Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 518: Tôi không muốn quan tâm tới chuyện này




Tất cả khách khứa trong nhà khách Phong Nguyệt Cổ Đạo không được phép rời khỏi Cống Tốt.



Đây là thông báo của cảnh sát Từ mà chị Dao nhận được khi trời vừa nhá nhem tối. Lúc đó đã có rất nhiều người thu dọn xong hành lý định ngày mai rời đi, ngoại trừ Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm vết thương còn chưa lành, Lăng Song – định ở lại chăm sóc Lục Bắc Thâm và đợi Trình Diệp cùng Phương Tử Hân, Lục Bắc Thần và Cố Sơ. Thế nên, sau khi nhận được thông báo, mọi người đều rất hoang mang, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có người ai oán nói không muốn tiếp tục ở lại cái khách sạn quỷ ám này nữa.



Hơn tám giờ, cảnh sát Từ dẫn theo hai cảnh sát khác tới nhà khách, một trong hai người đó vào phòng của Trình Diệp, chẳng bao lâu sau đã xách hết đồ đạc của họ xuống. Mọi người rì rào suy đoán, đám Lục Bắc Thần thì ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ uống café, nhìn thấy cảnh này, lòng rõ như gương.



Trình Diệp và Phương Tử Hân đã gặp chuyện.



Quả nhiên, cảnh sát Từ bắt đầu tiến hành chứng thực chuyện của Trình Diệp và Phương Tử Hân với từng người trong nhà khách. Lát sau, chị Dao chịu không nổi phải dò hỏi, cảnh sát Từ mới tiết lộ rằng họ phát hiện được hai thi thể trên núi Tây Nại, ở hiện trường có di vật để lại, còn có người chứng kiến cuối cùng. Họ có lý do để nghi ngờ hai nạn nhân ấy là Trình Diệp và Phương Tử Hân đang mất tích nhưng thân phận cụ thể của nạn nhân còn phải xác minh thêm một bước nữa.



Lúc này nơi có nhiều du khách nhất chính là Phong Nguyệt Cổ Đạo, cộng thêm việc trước đó đã báo cảnh sát rằng có người mất tích, nên cảnh sát Từ dĩ nhiên sẽ nhớ tới chị Dao. Đương nhiên, cả tổ y tế cảnh sát cũng không bỏ qua, hỏi từng người một.



Lục Bắc Thần cũng tiếp nhận điều tra, nhưng anh nói mình không thân thiết với Trình Diệp và Phương Tử Hân, không rõ trong khoảng thời gian này họ gây thù chuốc oán với ai. Ầm ĩ hơn một tiếng đồng hồ thì cảnh sát rời đi, cả nhà khách chìm vào một bầu không khí chết chóc. Nhất là Lăng Song, cô ấy cứ ngồi đờ đẫn trước cửa. Cô ấy không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, cả nhóm người khi đi vui vẻ là thế mà khi về đã không còn hoàn chỉnh nữa.



Lục Bắc Thâm không bước lên an ủi nhưng trong lúc uống nước, cứ chốc chốc anh ấy lại nhìn về phía đó, có thể nhận ra anh ấy cũng rất lo lắng cho tâm trạng của Lăng Song. Tất cả mọi người đều im lặng, nhưng phần đông là sợ hãi. Đầu tiên là một quy định quái đản, sau đó là một dấu máu hình bàn tay, bây giờ còn xảy ra cả án mạng, Cống Tốt chỗ nào cũng kỳ quái. Không ai trở về phòng nghỉ, có người ngồi bên bờ hồ, có người ngồi bên chiếc bàn ngoài trời, còn vài người tụ tập trên bàn café ở đại sảnh. Kẻ ngây ngốc, người uống rượu, rít thuốc…



Chẳng ai ngăn được màn đêm buông xuống, ngoài ánh đèn sáng trưng của nhà khách thì khắp nơi đều tối om. Bầu trời sao giăng kín mít, gần như che khuất cả mặt trăng. Chẳng biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên có một cô gái hét lên: “Thi thể trên núi Tây Nại tuyệt đối không phải là Trình Diệp và Phương Tử Hân, chúng ta gọi điện cho họ đi, cứ gọi tiếp đi!”.



Cố Sơ đau thương nhìn cô gái ấy. Nét mặt cô ấy ngập đầy khiếp đảm, bờ môi run lập cập, dường như đang cố gắng chút sức lực cuối cùng để hét câu ấy. Con người ta vào lúc hoảng sợ nhất sẽ bùng nổ, ví dụ như cô gái kia. Câu nói của cô ấy như một quả ngư lôi, rơi xuống mặt biển trầm tĩnh. Mọi người bắt đầu trở nên kích động, ầm ĩ rằng hai người họ chưa gặp chuyện gì bất trắc.



Kiều Vân Tiêu lấy một chai rượu nếp từ chỗ chị Dao, ngồi xuống, mở nắp ra, lần lượt rót bốn chén rồi hỏi: “Mọi người thấy chuyện này thế nào?”.



Anh ấy ngồi đối diện Lục Bắc Thần và Cố Sơ, bên cạnh là Lục Bắc Thâm, trên bàn có vài ba món nhắm đơn giản cùng thịt bò khô, vì có vụ án xảy ra trên núi nên bữa tối chẳng ai ăn tử tế. Lục Bắc Thâm đón lấy một ly rượu, cúi đầu uống, tạm thời không phát biểu ý kiến. Cố Sơ bò ra bàn, chống cằm lên mu bàn tay phải, tay trái chậm rãi thò ra phía trước, đầu ngón tay vừa chạm được vào ly rượu nếp thì bị Lục Bắc Thần phát hiện, lẳng lặng dịch chuyển nó sang bên cạnh, khiến cô vồ hụt, nghiêng đầu nhìn anh vẻ bực bội. Anh mặc kệ, lên tiếng nói với Kiều Vân Tiêu: “Thi thể trên núi tám, chín phần chính là Trình Diệp và Phương Tử Hân, có điều với nhân lực cảnh sát trước mắt, muốn phá được án không dễ dàng”.



Kiều Vân Tiêu im lặng uống rượu, lát sau lại châm một điếu thuốc.



“Tôi khuyên chân thành, hai người nên sớm từ bỏ ý định với Cống Tốt đi.” Lục Bắc Thần đưa thịt bò khô cho Cố Sơ, nói tiếp: “Nơi này quá nhiều, chưa chắc đã là mảnh đất lành đâu”.



Cố Sơ gặm thịt bò khô với vẻ không mấy chú tâm. Cô đang nghĩ, đúng là chẳng có chuyện gì giấu được anh, anh còn biết cả mục đích thật sự khi tới đây của Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm. Nhưng sau đó cô nghĩ lại, anh vốn là người nhà họ Lục, cho dù không còn cổ phần và không can dự vào chuyện làm ăn thì cũng không thể mù tịt về chuyện trong gia đình được, thế nên biết được mấy chuyện này cũng không quá lạ. Rõ ràng Kiều Vân Tiêu cũng nghĩ tới điểm này, bèn nhấp một ngụm rượu rồi mỉm cười: “Ai mà ngờ được kẻ địch lớn trên thương trường giờ lại có thể ngồi chung uống rượu chuyện trò cơ chứ?”.



Dứt lời, anh ấy liếc nhìn Lục Bắc Thâm. Lục Bắc Thâm đang cầm đũa cố gắp một hạt lạc, nghe xong bèn nói: “Cái gì gọi là kẻ địch lớn? Chẳng qua chỉ là tranh giành một mảnh đất thôi mà, giá cao thì thắng. Xã hội lợi ích cả, anh tưởng làm ăn chém giết thì thời trước à?”.



Kiều Vân Tiêu quyết ăn thua, “Tôi rất muốn nghe suy nghĩ của cậu về mảnh đất ấy?”.



Lục Bắc Thâm gắp mãi không được hạt lạc đành từ bỏ, buông đũa xuống, uống một ngụm rượu nếp, một lúc sau thẳng thắn nói: “Nói thật hả?”.



“Dĩ nhiên.” Kiều Vân Tiêu xoay ly rượu, “Lúc này mọi người đang ngồi chung một con thuyền rồi”.



Lục Bắc Thâm giơ tay về phía anh ấy: “Cho tôi một điếu thuốc”.



Kiều Vân Tiêu lục tìm bao thuốc, rút một điếu cho Lục Bắc Thâm rồi đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần, hỏi anh có muốn hút không. Lục Bắc Thần vốn dĩ sợ Cố Sơ hít phải nhưng thấy tất cả cửa sổ đều được mở rộng, thông gió cũng tốt nên gật đầu. Cố Sơ không mấy hứng thú với chủ đề thương trường giữa mấy người đàn ông, thấy Lăng Song vẫn còn ngồi kia một mình, cô bèn ôm theo đĩa thịt bò khô to tướng tới ngồi cùng cậu ấy.



Lục Bắc Thâm châm thuốc, rít một hơi rồi mới nói: “Cống Tốt quả thực là nơi thích hợp để khai thác nhưng nói thật lòng, tôi bắt đầu thoái lui rồi”.



“Vì có người chết?” Kiều Vân Tiêu gạt tàn thuốc.



“Không, vì tộc trưởng Vương kia quá khó thuyết phục.” Lục Bắc Thâm nhả ra một làn khói, ánh mắt có phần mỏi mệt, “Nếu có thể giải quyết bằng tiền thì đó không phải vấn đề, sợ nhất là những người có tín ngưỡng, có niềm tin, hơn nữa lại không phải một người, mà là cả tộc người, tôi muốn đập tiền cũng vô ích”.



Kiều Vân Tiêu đăm chiêu.



“Anh à, ý của anh thế nào?” Lục Bắc Thâm ngước lên nhìn Lục Bắc Thần.




Lục Bắc Thần kẹp điếu thuốc trên tay, gác lên bệ cửa sổ, làn khói trắng mỏng manh như tan ra giữa bóng đêm. Anh nói: “Bây giờ em là người phụ trách cả khu vực Trung Quốc, có rất nhiều quyết định em phải tự đưa ra. Nhưng có một câu nói rất đúng, cố vặt thì quả không ngọt. Nếu em muốn ‘cố vặt’ thì nên chuẩn bị sẵn tinh thần hứng chịu quả đắng”.



Kiều Vân Tiêu thở dài, “Bao năm làm ăn tôi cũng chưa từng gặp chuyện này, có lẽ Cống Tốt đúng là có tà khí”.



“Nếu là tà khí thì không đáng sợ, đáng sợ là con người.”



Kiều Vân Tiêu mỉm cười nhìn Lục Bắc Thần, “Đôi khi có kiêng có lành, chẳng biết vì cậu đến nên mới xảy ra án mạng hay vì ông trời nhạy cảm nên đã phái cậu đến đây? Trò chơi số phận này chẳng ai nói trước được”.



Lục Bắc Thâm tỏ vẻ không vui, “Tổng giám đốc Kiều, Cố Sơ đã lấy anh trai tôi rồi, anh nói năng đừng có mang theo giấm chua chứ”.



“Tổng giám đốc Lục, nói gì thì nói cậu cũng là CEO của cả khu vực Trung Quốc, mở miệng ra là anh ơi, anh ơi, chưa cai sữa hả?” Kiều Vân Tiêu châm chọc.



Lục Bắc Thâm càng chau mày tợn, Kiều Vân Tiêu lập tức cụng ly, “Suýt quên cậu chưa khỏi hẳn, để tôi đền”.



“Kiều Vân Tiêu, anh tưởng tôi không dám tranh giành mảnh đất với anh thật sao?” Lục Bắc Thâm bị câu nói đó khiêu khích.




Dường như đối với Lục Bắc Thâm, mấy chiêu trò của Kiều Vân Tiêu vẫn còn dư thừa. Anh ấy kinh ngạc, “Ơ, thế em trai cậu khỏi bệnh rồi à?”.



“Chưa khỏi hẳn, thế nên mới chỉ làm được đối thủ của cậu thôi.” Lục Bắc Thần hờ hững đáp một câu rồi uống một hớp rượu.



Kiều Vân Tiêu sững người, sau đó phá lên cười, vỗ vai Lục Bắc Thâm: “Này, khả năng xỏ xiên của anh cậu giỏi hơn cậu nhiều”.



Lục Bắc Thâm né về một bên tránh bàn tay của anh ấy. Lục Bắc Thần hỏi: “Gần đây em thấy thế nào?”.



“Rất ổn ạ.”



Anh cũng không hiểu nhiều thêm. Quỹ Bắc Thần, à không, bây giờ phải gọi là quỹ Bắc Thâm đã đầu tư toàn diện vào việc nghiên cứu phương thuốc của nhà họ Cố. Theo quy tắc khi trước, quyền sở hữu vẫn thuộc về nhà họ Cố. Mặc dù anh không tham gia vào việc này nhưng muốn tìm hiểu việc nghiên cứu thuốc là không hề khó khăn. Mọi việc đang được tiến hành thuận lợi, mà bệnh tình của Bắc Thâm cũng đang được kiểm soát thông qua phương thuốc ấy, điều này khiến anh yên lòng phần nào.



Kiều Vân Tiêu chuyển chủ đề sang phía anh, hỏi chuyện Trình Diệp và Phương Tử Hân: “Nếu cậu đã dự liệu được khả năng phá án của cảnh sát địa phương thì định thế nào? Có tham gia không?”.



Lục Bắc Thần không trả lời, đầu lọc lặng lẽ cháy, một lúc sau, tàn thuốc đã dài quá nửa. “Cậu do dự?”



Lúc ấy anh mới gạt tàn thuốc, để nó yên lặng rơi xuống nền. Anh nhìn về phía Lăng Song và Cố Sơ đang ngồi nói chuyện ngoài cửa, “Tôi không muốn cô ấy gặp nguy hiểm nữa”.



Kiều Vân Tiêu nhìn theo anh mắt anh lát sau mới quay lại, cười khẩy: “Có lẽ chỗ nào cậu bước chân tới là sẽ có chết chóc, cô ấy ở chung với cậu đã định sẵn sẽ phải lo lắng sợ hãi”.



Lục Bắc Thâm nghe được câu này rất không thoải mái bèn gõ tay lên bàn: “Kiều Vân Tiêu, anh có biết ăn nói không vậy”.



“Tôi nói sai sao?” Kiều Vân Tiêu cất giọng lạnh nhạt: “Nếu không gặp phải cậu, có lẽ bây giờ Cố Sơ vẫn bình yên sống ở Quỳnh Châu, mà có lẽ, Cố Tư cũng không phải chết”.



“Kiều Vân Tiêu, anh đủ rồi đấy.” Lục Bắc Thâm khẽ quát.



Kiều Vân Tiêu không nói nữa, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.



Cứ như vậy, ba người im lặng nhưng ai cũng đầy tâm sự. Rất lâu sau, anh mới lẩm bẩm một câu: “Thế nên, tôi không muốn quan tâm tới chuyện này, tôi sẽ sớm đưa cô ấy rời khỏi đây”.



~Hết~