Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 481: Cầu cứu




Chuyện này vẫn phải kể bắt đầu từ việc sản xuất thuốc của nhà họ Cố…



Tần Tô nghe xong câu này ngây ra giây lát, sau đó bật cười nhưng rõ ràng nụ cười này hàm chứa nhiều ý nghĩa khác, ví dụ như khó tin, “Giết người diệt khẩu ư?”.



Lục Bắc Thần nhìn bà chằm chằm, dường như đang muốn nhìn xuyên thấu nụ cười ấy để đọc nội tâm của bà. Ánh mắt Tần Tô vẫn rất đường hoàng, nhìn thẳng vào anh không hề né tránh. Bà hơi liên tưởng một chút, dường như nghĩ ra gì đó, nụ cười có vẻ tỉnh ngộ. “Dì hiểu ý của con rồi.” Bà lắc đầu, khẽ thở dài, “Con tưởng lần này việc Hà Nại gặp chuyện có liên quan tới nhà họ Lục?”.



“Tối qua Hà Nại cắt đuôi cảnh sát, đi gặp một người.” Lục Bắc Thần như cười như không, “Con nghĩ, chuyện này dì Tần không thể không biết chứ?”.



Sau khi Lục Môn lên sàn giao dịch, mấy năm liền liên tục thu mua, sát nhập, chuỗi các công ty đã đa dạng khắp các lĩnh vực, quy mô dĩ nhiên rất đồ sộ, nhưng những nguy hiểm phải đối mặt cũng không thể xem thường. Càng phát triển mạnh mẽ càng không thể khinh suất, cho dù chỉ sai lầm một bước nhỏ cũng có thể trở thành ngòi nổ khiến Lục Môn sụp đổ. Anh cả Lục Đông Thâm hành xử ít nhiều có chút khác biệt với bố. So với sự kín kẽ của bố, anh cả rất bạo dạn và mạnh mẽ. Cho dù không ở trong Lục Môn, anh cũng hiểu một lý lẽ, đó chính là Lục Môn ắt phải hứng lấy một cuộc cải cách, một cuộc thay đổi, một cuộc chiến không có mùi thuốc súng mà vẫn ngửi thấy mùi máu tanh.



Mà người thực hiện chắc chắn chính là anh cả Lục Đông Thâm, cũng giống như anh đã từng giải quyết tận gốc chuyện quỹ tài chính, một triều thiên tử một triều con. Thương trường như chiến trường, đứng dưới lợi ích, lòng tin giữa người với người khiến tình thân cũng trở nên mỏng manh.



Sở dĩ có được kết luận này là vì gần hai năm nay Tần Tô di chuyển trong nước. Người ngoài nhìn vào thì bà luôn lo lắng cho đứa con trai điều tra án ở trong nước. Nhưng Lục Bắc Thần biết căn nguyên bên trong không đơn giản như vậy. Bố lùi về nhưng có những việc vẫn phải làm, nhưng đích thân ra mặt sẽ gây quá nhiều chú ý, thế nên Tần Tô thay mặt ông. Điều này cũng có nghĩa là rất nhiều quyền lực trọng tâm của Lục Môn đều đang di chuyển. Người anh trai của anh trông có vẻ giống bù nhìn, thực chất chưa chắc đã không tranh giành.



Dĩ nhiên, Lục Bắc Thần không có tâm tư đi lo chuyện nội bộ Lục Môn tranh đấu ra sao. Anh chỉ lo cho Lục Bắc Thâm.



Tần Tô nghe xong bèn dịu dàng vuốt tóc, nói thẳng: “Không sai. Người gặp Hà Nại tối qua chính là dì”.



Lục Bắc Thần lặng lẽ nhíu mày.



“Nhưng dì chỉ truyền đạt ý của bố con tới cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể lập tức quay trở về Lục Môn. Cậu ấy về nước quá lâu rồi, lại vô duyên vô cớ gây ra một số chuyện, cũng phải có lời giải thích với bố con chứ.” Tần Tô nhấp một ngụm trà, ngữ khí từ tốn từ đầu tới cuối, “Tối qua Hà Nại đã gặp dì, hôm nay cậu ấy gặp chuyện, dì hiểu con đang nghi ngờ điều gì. Bất kỳ ai suy nghĩ cũng cho rằng đây là một vụ giết người diệt khẩu khi không thể thương lượng. Nhưng Bắc Thần, con phải hiểu một lẽ, những việc làm bỉ ổi kiểu này bố con không thèm làm, Lục Môn lại càng không”.



“Dì muốn nói việc Hà Nại gặp chuyện đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên?” Lục Bắc Thần không nói hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng bớt đi nửa phần hoài nghi.



Nhìn người nhìn mắt, đoán người đo lòng. Anh tự cho rằng đôi mắt mình rất độc, trừ phi Tần Tô giỏi diễn xuất bẩm sinh.



Tần Tô suy tư giây lát, “Có lẽ cậu ấy bị ai khác nhắm vào, hoặc biết đâu… đích thực là chuyện ngoài ý muốn”.





Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại, “Hôm nay anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đi ra ngoài”.



“Phải, vì dì yêu cầu cậu ta lập tức quay về Lục Môn để giải thích.” Tần Tô vô cùng thẳng thắn.



Lục Bắc Thần dựa người ra sau ghế, “Xem ra hai người đã đạt được tiếng nói chung”.



“Chi bằng nói một cách khác, ví dụ như cậu ấy đã có được một khoản hậu hĩnh.” Tần Tô nói bóng gió, “Chỉ cần ngoan ngoãn quay trở lại Lục Môn”.




“Theo con thấy mục đích của Hà Nại không đơn giản như vậy.”



“Nhưng chí ít có thể dùng tiền để giải quyết.” Tần Tô nhắm trúng chỗ hiểm, “Nếu đã có thể giải quyết bằng tiền thì chuyện lớn đến mấy cũng hóa nhỏ”.



Lục Bắc Thần chìm vào suy tư. Giả sử như Tần Tô nói thật, giả sử trên đời này không có quá nhiều điều ngẫu nhiên, vậy thì người muốn lấy mạng của Hà Nại còn có kẻ nào?



Trà đã nguội, Tần Tô lại thêm trà nóng, hương trà tiếp tục bay xa.



“Tóm lại, Hà Nại không thể ở lại trong nước.” Tần Tô đưa ra kết luận, “Dì biết với khả năng của con có thể làm được điều này”.



Lục Bắc Thần bưng trà lên uống một ngụm rồi đặt chiếc tách xuống, ngước mắt nhìn, ánh mắt có phần giá lạnh, “Hà Nại quan trọng như vậy ư? Quan trọng tới mức có thể phiền tới dì Tần đích thân mở lời nhờ vả con. Vậy thì con có thể hiểu rằng Lục Môn thật sự có một phòng thực nghiệm sinh vật dùng để nghiên cứu sáng chế hay không?”.







“Lục Môn đích thực có phòng thực nghiệm sinh vật.” Trong phòng ICU, Hà Nại yếu ớt nói ra một bí mật động trời.



Sau một hồi cấp cứu, Hà Nại đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Sau khi tỉnh dậy, các bác sỹ ở các khoa có liên quan đều đến cả, lần lượt kiểm tra. Vết thương bên ngoài nhiều hơn vết thương bên trong, thế là đã may mắn vô cùng so với nhưng người bị anh ta đâm phải, cũng nhờ chiếc xe của anh ta có chỉ số an toàn cao.




Bệnh nhân phòng ICU liên quan tới vụ án, cảnh sát dĩ nhiên sẽ đề phòng cao độ. Từ lúc vào phòng mổ cho tới khi qua đây, người của tổ chuyên án luôn túc trực. Sau khi nhận được tin Hà Nại đã tỉnh, họ gọi ngay cho La Trì. La Trì vội vàng quay trở lại bệnh viện nhưng bị bác sỹ cấm hỏi chuyện.



Lúc đó Cố Sơ cũng có mặt. Cô cùng Cố Khải Mân tới quan sát tình hình của Hà Nại, thấy người của tổ chuyên án và các đồng nghiệp trong bệnh viện có chút xích mích, cô bèn chủ động tiến tới giảng hòa.



“Cố Sơ, em cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Hà Nại.” La Trì sốt sắng phá án, kéo Cố Sơ qua một bên, thấp giọng nói.



Sao Cố Sơ lại không hiểu? Đừng nói bây giờ La Trì đã mở miệng nói rõ ràng, cho dù anh ấy không nói, cô cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc qua những câu nói đơn giản của Lục Bắc Thần. Nhưng đối với cô mà nói, Hà Nại trước hết là một bệnh nhân, kế đó mới là người có liên quan. Thế nên dù có muốn hợp tác với La Trì đến mấy, cô cũng phải đứng ở góc độ của một bác sỹ để bảo đảm cho tình trạng sức khỏe của Hà Nại trước.



La Trì thấy cô nói vậy cũng không còn cách nào. Lúc di động của anh vang lên, Cố Sơ đang trình bày rõ tình hình thương tích của Hà Nại với anh. Anh giơ tay bảo cô ngừng rồi nhận máy. Hành lang rất yên ắng, dù sao cũng là khu hồi sức cấp cứu cấm tiếng ồn, nên dù La Trì có âm thầm quay người đi nhận máy, Cố Sơ vẫn thính tai nghe được nội dung.



“Sếp ạ, Lâm Gia Duyệt chỉ thừa nhận hẹn gặp Hà Nại vì muốn ôn chuyện cũ, những chuyện khác không hỏi ra được.”



Cố Sơ sững người. Sao lại có phần của Lâm Gia Duyệt?



Trông La Trì rất sốt sắng. Cô tin rằng nếu không phải ở trong bệnh viện anh ấy nhất định sẽ quát ầm ĩ. Ngay cả một người ngoài cuộc như cô nghe xong cũng cảm thấy Lâm Gia Duyệt đang cố tình giấu giếm, nói chi là La Trì. Cô đứng bất động ở đó, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Lâm Gia Duyệt hẹn Hà Nại? Lẽ nào chính là lần đó…




La Trì kiềm chế cảm xúc, đưa ra chỉ thị. Cố Sơ loáng thoáng nghe thấy những chữ như “thả ra” gì đó. Sau khi La Trì giải quyết xong quay đầu lại thấy cô vẫn còn đó, sắc mặt anh ấy có phần gượng gạo. Cố Sơ cảm thấy ít nhiều gì mình cũng dính líu tới vụ án này bèn bước lên, khẽ hỏi: “Lâm Gia Duyệt chính là người thần bí đã đưa Hà Nại đi đó sao?”.



Nếu là người khác, La Trì sẽ không nói. Nhưng đối mặt với Cố Sơ, anh ấy cũng không có gì để giấu giếm bèn gật đầu rồi lại bứt rứt vò đầu bứt tai. Mấy ngày không được nghỉ ngơi, trông anh ấy cực kỳ mệt mỏi. Anh ấy nói: “Bây giờ tình hình là vậy. Có rất nhiều sự thật bày ra trước mắt em, rõ ràng em biết đối phương có liên quan nhưng em không có chứng cứ xác thực.” Nói tới đây, dường như anh ấy không nhịn được nữa bèn nghiến răng nghiến lợi buông một câu, “Mẹ kiếp!”.



Cố Sơ cũng không cần hỏi. Thật ra cô hiểu rõ hơn ai hết anh ấy muốn gấp rút phá án, nhưng lại lo Lục Bắc Thần sẽ khó xử. Ngẫm nghĩ một lát, cô nói với La Trì: “Thế này đi, tôi đi hỏi lại bác sỹ Cố”.



La Trì cần như cảm động vô ngần.



Không bao lâu sau, các bác sỹ đứng trong đều đi ra cả. Cố Sơ là người ra cuối cùng. La Trì đang buồn bực bỗng thấy cô vẫy tay với mình. Anh bước lên, Cố Sơ nói: “Hà Nại muốn gặp anh đấy”.




La Trì sững người. Ngay sau đó trong lòng anh trào dâng một dự cảm. Anh cảm thấy, có lẽ việc làm này của Hà Nại sẽ tạo ra một bước ngoặt quan trọng cho vụ án.



Hà Nại sau khi tỉnh lại không còn ngoan cố với La Trì như lúc trước, nhìn thấy anh như nhìn thấy đấng cứu thế, miệng lẩm bẩm: “Cảnh sát La…”.



Là bác sỹ, Cố Sơ phải tiến lên dặn dò mấy câu, khi nào cảm thấy quá mệt thì phải nghỉ ngơi, không được nói chuyện nhiều quá. Hà Nại nhìn cô, yếu ớt nói: “Cô cũng ở lại đi”.



Cố Sơ cũng bất thình lình cảm nhận được gì đó. Có thể để cô ở lại, lẽ nào còn liên quan tới cô?



Hà Nại không đợi La Trì hỏi đã chủ động thừa nhận. Có điều câu nói đầu tiên của anh ta khiến Cố Sơ thảng thốt. Anh ta nói, từ trước tới nay, Lục Môn luôn có phòng thực nghiệm sinh vật để nghiên cứu và điều chế một cách độc lập nhưng kín đáo, lĩnh vực điều chế thuốc trước nay không công bố ra ngoài nhưng vẫn tồn tại.



Nghe xong, hai mắt La Trì sáng rực lên. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn anh ta chằm chằm, “Cũng tức là thuốc mà Lục Bắc Thâm uống tới từ phòng thực nghiệm của Lục Môn?”.



Hà Nại yếu ớt gật đầu.



“Vậy cậu có thân phận gì trong phòng thực nghiệm? Tham gia vào những khâu nào? Còn nữa, Phùng Tử Liên, Ngải Hân, Tiền Hào và Lưu Xuyên cũng liên quan tới Lục Môn ư?”



Một loạt những câu hỏi, Cố Sơ đứng bên nghe sợ Hà Nại chịu không nổi. Nhưng trông anh ta có vẻ rất bình tĩnh, còn liếc nhìn cô, cái nhìn ấy rất quái lạ. Lát sau anh ta nói: “Chuyện này vẫn phải kể bắt đầu từ việc sản xuất thuốc của nhà họ Cố”.



“Cái gì?” La Trì sửng sốt.



Cố Sơ cũng kinh ngạc, dự cảm xoay vần trong lòng càng ngày càng không ổn.



“Nhưng mà…” Hà Nại đổi giọng, nhìn thẳng vào La Trì, ánh mắt như đang van nài, “Anh phải hứa với tôi, sẽ bảo vệ cho sự an toàn của tôi. Bây giờ chỉ có anh mới cứu được tôi thôi”.