Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 376: Để anh nhìn rõ em




Em đứng gần anh thêm nữa đi, để anh nhìn em cho rõ.



Nhà Tây trước nay vẫn dùng ánh sáng ấm, lại ở bên đường, thế nên trong nhà có nhiều thêm đèn dưới sàn, ít đi đèn sáng trắng, như thế ánh sáng sẽ không nhức mắt, nhưng cũng đồng thời sẽ không quá sáng sủa. Tóc Cố Tư đã dài, cũng búi tỏi đơn giản như Cố Sơ, vóc dáng của hai chị em lại giống nhau, cộng thêm nó còn mặc bộ váy ngủ của Cố Sơ nên đã khiến Lục Bắc Thần nhận nhầm người.



Cố Tư cũng không ngờ mình đang thái rau thì bỗng nhiên bị một cánh tay đàn ông rắn chắc ôm chặt, quan trọng hơn là, anh còn… Mặt nó bỗng chốc đỏ bừng, chỗ bị anh cắn vẫn còn nóng hổi, hơi thở của anh dường như vẫn còn quấn quanh tai.



Mà bên này, sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, Lục Bắc Thần đã bình tĩnh lại, lãnh đạm nói một câu: “Thật xin lỗi, anh tưởng là chị em.”



“Không không không, tại em không tốt.” Cố Tư liên tục xua tay, rồi ngượng ngập kéo váy: “Áo ngủ của em bị bẩn nên em mới mặc áo của chị. Em… Em đi thay áo khác…”



“Chị em đâu?” Lục Bắc Thần thu lại sự gượng gạo rất nhanh, ngắt ngang vẻ hỗn loạn của con bé, hỏi.



“Chị ấy…” Cố Tư chỉ tay ra ngoài: “Chị ấy đi siêu thị rồi, à, là cửa hàng ở góc đường.”



Lục Bắc Thần khẽ gật đầu, quay đầu rời khỏi bếp, chẳng mấy chốc nó đã nghe thấy tiếng anh ra ngoài. Nó lập tức dựa vào cửa, hai chân mềm nhũn, rất lâu sau nó bất giác đưa tay lên sờ tai, vẫn còn nóng rực, ngứa ngáy, cảm giác kích thích này như mọc chân len lỏi vào trái tim, khuấy đảo khiến lòng rối bời. Cảnh vừa rồi dường như không thể xua tan, cánh tay anh mạnh mẽ rắn rỏi, mặc dù chỉ ôm trong giây lát nhưng đủ để cảm nhận được sự dịu dàng của anh, hơi thở của anh nóng như lửa đốt, dễ dàng khiến lòng người sôi sục.



Nó giơ tay ấn lên vị trí lồng ngực, trái tim vẫn còn không ngừng đập thình thịch, thình thịch, hoảng loạn chưa từng thấy.







Cố Sơ ôm túi giấy trong lòng, bên trong đựng mấy chiếc bánh mỳ Pháp, cô còn tới siêu thị mua chai xì dầu và đường đá, sau đó hớn hở quay về. Chưa đi được mấy bước, cô bỗng thấy Lục Bắc Thần đứng gần đó. Bóng cây hai bên đường đung đưa, sau lưng anh là một dãy đèn lồng đỏ rực, khiến bóng anh như thực như mơ. Anh đang nhìn cô, nét mặt điềm đạm.



Thấy anh quay về, Cố Sơ vui lắm, rảo bước đi tới. Khi cô đã đứng trước mặt anh rồi, anh vẫn đứng im không nhúc nhích. Cố Sơ tò mò, đứng đối diện anh, nghiêng đầu, quan sát anh rồi huơ huơ tay trước mặt anh: “Anh Lục, hồn anh rơi đâu rồi?”



Lục Bắc Thần lập tức nắm lấy tay cô, khẽ gọi: “Sơ Sơ à.”



Cố Sơ sát lại gần anh: “Sao vậy?”



Anh nắm tay cô rất chặt, thì thầm: “Em đứng gần anh thêm nữa đi, để anh nhìn em cho rõ.”



Cố Sơ ngẩng đầu cười bẽn lẽn: “Em ở trong vòng tay anh rồi mà.”



“Chưa đủ gần.” Lục Bắc Thần ôm lấy eo cô, lẩm bẩm.



Cố Sơ phì cười vì dáng vẻ của anh: “Vậy phải thế nào mới được tính là gần đây?”



Một giây sau, Lục Bắc Thần cúi đầu hôn cô.



Môi cùng môi liền kề quấn quýt, ngay trên con đường trước sau không một bóng người.





Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới buông cô ra, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi cô. Cố Sơ nhận ra anh có điều khác thường, bèn dựa vào lòng anh hỏi nhỏ: “Anh sao thế?”



“Không sao.” Anh cười khẽ: “Có thể là… mắt anh tăng phẩy rồi.”



“Hả?” Cố Sơ lo lắng: “Vậy mắt anh có khó chịu không? Thấy chưa, đều tại bình thường anh làm việc không chú ý, có lúc bận rộn là quên không đeo kính áp tròng. Sau này anh đeo kính gọng đi, em đâu có chê anh đeo kính gọng đâu.”



Cô huyên thuyên không ngừng, Lục Bắc Thần nghe mà ấm cả cõi lòng. Anh không kìm được lòng mình, ghì siết lấy cô.



“Ấy, bánh mỳ!” Cố Sơ cười: “Anh không thấy vướng à.”



Lục Bắc Thần phì cười, tiện tay cầm luôn cả bánh mỳ và túi mua hàng, nắm lấy tay cô, nói: “Về nhà thôi.”







Trở về nhà, Cố Tư đã bày sẵn một bàn ăn đầy mỹ vị, hương sắc đủ cả, cộng thêm một chai rượu vang lâu năm, chính là chai lần trước Chloe tới nhà tặng Cố Sơ.



Cố Tư quả thật đã thay quần áo của mình. Thấy họ quay về, con bé nghiêm chỉnh đứng qua một bên. Cố Sơ nhìn thấy nó, không nhịn được cười: “Ở nhà mà sao ăn mặc nghiêm túc quá vậy? Cứ như là đón khách quý thế.”



Cố Tư gượng cười: “À, em cảm thấy mặc quần áo ngủ hơi lạnh.” Dứt lời nó len lén quan sát Lục Bắc Thần.



“Lạnh hả?” Cố Sơ còn cảm thấy hơi nóng nữa. Nhà Tây lắp đặt hệ thống điều hòa tự động, luôn giữ nhiệt độ phòng ở 25 độ C.



Lục Bắc Thần không nhìn Cố Tư, sắc mặt tự nhiên như thể ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh nhẹ nhàng khoác tay qua vai Cố Sơ, cười hỏi: “Sao hôm nay lại nghĩ tới chuyện làm cả một bàn thức ăn ‘hiếu kính’ anh vậy?”



“Anh bảy tám chục tuổi hay sao mà cần em hiếu kính?” Cố Sơ mím môi cười, đẩy anh: “Mau đi thay quần áo, rửa ráy đi, chuẩn bị ăn cơm.”



Lục Bắc Thần làm theo.



Mấy phút sau, Lục Bắc Thần đi xuống nhà.



Bên trên là chiếc áo phông màu xám nhạt, bên dưới là chiếc quần ngủ màu xám đậm, bớt đi vẻ nghiêm nghị và chỉn chu, cả người anh trông thoải mái hứng khởi, dễ gần hơn nhiều. Cố Tư ngồi bên cạnh Cố Sơ, ánh mắt vô thức liếc bóng hình Lục Bắc Thần, bên tai lại có giây phút nóng bừng.



Lục Bắc Thần ngồi vào chỗ, nhân tiện cất ly rượu của Cố Sơ đi: “Em không được uống rượu.”



“Chloe nói là quý giá lắm.” Cố Sơ làm mặt không tình nguyện.



Ai ngờ Lục Bắc Thần không dễ đổi ý: “Vậy cũng không được.”




“Chloe về nước rồi ạ?” Khi hỏi câu này Cố Tư nhìn Lục Bắc Thần. Nó chưa từng tiếp xúc với Chloe, nhưng buổi chiều nghe Cố Sơ kể chuyện vụ án có nhắc tới.



Lục Bắc Thần không trả lời, ngược lại Cố Sơ cười nói: “Giáo sư Lục còn ở Thượng Hải này, sao anh ta nỡ về nước?”



Cố Tư không hiểu.



“Anh ta ấy à, mê đắm gương mặt của giáo sư Lục nhất. Nói theo cách của Chloe thì trên đời này có hai thứ khiến anh ta nhung nhớ đêm ngày, một là ẩm thực, hai là gương mặt của giáo sư Lục.” Cố Sơ không nhịn được cười.



Cố Tư càng ù ù cạc cạc: “Chloe… chẳng phải đàn ông sao?”



Cố Sơ ôm miệng cười sung sướng. Lục Bắc Thần giơ tay cốc lên đầu cô, khẽ nói: “Chị em nói bậy đấy, Chloe đi Hàng Châu thăm Tây Hồ rồi.”



Cố Tư ‘ồ’ một tiếng, nghĩ thầm: Lục Bắc Thần đúng là có một gương mặt giết cả nam lẫn nữ.



Rượu đã được bật ra, Lục Bắc Thần cũng không thể ngăn cản nhiều thêm, nhưng chỉ hạn chế cho cô thưởng thức chút xíu. Cố Sơ cũng nghe lời, không uống nhiều, Cố Tư thì uống kha khá, ầm ĩ nói rượu này ngon. Cố Sơ xót xa nói: “Uống ít thôi, uống ít thôi, đừng có uống sạch của chị đấy.”



Cả bữa cơm, Lục Bắc Thần rất ít lên tiếng, đều là hai chị em cười cười nói nói, nhưng anh ăn không ít, trước giờ anh vẫn thích ăn món Cố Sơ nấu.







Sau một bữa rượu no, Cố Tư chui vào phòng ngủ, kêu gào là đau đầu muốn ngủ. Cố Sơ thay gối cho nó, thấy nó dính chặt vào giường như một con chó Pug, cô bước lên, phát một cái làm Cố Tư kêu đau oai oái. Nó ôm cánh tay, tố cáo: “Chị à, chị định đánh chết em đấy à?”



“Ga giường và vỏ chăn đều được thay mới rồi, lột cái vỏ ngoài của em xuống!” Cố Sơ không chịu nổi khi thấy nó mặc quần áo đi chơi lăn lên giường ngủ.



“Quần áo em sạch mà.” Cố Tư lầm rầm.




“Ở Quỳnh Châu em đâu có mắc cái bệnh này.” Cố Sơ ném cho nó một bộ quần áo ngủ: “Mặc bộ này đi, bộ kia của em mai mới khô.”



Cố Tư đón lấy: “Vẫn mặc của chị ạ…”



“Em không mặc là định cởi truồng hả?”



“Trời ơi, thôi được rồi, em thay.” Cố Tư xua tay: “Chị ra ngoài đi cho em thay quần áo.”



Cố Sơ phá lên cười: “Trên người em có mấy cái nốt ruồi chị biết cả, còn đuổi chị ra ngoài?”



“Em lớn từng này rồi, chị không thể cho em chút không gian riêng à?” Cố Tư lảo đảo đứng dậy, đẩy cô ra ngoài.




“Được rồi, đừng đẩy nữa, chị ra ngoài.” Cố Sơ chọc vào đầu nó: “Nhóc con, chị mày mà còn đòi không gian riêng tư.”



Sau khi đóng cửa lại, Cố Sơ đi gọt một ít hoa quả, bê vào phòng sách. Lục Bắc Thần đang đọc sách, thấy cô đi vào bèn đứng dậy đón lấy hoa quả.



“Nó muốn có không gian riêng, thế là đuổi em ra rồi.” Cố Sơ đứng trước mặt Lục Bắc Thần là lại thành một cô nhóc. Cô ôm lấy cổ anh, ngồi lên đùi anh, nũng nịu: “Anh thì sao? Có đuổi em không hả? Chẳng phải đang đọc sách à?”



“Em đến anh còn đọc nổi sao?” Lục Bắc Thần mỉm cười gấp sách lại, rồi nói: “Tư Tư lớn rồi, em đúng là không thể coi nó như trẻ con nữa. Nhiều khi anh cảm thấy em còn trẻ con hơn nó nữa.”



“Ai nói vậy? Em trước nay rất biết chăm sóc người khác. Sách gì vậy?” Cố Sơ liếc nhìn cái bìa, rồi vớ lấy cuốn sách như không tin vào mắt mình, sau khi xác nhận xong, cô kinh ngạc: “Tiểu thuyết trinh thám? Chloe viết hả?”



“Cậu ta quả thực có chút tài lẻ.” Lục Bắc Thần cười nói.



“Lợi hại thật, anh ta xuất bản sách rồi.” Cố Sơ thở dài, là một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh. Cô biết ở nước ngoài xuất bản sách phải có tiêu chuẩn, thế nên càng khâm phục Chloe hơn. “Cuốn sách này bên đó bán có chạy không?”



“Nghe nói cũng khá.”



“Khi nào anh ta quay về phải bắt ký tên cho em mới được.” Cố Sơ cười hì hì.



“Chỗ anh có cả đống chữ ký của cậu ta này.” Lục Bắc Thần nhướng mày: “Đáng để em chờ đợi vậy sao?”



Cố Sơ lật mở bìa lót, vừa nhìn đã phì cười: “Ô, vừa đọc đã thấy anh ta tình cảm sâu nặng với anh rồi.” Cuốn tiểu thuyết này cũng được ký, viết tựa rằng: Tình yêu, Lục, tớ yêu cậu như yêu giang sơn nhật nguyệt.



Lục Bắc Thần tỏ ra khó xử: “Đùa vớ vẩn ấy mà.”



“Thành thật khai báo đi, có phải anh ta có ý với anh không?” Cố Sơ cố tình làm dữ.



Lục Bắc Thần cù léc cô: “Còn dám ăn nói linh tinh không?”



Cố Sơ sợ nhất là ngứa, lập tức xin hàng.



“Này, anh nhắm mắt vào đi.” Cô khẽ nói.



Lục Bắc Thần hỏi: “Em định ‘tập kích bất ngờ’ hả?”



“Đừng có hoang tưởng, đã lừa được anh rồi, ngày tháng còn dài.” Cố Sơ thúc giục: “Mau nhắm mắt vào, cho anh xem bất ngờ.”



Lục Bắc Thần chiều cô, mỉm cười nhắm mắt lại…