiều người tim không còn đập, không còn thở nhưng sau khi được cấp cứu vẫn có thể cứu sống, thế nên chuyển tiêu chuẩn suy đoán thành chết não. Nhưng lại có rất nhiều án lệ lâm sàng chứng minh rất nhiều bệnh nhân đã chết não, đã trở thành người thực vật lại được cứu sống. Thế nên tất cả đều không phải tiêu chuẩn chính xác để suy đoán cái chết.” Hướng Trì giải thích với mọi người, “Mặc dù tôi học Tây y nhưng cũng không thể không khâm phục tiêu chuẩn chính xác của Đông y. Rất nhiều thầy thuốc Đông y cho rằng, khi một người mất đi hồn vía, cũng tức là khi không còn Thiên Hồn, không còn nguyên khí, cho dù người này vẫn có thể đi lại, chạy nhảy, có thể ăn uống, nhưng thực tế là người này đã chết rồi”.



Vị đồng nghiệp Đông y kia nghe xong cũng gật đầu, nói: “Bác sỹ Hướng nói không sai, rất nhiều lúc Tây y chẩn đoán bệnh nhân đã chết nhưng có người được Đông y cứu khỏi. Tiêu chuẩn đánh giá của chúng tôi đích thực là xem hồn vía của người đó còn không, mất hồn vía mới là mất mạng. Nếu nguyên khí vẫn còn, bệnh tật nào cũng sẽ trị được khỏi”.



Hướng Trì lại nói tiếp: “Mà loại cỏ Thiên Hồn này của Cống Tốt nghe nói có thể giúp người ta cải tử hoàn sinh, nói có vẻ hơi mông lung. Diễn giải cách khác là khi một người mất đi hồn vía, có thể dùng loại cỏ này triệu Thiên Hồn về để cứu sống. Đương nhiên, không phải ai cũng biết tới nó, không phải ai cũng có được nó. Nó sinh trưởng ở nơi âm u gập ghềnh trong núi, muốn hái là cực kỳ khó khăn, chỉ có những người cao tuổi, những người từng gặp mới nói được vài điều. Tôi cũng có vinh hạnh từng được nhìn thấy trước đó, nếu không cũng chẳng thể biết được”.



Loại cỏ có thể giữ được Thiên Hồn, thành phần của nó là gì? Một người đã mất hồn vía, nếu sử dụng một loại dược thảo có thành phần gây ảo giác cực mạnh thì sẽ thế nào? Thật ra vấn đề này sau khi Hướng Trì giải đáp về loại cỏ ấy, Lục Bắc Thần và mọi người đều đã biết đáp án.



Xác sống.



Không sai, người đã mất hồn vía không khác gì một bệnh nhân tâm thần, không còn ý thức tự chủ. Vậy thì nếu người đó sử dụng một loại thuốc gây ảo giác, tinh thần của người đó sẽ bị khống chế, vậy nên thứ mà loại cỏ Thiên Hồn này triệu hồi về có thật là Thiên Hồn không?



Chưa chắc.







Ngày hôm sau, La Trì – với tư cách là người phát ngôn của Lục Bắc Thần – đã xin cấp trên điều động thêm nhân lực, cấp trên lập tức làm theo, không nói một lời. La Trì cùng cảnh sát Từ và mọi người lên kế hoạch theo dõi sát sao tộc trưởng Vương và những người khác, còn phải khẩn trương điều tra ra thân phận của Thiên Huyền Nữ.



Làm sao để vào bản Tây một lần nữa cũng là vấn đề. Rõ ràng sau chuyện công kích nhà khách, người dân bản Tây đã không còn dám tới gây chuyện với Lục Bắc Thần, nhưng đồng thời, người bên ngoài cũng đừng hòng bén mảng tới lãnh thổ của họ.




Thế nên lúc này, người của tổ y tế có một tác dụng rất lớn.



Chín giờ sáng ngày thứ ba, Lục Bắc Thần đã tới đại sảnh Sở Công an tỉnh để báo cáo đúng giờ, đi cùng anh chỉ có mình Ngữ Cảnh. La Trì ở lại Cống Tốt, theo dõi tình hình nên không đi cùng.



Vụ án lần này được Lục Bắc Thần rất coi trọng, vì thế, từ đầu tới cuối, anh đều đích thân đi báo cáo.



Đầu tiên, anh dám khẳng định đây là một vụ ám sát. . Hai nạn nhân đầu tiên bị bắt cóc sau đó bị vứt vào trong sơn động rồi đối phương thiêu đến chết.



Về điểm này, Lục Bắc Thần có thể giải thích được sau khi xem ảnh chụp hiện trường, đó cũng là nguyên nhân sau khi nhìn ảnh, anh lập tức khẳng định đây là một vụ giết người. Hài cốt của hai nạn nhân trong ảnh mặc dù có dấu hiệu bị người ta phá hoại, nhưng thông qua việc dựng lại tư thế của người chết, không khó nhận ra họ đều bị người ta trói, trước khi chết vẫn ở trong tư thế bị trói. Đương nhiên, người đàn ông gần cửa động có lẽ một lúc trước khi chết đã vùng thoát được khỏi giây trói, muốn chạy thoát nhưng lực bất tòng tâm. Chứng cứ quan trọng nằm trên người nạn nhân nữ nằm rạp dưới đất. Có lẽ cô ấy bị trói quá chặt không thể thoát ra, khi lắp ghép vụn xương có tìm thấy xương mắt cá chân của cô ấy, thông qua khám nghiệm phát hiện trên đó có vết thương, chứng tỏ khi đó để có thể thoát ra, cô ấy đã không ngại tổn thương cơ thể. Thử hỏi, nếu bắt bạn mất một bàn chân nhưng có thể giữ được mạng sống, bạn có đồng ý không? Sự thật chứng minh, rất nhiều người sẽ chọn chấp nhận tàn phế để được sống.



Nhưng đáng tiếc, cô ấy không thể thoát chết. Cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn bạn mình chạy ra tới cửa động, sau đó cũng chết ngạt vì khói.



“Bàn tế trong sơn động có tác dụng rất tốt trong việc che giấu.” Cả quá trình Lục Bắc Thần không nhìn báo cáo, vì anh đã thuộc nằm lòng từng chữ một.



So với mọi lần, hôm nay anh ăn mặc khá thoải mái, nguyên nhân là vì anh không ngờ sẽ gặp phải vụ án lần này, hoàn toàn không lường được việc phải ngồi báo cáo khám nghiệm tử thi trong Sở công an, thế nên trong va li hành lý toàn là quần áo đi chơi.



Các lãnh đạo ngồi trước mặt anh đều mặc cảnh phục hết sức uy nghiêm, chỉ có mình anh là áo phông trắng, quần bò kèm một đôi ủng. Nhưng chỉ riêng sắc mặt nghiêm túc khi báo cáo đã đủ tôn lên hình tượng của anh.



“Trong số các vật chứng phát hiện tại hiện trường, có một bàn tế thần bị thiêu cháy, rất dễ khiến người ta liên tưởng hai người này vì tế bái rồi gây ra vụ hỏa hoạn lớn này.” Lục Bắc Thần nói: “Hoặc nói chính xác hơn một chút, có lẽ hai người này bị người ta bắt cóc ở ngoài sơn động, nạn nhân nam trong quá trình bị áp giải đã thoát được khỏi dây thừng nhưng nhanh chóng bị phát hiện ra, một lần nữa trói rồi ném vào trong động”.



Vì ở ngoài động phát hiện ra một manh mối quan trọng, chính là thứ dạng cao su bị Ngữ Cảnh bỏ qua. Thoạt nhìn, không ai biết thứ đó dùng vào việc gì, vì nó chỉ có một đoạn nhỏ, nhưng nó lại là mấu chốt để mở ra tình tiết vụ án.




Đó là một đoạn cao su bị ai cắn nát, vì bên trên còn có dấu răng, dấu răng này cũng có tác dụng trong khâu xác định thân phận nạn nhân cuối cùng.



“Vào lần khám nghiệm hiện trường thứ hai, lưới lọc sót lại một vật dạng cao su, có thể suy đoán đây có lẽ là dụng cụ trói nạn nhân. Khi tiến hành khám nghiệm đoạn cao su nhỏ rớt tại hiện trường, giống tới 60% với vật cao su ở vị trí trói nạn nhân. Đương nhiên, vì hài cốt bị tổn hại nghiêm trọng nên không thể lên tới 100%.”



“Lợi dụng hài cốt đã khôi phục để tiến hành khám nghiệm, trong sơn động có tổng cộng bốn nạn nhân, trừ hai người bị chết cháy, hai hài cốt còn lại, một người đã chết hơn một năm trước, một người đã chết hơn hai năm trước. Thông qua vị trí xương hõm vai, xương mu và xương sống, có thể bước đầu suy đoán một trong hai người là người châu Á, giới tính nam, tuổi khoảng sáu mươi, lưng bị gù nghiêm trọng, chiều cao khoảng 1 mét 70. Trước đó, có một phần hài cốt của người này bị vùi dưới đất, không bị lửa liếm vào, chất nền ty thể trong xương tự nhiên trôi chảy. Thông qua tình trạng trôi chảy của chất nền ty thể và màu sắc, độ dòn của hài cốt không những có thể suy đoán đây có phải hài cốt mới không mà còn có thể suy đoán nguyên nhân tử vong. Xương của người này phát sinh biến đổi, thông qua hóa nghiệm có thể tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của người này, tử vong do dùng thuốc diệt chuột loại Indanedione. Loại thuốc này có công hiệu cao, độc tố thấp… nên được sử dụng rộng rãi để diệt chuột, nhưng nếu bảo quản không tốt vẫn có thể trở thành thuốc độc. Người uống phải trung bình mười ngày mới xuất hiện tình trạng trúng độc. Trạng thái thể hiện là đau bụng, đau đầu, ho khan, nôn ra máu, chảy máu mũi, da dẻ và niêm mạc khắp người xuất hiện vết bầm tím, trong lớp xương trắng xuất hiện ở hiện trường đã xuất hiện trạng thái trúng độc chậm.”



Tốc độ nói của Lục Bắc Thần rất nhanh, một số lãnh đạo và vài người ngồi nghe phải rất tập trung mới theo kịp tư duy của anh.



“Muốn tra ra thân phận của người này thật ra cũng không khó, có lẽ không nằm ngoài phạm vi Cống Tốt, chỉ cần điều tra hai năm nay ai xuất hiện những triệu chứng đó là sẽ có manh mối. Vì theo tôi được biết, Cống Tốt tuy gần núi nhưng không nhiều chuột, thuốc diệt chuột không phải thứ bắt buộc trong mỗi hộ gia đình. Còn quá trình điều tra cụ thể là sở trường của mọi người. Ngoài ra còn một nạn nhân đã chết trên hai năm. Thông qua hóa nghiệm chỗ xương ít ỏi còn lại, suy đoán ban đầu đây là một người đàn ông châu Á, tuổi khoảng ba mươi, cao trên dưới 1 mét 80, không thể phân tích nhiều thông tin hơn, nguyên do vì tôi nghi ngờ hài cốt đã bị kẻ nào đó cố tình gia tăng tốc độ phân giải, nhưng trong đống xương vụn phát hiện thành phần axit clo đậm đặc. Loại axit mạnh này có thể phân giải cả xương và răng người nhưng cần hàng tiếng thậm chí là vài ngày mới có thể hoàn thành. Đương nhiên, trên đời này không có cách nào có thể xóa sạch mọi dấu vết, thế nên trong lưới lọc, chúng tôi đã phát hiện được một lát vàng cực nhỏ, là vàng mạ răng. Thông qua lát vàng, chúng tôi có thể nắm được tình trạng răng của người chết, từ đó suy luận ra thân phận của người chết. Hạng mục công việc này hiện đang được tiếp tục thực hiện. Đối với người chết này, kết luận tôi đưa ra là… bị sát hại”.



Lục Bắc Thần nói rõ tình hình hai nạn nhân còn lại trong sơn động trước. Cục trưởng nghe xong sắc mặt nghiêm lại. Ông ấy không thể ngờ trong một sơn động bé nhỏ mà lại giấu nhiều vụ án đến vậy.



“Hai thi thể mới nhất thì sao? Có thể xác định được thân phận không?” Cục trưởng hỏi.



Lục Bắc Thần khẽ trả lời: “Có thể xác định, hai nạn nhân đó lần lượt là Trình Diệp và Phương Tử Hân”.







Trước khi Cố Sơ và Hướng Trì tới bản Tây khám bệnh, vừa hay gặp Lục Bắc Thâm và Lăng Song quay về.



Lục Bắc Thâm nghe nói nói Lục Bắc Thần đã lên tỉnh báo cáo, bèn hỏi với vẻ rất kinh ngạc: “Có kết quả nhanh vậy sao?”.



“Có lẽ vậy, anh trai em làm việc trước nay rất ổn thỏa. Nếu không có kết quả, anh ấy sẽ không đi lên tỉnh đâu.” Cố Sơ nói.



Lăng Song nghe xong, hỏi gấp: “Nạn nhân không lẽ chính là Trình Diệp và Phương Tử Hân?”.



Khi báo cáo còn chưa có, Lục Bắc Thần sẽ không báo trước. Đây là tác phong làm việc của anh, thế nên Cố Sơ cũng không dám khẳng định rốt cuộc trong báo cáo anh đã viết gì, đành nói là cô không rõ. Lăng Song ấn tay lên ngực, hơi thở có phần dồn dập. Lục Bắc Thâm quan tâm hỏi có chuyện gì, Lăng Song ủ rũ trả lời: “Không biết vì sao, em cứ cảm thấy bất an”.



Lục Bắc Thâm thật ra cũng có cảm giác này, nhất là sau khi gặp La Trì. Anh ấy bèn ngạc nhiên hỏi: “Mà sao anh lại ở đây? Anh trai tôi lên tỉnh một mình ư?”.



La Trì nhìn anh ấy với vẻ kỳ lạ: “Sao tôi lại không thể ở đây? Tôi phải điều tra án mà, Ngữ Cảnh đi cùng anh cậu”.



“Sao thế?” Cố Sơ cũng chợt thấy lo.



Ánh mắt Lục Bắc Thâm lộ rõ nỗi âu lo: “Ngữ Cảnh đó thì làm được gì? Anh tôi đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm? Giờ anh ấy đang điều tra vụ án của Cống Tốt, ai mà biết được dân ở đây sẽ làm gì anh ấy!”.



La Trì ngẩn người, rồi lập tức vỗ đầu: “Chết tiệt! Sao tôi lại quên bẵng mất chuyện này chứ!”.



Trái tim Cố Sơ cũng theo đó như rớt ra ngoài.