Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 510: Thôn bị nguyền rủa




Em có thể thay Tư Tư ngắm thảo nguyên Tây Tạng.



Khi đến Khang Định đã là chín giờ sáng, ánh mặt trời khá gắt gao, không khí còn hơi se lạnh. Trên con đường hẹp có thể nhìn thấy núi, xung quanh núi lác đác thấy bóng người. Trong thành phố người Hán chiếm đa số, cũng có thể nhìn thấy những người Hồi trùm đầu hoặc đội mũ tròn ủng và những người dân tộc Khương mặc những bộ quần áo sắc phục rực rỡ. Chiếc xe đi rất chậm, hướng dẫn viên – Tiểu Trương – vừa cẩn thận lái xe vừa giải thích với Cố Sơ ngồi ở hàng ghế sau: “Sắp tới mùng tám tháng Tư rồi, vừa hay hôm nay lại có phiên chợ, mọi người đều đổ ra mua sắm chuẩn bị đón Tết, đừng gấp… đừng gấp!”.



Cố Sơ nhìn khung cảnh bên ngoài qua ô cửa kính. Ngay gần đó có một cậu bé dân tộc Tạng gánh trên người không ít đồ, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đang hì hục qua đường. Tiểu Trương tiếp tục chủ đề: “Ngày mùng tám tháng Tư ở đây là một lễ lớn, tới lúc đó, người ở khu Garzê* đều sẽ tới núi Đua ngựa dự hội dời núi. Ngày lễ này là…”.



*Một châu tự trị của tỉnh Tứ Xuyên.



“Từ đây tới Phúc Tốt còn mất bao lâu?” Cố Sơ ngắt ngang lời giới thiệu của Tiểu Trương. Đây là nơi tập trung rất nhiều dân tộc, việc có thêm nhiều ngày lễ khác với người Hán cũng là chuyện bình thường, cô không có quá nhiều sức để cập nhật thêm những thú vị đằng sau những ngày lễ ấy.



Tiểu Trương có phần ngượng ngập, hơi tăng tốc lên một chút, “Từ Khang Định tới Phúc Cống mỗi ngày chỉ có một chuyến xe đường dài, mười hai giờ trưa xuất phát. Nếu giao thông thuận lợi thì khoảng hơn năm tiếng là có thể tới Phúc Cống, sau đó men theo Phúc Cống, đi một mạch về phía Đông khoảng một tiếng đồng hồ là tới Phúc Tốt”.



Cố Sơ gật đầu, có vẻ trầm tư. Tiểu Trương nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười nói: “Bác sỹ Cố, cô yên tâm, nơi ở tại chỗ đó đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi”.



“Cảm ơn anh.”



Hai tháng sau ngày Cố Tư mất, cô và Lục Bắc Thần tổ chức một đám cưới gọn gàng, chỉ mời những người bạn thường ngày thân thiết ăn bữa cơm. Nếu là bình thường dì Sầm Vân ắt sẽ nổi cơn thịnh nộ nhưng chuyện của Cố Tư ảnh hưởng tới tâm trạng của cả một đám người, trong đó có dì ấy. Cả vị trí phù dâu vốn thuộc về Cố Tư cũng bỏ trống.



Ngày thứ hai sau đám cưới, Lục Bắc Thần nhận được điện thoại từ phòng thực nghiệm bên Mỹ, rõ ràng phía họ đang gặp khó khăn trong một vụ án. Anh không thể thoái thác lại lo cho Cố Sơ, khó xử đôi đường. Đúng lúc ấy, Cố Sơ nói với anh: Anh đi đi, nhóm bác sỹ hỗ trợ phía Cam Túc còn thiếu người, em đã đăng ký rồi.



Cô ở Cam Túc một tháng, gần như ngày nào cũng gặp bão cát. Lục Bắc Thần hầu như ngày nào cũng gọi điện tới. Cứ như vậy, cô bôn ba tới các trung tâm y tế, các gia đình bệnh nhân. Mặc dù ngày nào cũng bận rộn đến độ hông đau lưng nhức mỏi, nhưng chí ít nỗi đau và nỗi nhớ Cố Tư có thể dịu bớt. Một tháng sau, cô được biết ở Garzê cũng có đội hỗ trợ y tế của bệnh viện Thượng Hải nên đã chủ động xin được tới đó.



Ngoài Lục Bắc Thần ra, không ai hiểu được việc làm của cô. Từ sau màn khóc lóc điên cuồng trước mộ Cố Tư, không ai còn thấy cô rơi nước mắt nữa, ngay cả những y tá trong bệnh viện cũng âm thầm bàn tán cô là kẻ máu lạnh vô tình, em gái chết mà không có một chút phản ứng nào. Đêm trước ngày bay tới Garzê, cô nói với Lục Bắc Thần trong điện thoại: Em có thể thay Tư Tư ngắm thảo nguyên Tây Tạng.



Thế nên, sau khi tới Garzê, cảm nhận được sự khó khăn khi hít thở, cô đã thầm nhủ trong lòng: Tư Tư, thật may em chưa từng tới đây, phản ứng vùng cao quả thực khó chịu. Khi xưa, Cố Tư từng đọc tạp chí địa lý Trung Quốc và nói với cô: Chị ơi, em rất muốn lên cao nguyên xem sao, nhưng nghe nói phản ứng độ cao khó chịu lắm, phải làm sao đây? Em vừa muốn đi lại vừa sợ sẽ khó chịu. Thế là Cố Sơ đã tới đây thay con bé, mặc dù dọc đường đi cô đã ăn rễ vàng, nhưng vừa đặt chân lên mảnh đất Garzê, cô đã có một cảm giác rõ rệt.



Phúc Tốt thuộc huyện Phúc Cống, một nơi đa dạng dân tộc, nằm ở khe núi cao bị phần phía Đông của cao nguyên Thanh Tạng chia cắt, điều kiện địa lý cực kỳ hiếm gặp, phía Nam tiếp giáp bình nguyên, phía Bắc tiếp giáp cao nguyên, phía Đông có hồ nước, phía Tây lại gần sa mạc, thế nên đã tạo thành khí hậu “bốn mùa”, buổi sáng vẫn còn ánh nắng rạng rỡ như xuân về hoa nở, về đêm đã có thể gặp những trận tuyết rơi rét buốt da buốt thịt. Vốn dĩ là một chốn thần tiên xa cách phàm trần, nhưng đã nổi tiếng sau khi phát hiện được lăng mộ nhà Tây Hạ, cộng thêm cảnh đẹp Xuyên Tạng thần bí, Phúc Tốt đã nhảy vọt, trở thành thánh địa thám hiểm của những người đi phượt. Có những người trẻ sau một thời gian bôn ba kiếm sống ở ngoài giờ trở về quê hương mở nhà khách. Nghe nói khi vào mùa du lịch, có khi những nhà khách trong khu du lịch không đủ sức chứa còn phải ở ngay trong những thôn trại của người dân địa phương.



Khi Cố Sơ tới Phúc Tốt vừa hay là mùa du lịch ảm đạm thế nên hiếm có bóng dáng những anh Tây ba lô, các nhà khách trong khu du lịch cũng thưa thớt, vắng vẻ. Có người tới đón xe, là người của tổ y tế. Anh ấy là Hướng Trì, tổ trưởng tổ hỗ trợ y tế trị liệu tại Phúc Tốt, ngoài ba mươi tuổi, tới từ một bệnh viện cấp ba nào đó ở Bắc Kinh, mang theo cái hào sảng của người phương Bắc, tay chân nhanh nhẹn đỡ hành lý giúp cô, dọc đường còn giới thiệu với cô tình hình của tổ y tế.



Trước mắt, có tổng cộng mười người tới từ khắp các bệnh viện phối hợp với đơn vị dịch tễ địa phương chẩn bệnh cho người dân. Những thôn bản ở những vùng xa xôi như Vân Nam, Xuyên Tạng, trang thiết bị y tế đều rất thiếu hụt. Có những vùng vì quá xa xôi chỉ còn cách cầu cạnh những lang băm trong chính thôn bản của mình, từ đó cũng dẫn đến không ít trường hợp không cứu chữa kịp thời mà gặp nạn, thế nên hằng năm phải thường xuyên có những đội ngũ y bác sỹ được điều về đây hỗ trợ. Nơi ở của đội y tá khá tốt, nằm ở khu giáp ranh giữa khu du lịch và thôn bản. Đi lên trên sẽ có đủ các thôn bản của người Tạng, người Khương, người Mộc Nhã, người Hán vòng quanh xung quanh sườn núi. Đi xuống dưới sẽ bắt gặp phong cảnh hữu tình của khu du lịch, nhà khách và nhà hàng, những cửa hàng bán đồ lưu niệm địa phương mở bên hồ nước.



Trời Phúc Tốt tối khá muộn nhưng tổ y tế đã sớm chuẩn bị xong bữa tối cho Cố Sơ. Khi cô tới nơi, mùi rượu nếp đã bay đầy trời. Ở những nơi này dường như ai cũng mang trong mình khí thế hào phóng rộng rãi, ngay cả những y tá bác sỹ thường ngày không uống rượu cũng nhấp vài ngụm. Cố Sơ nhanh chóng làm quen với họ. Cô uống một bát rượu lớn, những mệt mỏi dọc đường cũng không cánh mà bay. Hướng Trì phân công công việc đại khái, thật ra việc anh ấy nhấn mạnh nhiều nhất là cách giao lưu trò chuyện với những người bản địa. Thói quen của các dân tộc có sự khác biệt, chú ý một chút không thừa.



Tổ y tế ở trong một Ủy ban nhân dân, sau này Ủy ban được chuyển vào trong huyện nên lãnh đạo huyện đã sắp xếp cho tổ y tế ở ngay trong Ủy ban. Phòng của mỗi người đều rất yên tĩnh. Đêm xuống, Cố Sơ không ngủ được bèn ngồi trên ban công tầng hai nhìn ra xa. Mặt hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu dãy núi tuyết phía xa, tuyết trên đỉnh núi được ánh trăng chiếu rọi càng thêm lung linh. Ủy ban này có những điểm đặc trưng của kiến trúc địa phương, hai tầng được xây bằng gỗ. Các nhà khách xung quanh trông rất có phong cách của dân tộc Naxi, tầng một chủ yếu là nhà hàng, quán café, tầng hai là nơi ở. Nhưng nếu quan sát kỹ thì cũng lại không giống hoàn toàn, vẫn nhuốm chút phong cách Tây Tạng. Tóm lại, mỗi một nhà khách đều vô cùng rực rỡ, nghệ thuật.



Hôm nay trời sáng hơi sớm, vừa qua sáu giờ mặt trời đã nhảy bổ ra. Cố Sơ nhất thời chưa quen, sau khi đánh răng rửa mặt vội vàng bèn cùng mọi người đi khám bệnh. Chuyến này họ tới bản người Khương, cũng có vấn đề gì nghiêm trọng, đầu tiên chỉ là kiểm tra sức khỏe đơn giản. Người dân bản rất nhiệt tình, nói sao cũng muốn giữ họ ở lại ăn cơm. Cố Sơ vốn không muốn làm phiền bà con dân bản, vừa từ chối khéo thì Hướng Trì đã cười ha ha, gật đầu đồng ý. Anh ấy nói nhỏ với cô, người dân ở đây rất nồng hậu, giữ mọi người ở lại ăn cơm đều là chân thành thật ý, nếu mình từ chối sẽ khiến họ nghĩ mình không coi họ là bạn.



Khi trở về nơi ở đã là hơn một giờ chiều. Trong lúc Cố Sơ đang sắp xếp hồ sơ bệnh án, còn cảm thán tầm quan trọng của giao thông thì cô bác sỹ bên cạnh nghe thấy bèn cười nói: “Chúng ta còn chưa tới những thôn bản ở khuất trong núi sâu ấy, chỗ đó cả xe cũng không vào được. Mấy nơi như thôn Tạng, thôn Khương, thôn Mộc Nhã còn gần khu du lịch lắm rồi”.



Cố Sơ nghe xong bỗng to đầu, “Còn nơi xa hơn nữa sao?”.



“Phải, thôn bản phía Tây là xa nhất. Từ thôn của người Mộc Nhã, đi một mạch về phía Tây, ở đó có khoảng chưa đến một ngàn người Hán sinh sống.”



“Vì sao người Hán lại sống ở nơi hẻo lánh như vậy?” Cố Sơ nghe mà thấy kỳ lạ.



“Ai mà biết được. Nhưng nghe nói đó là một thôn bản bị quỷ núi trù ếm. Chỗ đó ma mị lắm, những người già trong thôn hay mất tích vô cớ.” Cô bác sỹ bĩu môi, “Nhưng phong cảnh bên đó thì tuyệt, có rất nhiều du khách lấy đó làm mục đích thám hiểm. Tộc trưởng ở đó cứ vài ba ngày lại ra đây dặn dò các ông chủ nhà khách rằng khi đi vào bản, tuyệt đối đừng vào núi, nghe nói sẽ làm kinh động tới ma quỷ”.



Quỷ núi? Là một bác sỹ, dĩ nhiên Cố Sơ không tin. Nhưng rõ ràng là người Hán lại núp ở trong núi sâu thì đúng là khó hiểu. Đang mải suy tư thì có người gõ cửa, Cố Sơ quay đầu lại nhìn rồi chợt sửng sốt kêu lên: “Kiều Vân Tiêu?”.



Anh đột ngột xuất hiện ở đây là một chuyện khó tin đối với Cố Sơ. Nhưng dường như Kiều Vân Tiêu dường như đã sớm biết việc cô có mặt ở đây. Anh đứng dựa bên cạnh cửa, mỉm cười nhìn cô. Anh ăn mặc rất thoải mái, đôi giày leo núi kia đã khiến anh không còn vẻ công sở thường ngày.




“Em không nhìn nhầm chứ?” Cố Sơ bước tới, nhìn anh chằm chằm và hỏi.



Kiều Vân Tiêu không nhịn được cười, giơ tay xoa đầu cô, “Không sai, chính là cậu chủ Kiều, hàng thật giá thật”.



Kiều Vân Tiêu chấp nhận lời mời của Lăng Song tới Phúc Tốt chụp ảnh cho tạp chí thời trang. Từ sau khi tờ báo có anh ở trang bìa bán cháy, Lăng Song luôn nhắm vào anh. Lần này họ táo bạo đổi mới, hướng tới Phúc Tốt. Thế là Lăng Song cầm đầu một đoàn người hùng dũng vào ở trong một nhà khách có tên “Phong Nguyệt Cổ Đạo”, bao cả nhà khách dành cho máy móc và nhân viên. Cố Sơ không lạ gì nhà khách này, một là vì nó nằm ngay bên cạnh nơi họ sống, hai là vì bà chủ ở đó – Mộc Thanh Dao – là người dẻo miệng có tiếng, từng hành động cử chỉ cũng toát lên vẻ phong trần, rất thích liếc mắt đưa tình với các bác sỹ nam, có lúc còn nói mấy câu đậm đà mùi thịt. Mọi người đều gọi chị ta là “chị Dao”. Cố Sơ không quý cũng không ghét chị ta, dù sao thì mới tới cô cũng quen thuộc, tóm lại nếu gặp cô cũng chào một tiếng “chị Dao”. Chị Dao lần đầu gặp cô đã xoay vai cô, chép đôi môi đỏ chót, nói: “Cô bé xinh xắn thế này phải tới mấy nơi thế này làm tình nguyện thật là đáng tiếc. Em gái à, không sợ đen da, hỏng da hả?”.



Trong lúc cô nói chuyện với Kiều Vân Tiêu, chị Dao còn đích thân pha hai cốc café bưng tới cho họ rồi vỗ tay lên vai Kiều Vân Tiêu với vẻ rất điệu đà, “Mời hai người uống nước nha~”.



Cố Sơ ngồi đối diện, cố nhịn cười. Sau khi chị Dao đi khuất, Kiều Vân Tiêu cố tình hằn học nói: “Thấy anh trai em bị người ta sờ mó mà không lên tiếng hả?”.



“Mấy chuyện đó chỉ có con gái là chịu thiệt thôi.” Bất luận chị Dao là người thế nào nhưng nhà khách của chị ta quả thật không tồi, cả đại sảnh rường cột trạm trổ, ánh nắng hắt qua qua những ô cửa sổ sát sàn thích hợp để người ta biếng lười, ngây ngẩn. Vào mùa du lịch, bên ngoài sẽ dựng ô, bày chiếc ghế gỗ nghe nói đã có tuổi hàng trăm năm ra để mời khách. Tường bao xung quanh được bày không ít những món đồ nhỏ xíu của đủ các dân tộc, trang trí rực rỡ, hấp dẫn thị giác. Gần cửa là một quầy bar, trên có khắc hình đầu bằng gỗ nặng trông giống đồ đằng, mặt xanh nanh vàng, đầu cắm lông chim trông rất ghê người. Chị Diêu nói đó là quỷ núi mà người Phúc Tốt tế bái.



Kiều Vân Tiêu nhìn gương mặt trắng bệch của cô, xót xa hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”.



Cố Sơ hiểu nỗi lo của anh. Người bên ngoài nghĩ cô lạnh lùng sắt đá, người trong nhà lại chỉ sợ cô không vượt qua được. Kiều Vân Tiêu chính là người phía sau. Cô cười: “Em rất ổn, rất đầy đủ.” Cô nhướng mày, “Anh thì sao?”.



Kiều Vân Tiêu nhấp một ngụm café, cười khổ: “Anh chưa thành công, người ta chạy ra nước ngoài mất tiêu rồi”.



Tiêu Tiếu Tiếu ra nước ngoài bồi dưỡng, đi mất hai năm. Vốn dĩ người đi là Cố Sơ, sau khi Cố Tư qua đời, cô nhận được lời mời ra nước ngoài bồi dưỡng của bác sỹ Smith. Đây là một cơ hội cực tốt nhưng Cố Sơ nhường nó cho Tiêu Tiếu Tiếu, cô chưa có dự định ra nước ngoài bồi dưỡng. “Anh có trách em không?”, cô hỏi.



“Nói ngốc nghếch gì vậy? Đối với Tiếu Tiếu, đó là một chuyện tốt.” Kiều Vân Tiêu nghĩ rất thoáng.



“Quay về chuyện chính đi, anh đến Phúc Tốt để chụp ảnh tạp chí?” Cố Sơ chẳng thèm tin vào lý do “tao nhã” này của anh, “Có phải anh có ý đồ tìm kiếm lăng mộ của người Tây Hạ không?”.




Ở Phúc Tốt có một nhóm người Mộc Nhã, về cách ăn mặc không khác người Tây Tạng là mấy nhưng họ không được người Tây Tạng thừa nhận. Họ sùng bái màu trắng, trong thôn bản đâu đâu cũng thấy màu trắng. Chày cối màu trắng, cột nhà màu trắng, áo quần màu trắng… Sau đó có người nói họ là hậu duệ của người Tây Hạ hơn nữa còn tìm được phần mộ của người Tây Hạ ở sâu trong Phúc Tốt. Mặc dù đã bị những người trộm mộ dọn sạch, nhưng những người Mộc Nhã vẫn gọi chủ nhân của ngôi mộ ấy là một vị Đại tướng quân, hết đời này sang đời khác, cụ thể đó là ai thì họ không còn biết.



Kiều Vân Tiêu chống tay lên mặt, liếc xéo cô: “Anh không có hứng thú gì với người chết, mục tiêu là dãy núi Tây Nại trên Phúc Tốt”.



Cố Sơ ngạc nhiên, “Đó chẳng phải là địa bàn của thôn Tây sao? Nghe nói không được phép đột nhập vào núi đâu, người bản địa còn không được tùy ý lên núi huống hồ một người ngoài như anh?”.



Kiều Vân Tiêu nhìn cô buồn cười: “Em tin có quỷ núi thật sao? Nghe núi dãy núi Tây Nại đó có tài nguyên phong phú, từng có một đội thám hiểm đi vòng quanh lưng núi, đó không những là địa điểm có thể khai thác du lịch trọng điểm mà còn có nguồn nước ngầm dồi dào, là một vùng đất với phong thủy quý giá”.



Cô đúng là không tin nhưng cứ cảm thấy đến mấy nơi này cứ cẩn thận là hơn, dù sao thì tập tục mỗi nơi mỗi khác: “Lăng Song tới đây là để chụp tạp chí. Anh thì hay rồi, lợi dụng cả đội ngũ cho mục đích của mình”.



“Em tưởng Lăng Song có lòng tốt đích thân đi cùng như vậy hay sao?”



Cố Sơ thấy anh cười kỳ lạ, trong lòng dấy lên một tia bất thường, “Lẽ nào… là Lục Bắc Thâm?”.



“Thông minh đấy.” Kiều Vân Tiêu uể oải dựa ra sau ghế gỗ, “Lần này cô ấy kéo theo cả Lục Bắc Thâm – nhà quý tộc mới trong giới kinh doanh”.



Thời gian gần đây, người nổi tiếng nhất chắc chắn là Lục Bắc Thâm. Sau khi gia nhập hội đồng quản trị của Lục Môn, anh ấy nhận liên tiếp hai, ba hạng mục đều kiếm về bội tiền cho Lục Môn, được các báo tài chính, kinh doanh gọi là “nhà quý tộc mới trong giới”. Ngay cả người ngoài như cô cũng nghe nói chuyện này. Vì chuyện này, Lục Bắc Thần còn rất kiêu hãnh vì em trai của mình.



“Xem ra lần này Bắc Thâm tới cũng không vì chuyện chụp ảnh?”



Kiều Vân Tiêu bất ngờ véo má cô, làm cô đau tới nỗi đánh vào tay anh một cái. Anh rút tay về xoa xoa, cười xòa: “Em gái anh đúng là càng ngày càng nhạy bén rồi”.



“Khen em là được rồi, đừng có hành hạ thể xác.”



Kiều Vân Tiêu thích cô đấu võ miệng với mình, chí ít có thể chứng minh cô vẫn sống như một người bình thường. “Bây giờ khắp đại lục đều là những mảnh đất vàng, nhà họ Lục dĩ nhiên không thể bỏ qua. Lục Bắc Thâm phụ trách khu vực Trung Quốc, hạng mục dính líu tới cậu ta dĩ nhiên sẽ chồng lên tập đoàn Kiều Viễn. Thế nên cả hai đều chú ý tới nơi này cũng là chuyện bình thường, chỉ còn xem cuối cùng nó thuộc về ai thôi.”




Nghe khẩu khí của anh thì có vẻ sự việc phát triển không thuận lợi lắm.” Kiều Vân Tiêu là người thích làm việc tốc chiến tốc thắng nhưng lại cùng đội ngũ của Lăng Song tới sống ở nơi này, xem ra anh đang chuẩn bị đánh một trận lâu dài.



Kiều Vân Tiêu cũng không giấu cô, “Muốn khai thác vùng núi Tây Nại bắt buộc phải được tộc trưởng gật đầu. Người đó tư tưởng truyền thống, sống chết không đồng ý. Cộng thêm có Lục Môn can dự, anh phải thể hiện chút thành ý với ông ấy mới được”.



Cố Sơ mỉm cười, “Hóa ra cậu Kiều cũng có lúc đi vào ngõ cụt đấy chứ”.



Hai người đang nói chuyện thì có một đám người đi vào, cười nói vui vẻ, quấy nhiễu bầu không khí yên ắng của nhà khách. Cố Sơ còn chưa kịp quay lại, bả vai đã bị đập rất mạnh, “Có cậu ở đây, sức khỏe các thành viên trong nhóm của chúng tớ được bảo đảm rồi”.



Nghe sau đó người ấy lại cười nói: “Các vị, đây chính là bác sỹ Cố mà tôi nhắc đến với mọi người. Ai bị cảm mạo, sốt, tức ngực, đau bụng đều có thể tới tìm cô ấy”.



“Tớ là bác sỹ ngoại khoa.” Cố Sơ nhìn chằm chằm gương mặt Lăng Song, nhấn mạnh một câu. Xem ra hành tung của cô chẳng bí mật gì cả, chí ít thì gặp cô ở đây, Lăng Song không hề kinh ngạc. Đồng thời lúc ấy, Cố Sơ cũng nhìn thấy Lục Bắc Thâm. Anh ấy cũng ăn mặc thoải mái, hai tay đút túi quần, nhìn thấy cô bèn mỉm cười.



Lăng Song ngồi phịch xuống bên cạnh cô, “Lương y như từ mẫu, nội khoa ngoại khoa liên quan gì?”.



Cố Sơ lần lượt chào hỏi bọn họ. Tất cả đều rất nhiệt tình, còn mời cô tối nay tham gia đêm lửa trại. Cố Sơ còn chưa gật đầu, chị Dao từ ngoài bước vào nghe thấy vậy đã “ô” lên một tiếng, nói: “Đêm lửa trại thôi không đủ đâu, tối nay coi như chị mời mọi người ăn dê nướng. Để chị bảo A Ly vào trong huyện kiếm dê kiếm thỏ về. Bác sỹ hay nhiếp ảnh cũng đến hết nhà khách của chị, mọi người vui vẻ một bữa.” A Ly là một làm thuê trong nhà khách, nhanh nhẹn mà chăm chỉ.



Lăng Song dĩ nhiên không để chị Dao lãng phí như vậy, nói sao cũng muốn để tổ nhiếp ảnh mời. Chị Dao đặt tay lên người Lục Bắc Thâm, ánh mắt còn thi thoảng liếc Kiều Vân Tiêu, “Tôi không tốn kém một chút, hai anh chàng đẹp trai này làm sao nhớ được chị Dao?”.



Lục Bắc Thâm lẳng lặng né tránh bàn tay của chị Dao, “Tôi phụ trách nguyên liệu, tổ nhiếp ảnh đảm nhiệm xe. A Ly dẫn đường, tôi sẽ đích thân đi mua. Cậu chủ Kiều, anh phụ trách rượu nhé?”.



“Không thành vấn đề.”



Cả đám người reo hò. Ở nơi này, có lẽ chỉ thích hợp uống rượu bằng chum, ăn thịt hết sức. Lăng Song nghe xong nói ngay với Lục Bắc Thâm: “Em đi cùng anh”.



Lục Bắc Thâm ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được”.



Cố Sơ nhìn thấy hai con mắt Lăng Song sáng long lanh, gò má đỏ bừng. Chị Dao cười hì hì nhận nhiệm vụ, nói sẽ giúp Kiều Vân Tiêu chuẩn bị rượu, cả đám người cũng lên gác làm việc theo phân công nhiệm vụ cả. Lục Bắc Thâm chưa đi, anh ấy ngồi xuống trước mặt Cố Sơ, “Đợi công việc của tòa soạn kết thúc, chị cũng cùng Lăng Song quay về Thượng Hải đi”.



Khẩu khí này có phần giống Lục Bắc Thần, cộng thêm gương mặt kia khiến anh ấy bỗng giống Lục Bắc Thần hết sức. Lăng Song cũng đứng bên khuyên nhủ: “Phải đấy, ở đây mấy hôm là được rồi, ở vài tháng thì người nào chịu nổi”.



Cố Sơ hạ thấp giọng: “Cậu nghĩ đám chị Dao chết cả rồi hay sao?”.



“Chị giống họ được sao?” Lục Bắc Thâm hơi nhíu mày, “Với lại, anh trai cũng không yên tâm khi để chị ở đây”.



Cố Sơ chống tay lên mặt nhìn Lục Bắc Thâm và Lăng Song mỗi người một câu, không nhịn được cười: “Chuyện gì thế này? Lúc ở Thượng Hải chẳng phải vẫn một người trốn, một người đuổi hay sao?”.



Câu nói ấy khiến Lăng Song đỏ mặt. Cô ấy đẩy cô: “Đang nói chuyện của cậu cơ mà, dính líu gì tới hai người bọn tớ?”.



Trước khi tới đây cô ấy đã gọi điện cho Tiêu Tiếu Tiếu, sau khi biết Cố Sơ ở Phúc Tốt thì cứ cảm thán mãi rằng thật trùng hợp. Tiêu Tiếu Tiếu dặn đi dặn lại trong điện thoại bảo cô ấy phải để ý tới tâm trạng của Cố Sơ. Dù sao Cố Sơ cũng vừa mất người thân. Thế nên ban nãy gặp mặt cô ấy rất muốn an ủi nhưng Cố Sơ im bặt, không nói chuyện cũ, cô ấy cũng đành thôi. Thật ra Lăng Song cũng hiểu, bề ngoài trông Cố Sơ có vẻ yếu đuối như cơn gió, thật ra nội tâm mạnh mẽ hơn ai hết.



“Tớ đến đây để làm việc.” Cố Sơ không cười cợt nữa, nghiêm mặt lại: “Thế nên cảm ơn hai người đã quan tâm, tôi biết hai người lo lắng chuyện gì. Yên tâm đi, nếu tôi không chăm sóc tốt bản thân mình, Tư Tư biết được cũng sẽ không vui”.



Ba người họ đang vòng vèo tam quốc thăm dò tình hình của cô, sao cô lại không biết chứ? Thế nên cứ nói thẳng là hơn, cô không cần họ phải lo lắng. Kiều Vân Tiêu vỗ vỗ tay cô, “Không sao, có anh ở đây, có khó khăn gì cứ tìm anh”.



Anh vừa dứt lời thì nghe thấy có tiếng tranh cãi trước cửa nhà khách. Bốn người họ nhìn về phía âm thanh ấy, thấy một ông lão đang bừng bừng phẫn nộ, quát mắng chị Dao, bên cạnh còn có một nam một nữ nữa. Người đàn ông bị mắng tới đỏ bừng mặt, mấy lần định phản bác những đều nhẫn nhịn. Lăng Song sửng sốt, lập tức đẩy cửa đi ra. Cố Sơ nhìn kỹ, máy ảnh mà đôi nam nữ kia vác trên vai không phải loại tầm thường, rồi nhìn phản ứng của Lăng Song, đó chắc chắn là người của tòa soạn, cô cũng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài xem sao.



Sự tình đã được làm rõ ràng. Thì ra đôi nam nữ ấy thật sự là nhân viên của Lăng Song, người đàn ông tên Trình Diệp, trợ lý nhiếp ảnh. Cô gái tên Phương Tử Hân, thợ trang điểm. Họ vừa là đồng nghiệp vừa là người yêu, đều vừa ngoài hai mươi, đang ở độ tuổi lửa yêu hừng hực thế nên đã chạy lên núi Tây Nại, kết quả bị tộc trưởng bắt tại trận. Cô ấy quát cho Trình Diệp và Phương Tử Hân một trận, nói họ không biết phép tắc, chị Dao đứng giữa giảng hòa: “Các cô cậu thanh niên đúng là, ngày đầu tiên đến đây đã nói với mọi người rồi, nói rằng không được lên núi Tây Nại, sao lại không nghe lời chứ?” Nói đoạn, chị ấy quay sang phía ông lão: “Tộc trưởng Vương, thành thật xin lỗi chú, không biết không có tội. Chú niệm tình họ lần đầu phạm tội mà tha cho họ đi”.