Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 489: Nhất định phải ngã đau




Tin tức không giấu được nữa, phương diện này của Lục Môn chắc chắn sẽ sụp đổ, nhưng con có thể bảo đảm Lục Môn sẽ bị thiệt hại ở mức thấp nhất…



Lục Bắc Thần còn chưa kịp gặp mặt Tần Tô nói chuyện thì phòng thực nghiệm Mạn Phổ của Lục Môn đã bị các phóng viên vạch trần. Khi Lục Bắc Thâm gọi điện cho anh, chỉ mới một tiếng sau khi sự việc bại lộ, nhưng chỉ trong vòng một tiếng ấy, mọi thông tin đều như mọc chân, bò khắp từng kẽ hở trên những trang mạng. Chẳng biết thông tin trôi ra ngoài rồi trải rợp trời bằng cách nào.



Bài báo nói y như thật, tựa hồ có một đôi mắt đang theo dõi sát sao tình hình phát triển của vụ án vậy rồi dồn hết mọi phương hướng dư luận về phía Lục Môn. Thật ra thì chủ yếu vòng quanh một điểm, đó chính là phòng thực nghiệm dưới quyền quản lý của Lục Môn – Mạn Phổ – lấy người ra làm thực nghiệm, dẫn đến tử vong. Ý đồ giấu nhẹm các thi thể cua Lục Môn không thành, các xác chết lâu năm cần được minh oan.



Một khi tin tức bị phát tán, vậy thì cuối cùng chỉ còn cách đợi kết cục tam sao thất bản, mà thời gian chờ đợi vốn không quá lâu, giống như chuyện này, thường chỉ trong một khoảnh khắc. Nguồn tin xuất phát từ nước ngoài rồi nhanh chóng lan sang Trung Quốc. Sức mạnh mạng truyền thông trong nước rất to lớn, các độc giả mạng chưa cần tốn quá nhiều sức lực đã vạch ra được sự thật gốc rễ của Lục Môn là ở Trung Quốc, cộng thêm việc tin các nạn nhân là người Trung Quốc bị đưa lên, sự phẫn uất của mọi người đối với Lục Môn bỗng chốc lên tới cực điểm. Chẳng mấy chốc Lục Môn đã bị gắn mác “Giặc bán nước”, “Người Trung Quốc giết người Trung Quốc”.



Khi Lục Bắc Thần tới Ngoại Than Hối, Lục Bắc Thâm đã bắt đầu truy lùng IP phát tán thông tin. Xem ra nó cũng bị người ta dựng dậy lúc nửa đêm, đầu óc bù xù, để trần nửa người trên, chỉ mặc độc chiếc quần ngủ rộng rãi màu đay, ôm chiếc laptop ngồi trên sofa. Chloe cũng có mặt. Nói theo cách của cậu ấy thì cậu ấy đã phải vượt ngàn dặm xa xôi để tới Thượng Hải, muốn ở tại một nơi vừa thoải mái vừa có thể thu dọn quá nửa Thượng Hải vào trong tầm mắt.



“Thế nào?” Lục Bắc Thần tảng lờ tên yêu nghiệt Chloe còn đang lim dim, ngồi xuống bên cạnh Bắc Thâm.



Lục Bắc Thâm lắc đầu, “Không được, đối phương vừa nhìn đã biết là cao thủ, đang truy lùng ngược lại em.” Những ngón tay của nó lướt nhanh trên bàn phím máy tính, xem ra nó khá sốt sắng, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Anh ơi, phải làm sao đây? Tin tức này truyền quá nhanh rồi”.



Chloe đứng dựa bên cánh cửa phòng khách, ngáp ngủ nhìn hai người họ: “Hey, nhà họ Lục có xảy ra chuyện cũng đã có Lục Đông Thâm gánh vác. Hai người lại không phải người nhà họ Lục chính tông, có cần sốt sắng như gặp họa hoạn vậy sao?”.



Lục Bắc Thần vẫn mặc kệ, vỗ vai Lục Bắc Thâm, “Em tiếp tục tra đi”.



“Này Bắc Thâm, kỹ thuật của cậu ổn không vậy?” Chloe nửa đùa nửa thật.



Lục Bắc Thâm lườm anh ấy một cái, “Chắc chắn giỏi hơn cái kẻ chỉ biết qua qua như cậu”.



Chloe nhún vai, không nói gì thêm nữa. Thật ra sau khi Lục Bắc Thâm trở về, anh đã ngứa tay điều tra cậu ấy một chút, trông có vẻ không biết gì, thực chất lại là một thiên tài về điện tử và toán học. Nói một cách khác, nếu hôm nay cậu ấy không truy lùng được thân phận của gã hacker kia thì cũng chẳng ai làm được. Về phương diện này, anh không giúp được gì nhiều, bèn chủ động phụ trách việc phục vụ café.



Di động vang lên, là của Lục Bắc Thần, ngay cả Chloe cũng nhận ra giờ này gọi điện đến chắc chắn không có gì tốt đẹp. Quả nhiên, sau khi nhận máy, sắc mặt của Lục Bắc Thần rất khó coi. Chloe nhân lúc mang café tới bèn ghé sát tới trước mặt Lục Bắc Thần. Nghe giọng nói trong điện thoại có vẻ giống Lục Đông Thâm, giọng hơi trầm, còn có chút không vui. Rõ ràng giống với một cuộc điện thoại gọi tới tính sổ hơn. Lục Bắc Thần nói vào điện thoại: “Bộ phận quan hệ ngoại giao của Lục Môn trước nay vẫn rất mạnh mẽ, các tin tức trong nước cần phải liên hệ với các bộ phận có liên quan, dùng chút quan hệ mới có thể dìm xuống. Ở nước ngoài thì phiền phức hơn một chút nhưng cũng không thể làm khó được anh”.



Anh đặt di động xuống, Chloe bỗng huýt sáo: “Bây giờ Lục Môn đi theo con đường vốn nước ngoài, muốn đột xuất ôm chân với các mối quan hệ trong nước thì đúng là khó. Tốc độ truyền thông của mạng Internet nhanh như vậy, không phải một bộ phận bình thường là có thể giải quyết, cho dù muốn giải quyết chí ít cũng phải đợi tới khi trời sáng chứ? Nhưng bây giờ nhìn thời gian…” Cậu ấy ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường: “Nói một câu khó nghe, tin tức truyền đi ở nước ngoài không đáng sợ, đáng sợ là ở trong nước, nhiều người nhiều miệng. Tớ có dự cảm, Lục Môn sẽ ngã chổng vó trong miệng lưỡi dư luận Trung Quốc”.



Lục Bắc Thần không để ý tới “dự đoán” của cậu ấy mà gọi thêm vài ba cuộc điện thoại, đều để giải quyết chuyện này. Chloe đưa café đến. Sau khi anh bỏ di động xuống, cậu ấy mới hạ thấp giọng hỏi: “Thật ra cậu sợ nhất là chuyện nhà họ Cố bị lật ra chứ gì?”.



Lục Bắc Thần im lặng uống café, có vẻ như vẫn bình thản nhưng Chloe nhận ra anh hơi nhíu mày. Di động lại kêu, Lục Bắc Thần tiện tay đưa café cho Chloe, Chloe cũng tự nhiên đón lấy. Tới khi café tới tay rồi, Chloe mới lườm nguýt, coi mình là người phục vụ thật đấy à.



Cuộc gọi này là của La Trì. Lục Bắc Thần còn chưa kịp lên tiếng, đầu kia đã xin lỗi đi kèm thanh minh trước: “Cậu phải tin tôi, tin này tuyệt đối không bị tuồn ra từ Cục Công an. Đương nhiên, việc đến nước này nói gì cũng vô ích. Tôi biết hiện tại phía Lục Môn đã chịu ảnh hưởng”.



“Trung Quốc và Hoa Kỳ chênh lệch múi giờ, hôm nay là ngày mở cửa giao dịch, giá cổ phiếu của Lục Môn trên thị trường đã bị tấn công mạnh mẽ, tạm dừng cho tới bây giờ, giá cổ phiếu đã rớt xuống 1.3% rồi”.




Đây tuyệt đối không phải là một nguồn thông tin đơn giản, phía sau nhất định có một bàn tay đang khống chế hướng dư luận. Mục đích đã quá rõ ràng, chính là muốn lợi dụng thời gian giao dịch để đả kích sự tự tin của người chơi, từ đó gây tổn hại nghiêm trọng cho Lục Môn.



Chloe kinh ngạc nhìn Lục Bắc Thần. Cậu ấy nói câu này rất bình thản nhưng dựa vào quy mô kinh doanh của Lục Môn, anh có thể tính toán, dường như đang nhìn thấy những đồng Đô la bị số học hóa bay đi trước mắt. Có chút kích thích, chưa kịp nuốt ngụm café xuống, Chloe ho sặc sụa.



Ở đầu kia, La Trì cũng thảng thốt.



“Nguồn gốc xuất phát từ nước ngoài, nhưng cũng không thể loại trừ có người vượt tường lấy IP nước ngoài để phát tán tin tức.” Lục Bắc Thần đứng dựa vào cửa sổ, ánh mắt nghiêm túc, “La Trì, tôi không nắm rõ tình hình phát tán thông tin trong nước cho lắm. Theo lý mà nói giờ này không thể có một lượng chia sẻ lớn như vậy mới đúng.” Vì vừa nãy anh nhìn thoáng qua, thông tin phòng thực nghiệm Mạn Phổ của Lục Môn giấu thi thể đã leo lên top đầu, chỉ riêng lượng tiếp cận đã cao hơn nước ngoài hơn năm mươi triệu, lượng chủ đề cũng cao hơn nước ngoài tám mươi triệu, con số này quả thực kinh người.



La Trì ngẫm nghĩ: “Thủy quân”.



“Gì cơ?” Lục Bắc Thần có phần kinh ngạc.




Chloe nghe rất rõ ràng bèn nói to lên: “Thủy quân? Cậu định nói Hải quân chứ gì?” Lục Bắc Thâm đang vùi đầu vào làm trên sofa chịu không nổi nữa bèn quát lên, sửa lại: “Có biết không vậy? Không biết thì đừng nói bừa. Thủy quân nói trắng ra là spam, được thuê bằng tiền để spam”.



Chloe xấu hổ.



Ở đầu kia, La Trì cũng giải thích: “Đừng xem thường lũ thủy quân này, những tin đồn giả cũng trở thành thật. Huống hồ đây là vụ án cảnh sát đang điều tra. Mặc kệ Lục Môn có biết về cái chết của Tiền Hào cùng những người khác hay không, chí ít dư luận bây giờ đã định tội rồi. Vả lại, ở Trung Quốc có nhiều cú đêm như vậy, những người phản hồi, tham gia vào những thị phi này cũng chưa hẳn chỉ là thủy quân. Chính lúc nãy, Cục Công an đã nhận được không dưới hai mươi cuộc điện thoại, đều từ phía đám nhà báo, áp lực bên này cũng rất lớn”.



Sắc mặt Lục Bắc Thần nặng nề. Anh thường xuyên ở trong phòng thực nghiệm, hầu như chỉ tiếp xúc với thi thể, chưa bao giờ tham gia hoạt động gì với người bình thường, thế nên không hiểu biết mấy về tình hình mạng của Trung Quốc. Chuyện này ở nước ngoài cũng có cũng không thể coi là rầm rộ. Bây giờ cuối cùng anh đã hiểu được sức mạnh đông dân, khiến người ta không chống đỡ nổi.



“Cậu phải chuẩn bị tâm lý, những thông tin về Lục Môn cho dù bây giờ có ngăn chặn cũng không còn tác dụng nữa. Theo tôi thấy, Lục Môn buộc phải đối mặt với công chúng rồi.” La Trì chân thành nói: “Lục Môn có tiền có thế, hoàn toàn có thể lợi dụng thủ đoạn để phong tỏa tin tức, nhưng những người đã đọc tin thì sao? Giá cổ phiếu dao động đã nói rõ vấn đề rồi”.



Lời La Trì nói hoàn toàn có lý, Lục Bắc Thần cũng hiểu. Lục Môn phải công khai, phải thanh minh nhưng thời gian và chủ đề là hết sức quan trọng. Sau một lúc trầm mặc, Lục Bắc Thần nói với La Trì: “Tôi phải gặp Tần Tô, ngay bây giờ”.







Tần Tô không bị tạm giam, bà chỉ hoạt động trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Sau khi tới Trung Quốc, Tần Tô vẫn sống trong một nhà nghỉ dưỡng tư nhân, cách xa thành phố phồn hoa, ẩn nấp giữa rừng trúc tươi mát chốn giang hồ, nghe nói đây là địa bàn qua lại của những người làm ăn hợp tác với Lục Môn. Khi Lục Bắc Thần tới nơi, hội quán đã mở rộng cửa. Anh nhạy bén nhận ra xung quanh có rất nhiều camera giám sát. Ngoài những loại thường dùng, còn lại chắc đều là một số camera của cảnh sát.



Xem ra Tần Tô cũng đã đọc được tin, khi Lục Bắc Thần đi vào, bà đã ăn mặc rất chỉnh tề, ngay cả mái tóc cũng đã được búi lên gọn ghẽ. Đây là một Tần Tô mà anh quen thuộc, dù là khi nào cũng luôn ung dung điềm đạm. Bà mời anh tới phòng khách, có ô cửa sổ mở ra ban công cao gần sáu mét với view cực đẹp, bên ngoài là một thảm cỏ bằng chằn chặn, có một số ngọn đèn được giấu trong cỏ, khi trời nhá nhem sẽ phát ra những ánh sáng lấp lánh như sao. Còn có một cây hòe cao ngang cửa sổ. Gần thu rồi, gió thổi qua là lá hòe rơi rụng lả tả.



Lục Bắc Thần không có tâm trạng ngắm cảnh thu về lá rụng. Anh ngồi dựa vào sofa. Tần Tô đã chuẩn bị trà nóng và bánh ngọt, anh cũng không thưởng thức mà nói thẳng: “Tin tức không giấu được nữa, phương diện này của Lục Môn chắc chắn sẽ sụp đổ, nhưng con có thể bảo đảm Lục Môn sẽ bị thiệt hại ở mức thấp nhất”.



Mùa này, tiết trời Thượng Hải se lạnh, mặt trời còn chưa lên. Tần Tô nói gì cũng là người đã có tuổi, bà lấy một chiếc áo choàng lông khoác lên vai, động tác nho nhã bình thản, giống như mình là người ngoài cuộc vậy. Nghe xong bà mới khẽ mỉm cười, nói một câu rất hiểm: “Vậy thì dì nghĩ là con có điều kiện”.