Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 367: Em phải tin vào bản thân mình




Dọc đường từ Quỳnh Châu về Thượng Hải, pháo hoa nhuộm sáng trời đêm. Thi thoảng đi xuyên một vài trấn cổ sẽ nhìn thấy những đứa trẻ tay xách đèn lồng, nói cười đùa giỡn, tiếng cười ấy quyện vào mùi pháo trong không khí, khiến cảm giác năm mới ngập tràn. Xe đi ngang qua, để lại một ít khói bụi. Cố Sơ hạ cửa kính xuống, thò đầu ra nhìn. Dưới bầu trời từng chùm pháo hoa đang nổ tung, đủ màu đủ sắc.



Gió đêm vun vút, len lỏi vào trong xe, sau khi đã mắt, cuối cùng Cố Sơ cũng đành lòng quay về chỗ ngồi, vội nâng kính lên, xoa hai tay vào nhau, rùng mình. Lục Bắc Thần liếc nhìn cô, thấy vậy rướn môi cười, rồi bỏ một cánh tay ra kéo tay cô lại, nắm chặt. Chẳng mấy chốc, gió nóng trong xe đã xua đi giá rét, tay cô cũng dần dần ấm lại, chính hơi ấm từ lòng bàn tay anh.



Đêm giao thừa, nhà nhà đoàn viên, xe trên đường vốn đã không nhiều, sau khi lên đường cao tốc lại càng phía trước không đèn xe, phía sau không bóng xe. Xe của họ cô độc một mình trên con đường trải nhựa, hai chiếc đèn xe chiếu rọi đoạn đường phía trước, hai bên đường đều tối om.



Tay ấm rồi, nhưng anh vẫn nắm mãi không buông.



Đài phát thanh trong xe rất náo nhiệt, hai người dẫn chương trình đang trò chuyện về chủ đề bữa cơm tất niên, tiếng nhạc nền cũng đầy niềm vui. Cố Sơ không có tâm tư nghe họ nói gì. Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Gương mặt nghiêng của anh chìm trong bóng tối nhưng vẫn nhìn rõ những tia máu trong đôi mắt anh. Cô áy náy trong lòng, để có thể kịp quay về đón tết, chắc là ở Bắc Kinh anh thường xuyên thức đêm, nếu không đã chẳng mới về Thượng Hải đã ngủ li bì. Ngay sau đó lại chở cô về Quỳnh Châu, bây giờ lại quay đầu về Thượng Hải, trong một ngày lúc trước ngồi máy bay, lúc sau lại đi hai chuyến hành trình dài, anh không mệt mới lạ.



“Giờ phút này đang trăng thanh gió mát, em cứ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt là định làm gì?” Lục Bắc Thần cười khẽ.



“Mỹ nam trước mắt, anh bảo em muốn làm gì?” Cố Sơ cố tình trêu chọc.



Lục Bắc Thần đánh mắt nhìn cô, rồi lại tiếp tục nhìn đường, cười nói: “Anh không ngại em ngồi trên xe làm mấy việc xấu đâu.”



“Ví dụ như?”



“Ví dụ như…” Nụ cười của Lục Bắc Thần mang theo ý xấu, bàn tay anh hơi dùng sức kéo cô lại, ngay sau đó giữ chặt gáy cô, ép về phía giữa hai bắp đùi.



Cô lập tức hiểu ra anh định làm gì, mặt lập tức nóng bừng, giằng khỏi tay anh, lẩm bẩm: “Anh là đồ háo sắc!”



“Là một người đàn ông bình thường đều có suy nghĩ này.”



Cố Sơ lườm anh: “Không thể làm người tử tế được sao. Ban nãy em còn định lái xe giúp anh một lúc, giờ xem ra là không cần rồi.”



“Em lái xe?” Lục Bắc Thần phì cười: “Thế thì tim anh sẽ nghỉ hưu non mất.”



“Ăn nói kiểu gì thế hả? Chẳng phải em sợ anh mệt sao?” Lòng tự trọng của Cố Sơ bị đả kích.



Lục Bắc Thần một lần nữa bắt lấy tay cô: “Thế nên em phải nghĩ cách để anh tập trung cao độ một lát.”



“Đừng có nằm mơ, lái xe cho nghiêm túc vào! Lái xe tốt thì bổn tiểu thư mới trọng thưởng!” Cố Sơ giật mạnh cổ tay, thoát khỏi tay anh, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của anh.



Lục Bắc Thần cười như mếu.



Sau một lúc giày vò, Cố Sơ bỗng nói nhiều lên, đồng loạt trải hết nỗi lòng của mình ra, huyên thuyên không ngừng.



“Nếu phương án phẫu thuật của em mà có vấn đề thì phải làm sao?” Cô lẩm bẩm, không đợi Lục Bắc Thần trả lời đã lại thở dài: “Trong mắt rất nhiều người, phương án đó chỉ mang tính lý luận thôi.”



Lục Bắc Thần buồn cười liếc nhìn cô.



“Haiz…” Cố Sơ lại thở dài ngao ngán: “Có lẽ em quay về cũng chả ích gì…”



Lục Bắc Thần không đáp, mặc cho cô tự độc thoại.



“Trước đây không cảm thấy gì, thật ra nếu tiến hành phẫu thuật, cầm dao mổ cũng không dễ.”



“Ầy, thật không biết Tiếu Tiếu làm kiểu gì được?”



“Lúc còn ở trường thành tích của cậu ấy tuy rất khá nhưng chắc chắn là không thể so với em.”



“Giờ nghĩ lại thấy xấu hổ thật đấy. Cậu ấy được phụ trách bệnh nhân rồi, em thì, haiz…”



“Nhưng mà cũng may em thi đỗ đại học năm 17 tuổi, nhỏ hơn cậu ấy một chút, giờ chạy đến bệnh viện thực tập cũng không hề gì. Nếu không em ba mươi mấy tuổi mới tới thực tập, lúc đó mới mất mặt kìa.”



Chiếc xe cứ đi, cái miệng của Cố Sơ vẫn không ngừng nghỉ.



“Hy vọng là bệnh nhân đó không sao…”



“Em biết là em chẳng giúp được gì đâu, nhưng tới phòng mổ chí ít có thể an tâm.”



“Cho dù là đứng bên cạnh thôi.”



“Tiếu Tiếu đón Tết không yên thì em cũng chẳng vui cho được.”



“Đúng, đến bệnh viện là không sai đâu.”



Suốt quá trình ấy, Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe cô tự mâu thuẫn, đối đáp kiểu phân liệt. Có lẽ cuối cùng tự độc thoại cũng mệt, lúc ấy cô mới nhận ra anhkhông nói câu nào, quay đầu nhìn anh: “Anh cảm thấy em nói có đúng không?”



Lục Bắc Thần một lần nữa nắm tay cô, kéo tới bên môi hôn khẽ rồi nói: “Sơ Sơ à, em phải tin tưởng bản thân mình.”



“Anh có tin em không?” Cô gấp gáp hỏi.



Đây là một cảm giác lo lắng, cũng là sự lo âu đối với việc bản thân mình có thể kiểm soát được tình hình hay không, và cũng là nguyên nhân ban nãy cô nói không ngừng. Cô cố gắng dùng hai thái độ tự khẳng định và tự phủ định để làm yên lòng mình, bây giờ lại hy vọng thông qua anh để khẳng định khả năng của mình. Lục Bắc Thần nhìn thấy, cũng hiểu rõ trong lòng, chân thành nói: “Chính em phải tự tin tưởng mình mới là quan trọng nhất.”



Cố Sơ mím môi, cuối cùng nói một câu: “Thật ra… em cũng không tin tưởng bản thân cho lắm.” Mặc dù lần trước trị liệu giải mẫn cảm đã có hiệu quả, cô không còn bài xích phòng mổ nữa, nhưng giây phút cầm dao mổ lên, cô vẫn xuất hiện vô số những dè dặt. Có biết bao lần Tiếu Tiếu hy vọng cô có thể khắc phục được trở ngại tâm lý nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất vọng.



Tay bị Lục Bắc Thần nắm chặt, anh nhìn chăm chăm con đường phía trước nhưng lại nói với cô: “Sơ Sơ, anh tin em.”



Cố Sơ sững người, lát sau hỏi anh: “Vì sao vậy?”



“Tin anh đi, đây sẽ là chướng ngại cuối cùng trên con đường đến với nghề y của em, chỉ cần em vượt qua được, em chắc chắn sẽ là người chiến thắng.” Lục Bắc Thần cổ vũ cô: “Em có khả năng này.”



Cố Sơ nhìn một bên gò má anh, trong lòng xúc động.







Đêm giao thừa, nhà họ La cực kỳ náo nhiệt.



Vừa ăn xong bữa cơm tất niên, còn chưa tới giao thừa, La Trì đã sốt sắng chúc tết.



Nhà họ La ở Bắc Kinh có lai lịch không nhỏ, họ hàng lại đông, cứ tới thời điểm này là thích sum họp cùng nhau ăn tết. Nhà họ La có bốn người con trai, bố La Trì xếp thứ tư, là người duy nhất trong gia đình theo nghiệp kinh doanh, các anh em khác đều là nhân viên công chức, làm việc trong cơ quan nhà nước. Nhà họ La tới đời La Trì càng náo nhiệt hơn, cả đống anh em họ, La Trì là cậu cháu trai được bà anh yêu quý nhất.



Nhắc tới cụ bà thì cũng coi là sống thọ, năm nay vừa tròn trăm tuổi, dưới chân không những con trai con gái đông đúc mà cả cháu, chắt rồi chút cũng có nữa, có thể gọi là tứ đại đồng đường. Năm nay để mừng cụ trăm tuổi, bữa tiệc tất niên được đặt biệt chọn ở một biệt thự hơn sáu trăm mét vuông ở khu ngoại ô, cả một đám người rầm rộ đi đi lại lại trong biệt thự, quả thực là náo nhiệt.



La Trì chúc tết cụ bà trước. Anh quỳ rạp xuống đất, cụ bà tươi cười cho anh một bao lì xì dày cộp. La Trì đón lấy, đứng dậy ôm cụ bà, hôn ‘chụt’ một cái. Cụ bà vỗ vỗ tay anh, nói: “Tiểu Trì à, bạn gái đâu? Sao không dẫn về cho nội gặp?”



Cụ bà tuy tuổi đã cao nhưng tai không điếc, mắt không lòa, dáng hình nhỏ thó, đi lại mạnh mẽ như bay, trong người không bệnh tật gì. Năm nay đón tết, cụ mặc chiếc áo đỏ. Bộ quần áo gấm cân đối kiểu Trung Quốc màu đỏ rực làm khuôn mặt cụ càng thêm hồng hào, sạch sẽ sáng sủa, quả thật là người có chủ kiến trong gia đình, con cháu chắt trên dưới không ai không kính trọng.



“Mẹ à, nó mà có thể yên ổn tìm một cô bạn gái thì bọn con không cần lo lắng rồi.” Là mẹ La Trì đang nói.



Cụ bà nghe xong, lập tức không vui: “Sao thế hả? Con lớn từng nào rồi mà còn không tìm bạn gái đi? Con nhìn em trai em gái đều đã kết hôn sinh con cả rồi, thậm chí cháu ngoại con cũng có con rồi đấy.”



Cứ tới tết, đây là chủ đề thường thấy, bình thường La Trì sẽ đau đầu nhưng hôm nay thì khác. Anh bình tĩnh, ôm lấy cụ: “Nội ơi, nội sắp được gặp cháu dâu rồi.”



Cụ bà nghe xong, vui không ngồi yên nổi: “Ở đâu? Mau dẫn tới cho nội gặp.”



Họ hàng nghe xong cũng rất hiếu kỳ, bắt đầu hỏi thăm tới tấp.



Bình thường La Trì sợ nhất là phải gặp đám cô dì này, vì họ quá thích quan tâm tới chuyện của anh. Nhưng bây giờ anh lại không cảm thấy phiền nữa, thấy họ quan tâm như vậy càng dương dương tự đắc.



Nhưng anh cứ để cho họ sốt ruột, lại lần lượt chúc tết. Đám bà con này sao có thể buông tha cho anh? Không nói rõ là không đưa lì xì, anh gân cổ lên nói: “Này, mọi người không đưa lì xì, con không nói.”



Kết quả, cả đến bố La Trì cũng sốt ruột. Ông chưa bao giờ đưa lì xì cho La Trì, để moi được tin này, trong lúc cấp bách cũng đưa thẳng chi phiếu cho anh.



La Trì cứ gọi là đắc ý.



Bác cả chỉ tay vào La Trì: “Nhìn thấy chưa? Cái thằng nhóc tinh ranh này nên đi theo kinh doanh mới đúng.”



Cụ bà sốt ruột đập bàn: “Tiểu Trì, con định làm nội sốt ruột tới chết phải không?”



La Trì sao dám để bề trên nổi giận. Anh hắng giọng nói: “Các vị, La Trì con đã yêu rồi. Đối phương… là một cô gái hiền lương thục đức, từ diện mạo tới nhân phẩm đều cực kỳ tuyệt.”



Mọi người đều gật gù.



La Trì cúi đầu đếm tiền.



“Rồi sao nữa?” Bà La truy hỏi.



“Sao cái gì ạ?” Anh chẳng thèm ngẩng đầu lên.



“Chuyện bạn gái của con ấy? Thế thôi à?”



La Trì không hiểu: “Mọi người còn muốn nghe gì nữa?”



Ông La nói: “Con bé nó họ gì, tên tuổi ra sao, gia đình làm gì, bao nhiêu tuổi, nghề nghiệp thế nào… tất cả những điều cơ bản nhất này con cũng phải nói cho mọi người chứ?”



La Trì không nhịn được cười: “Mọi người đang điều tra nhân khẩu đấy à? Nếu cô ấy lấy con rồi, có phải mọi người định thăng đường thẩm vấn không?”



“Thằng nhóc này, hi hi ha ha làm cái gì? Bố con hỏi cái gì thì con trả lời cái đó đi.” Bà La quát: “Cả nhà đang đợi đấy, con nhận lì xì thì nhanh gọn, kể chuyện sao mà mất sức thế hả? Con mà còn không nói lại kéo thẳng con lên gác xếp đóng cửa nhận lỗi bây giờ.”



“Phải đấy, phải đấy, thằng nhóc này học được cái thói gian xảo rồi hả? Không nói lấy lại lì xì.” Đám bà con lại mồm năm miệng mười.



“Còn không nói?” Bà La thúc giục.



La Trì giơ hai tay đầu hàng: “Quy định của nhà họ La chúng ta, phàm những đứa con chưa lấy chồng lấy vợ hàng năm đều có lì xì. Mọi người xem, con hoàn toàn có thể giấu giếm để lừa thêm lì xì mấy năm nữa nhưnng năm nay con đã chủ động khai báo, chứng tỏ bạn gái lần này của La Trì con rất đáng tin cậy, con ấy à…” Nói tới đây, anh hắng giọng, vò đầu: “Rất muốn cưới cô gái đó.”



“Xem kìa, Tiểu Trì nhà chúng ta đỏ mặt rồi.” Một bà thím lên tiếng.



La Trì cười hì hì.



“Nói vậy là hai con bàn chuyện cưới xin rồi.” Cụ nội vừa nghe xong, mắt sáng lên.



Các bà con khác cũng rất hào hứng, làm cho La Trì sợ hãi phải lập tức thanh minh: “Chưa ạ, chưa ạ, con còn đang theo đuổi người ta.”




“Theo đuổi?” Bà La cảm thấy vô cùng thất vọng: “Còn chưa theo đuổi được đã tính chuyện kết hôn?”



“Trả lì xì đây!” Một người anh họ của La Trì đi về phía anh, nửa đùa nửa thật nói.



La Trì lập tức giữ chặt lì xì: “Em còn chưa nói hết!”



“Mau nói!”



La Trì biết rõ đã nắm được điểm yếu của mọi người, vội cười trừ nhìn hết thảy: “Là thế này, cô gái ấy cũng có ý với con, thế nên chuyện này chắc như đinh đóng cột rồi. Còn về cô gái ấy thì họ Cố, tên là Cố Tư, trước mắt còn đang học đại học.”



“Ô, cả sinh viên mà con cũng lừa gạt hả?” Một người bà con cười.



“Lừa gạt gì chứ? Con và cô ấy gọi là duyên phận.”



“Có ảnh không?”



“Dĩ nhiên ạ.” La Trì rút ví tiền ra, móc từ trong ra một bức ảnh, đưa cho cụ trước: “Nội ơi, nội xem cô ấy có xinh không?”



Ảnh được chụp lần đi công việc trước. Tâm trạng cô không vui, anh đã phát huy hết khả năng cùng cô ăn, cười, chơi. Có điều cô đề ra yêu cầu tới công viên chơi trò ghế rơi tự do, làm sợ anh đến nỗi kéo tuột cô đi chơi vòng xoay ngựa gỗ. Anh còn nhớ rất rõ, hôm đó nắng rất đẹp, mặc dù cô không tình nguyện nhưng vẫn lên ngựa gỗ. Giữa những con ngựa đủ màu sắc, cô ăn mặc thanh nhã nhẹ nhàng, ngồi giữa một đám con nít, cũng giống hệt một cô nhóc ngây ngô.



Anh nhìn cô, không kìm được lòng mình chụp lại một bức ảnh, rửa ra rồi để vào trong ví, đã có mấy lần bị các đồng nghiệp hoặc bạn bè nhìn thấy, hỏi han, anh đều không hề do dự nói với họ cô là bạn gái của anh.



Bà cụ nhìn bức ảnh, hài lòng gật đầu: “Cô bé này xinh đấy, nhưng tuổi hình như hơi nhỏ thì phải? Người ta vẫn còn đi học.” Rồi cụ đưa cho những người khác: “Mọi người xem cả đi.”



Các bà con sốt sắng ngó xem rồi xôn xao bàn tán.



“Nội à, bây giờ con nít đi học mẫu giáo đã biết yêu đương rồi, học đại yêu mà yêu là quá bình thường.” La Trì nói.



Ông bà La đón lấy bức ảnh, xem kỹ. Bà La nói: “Con cũng biết bây giờ người ta yêu sớm cơ à? Thế con thì sao? Sắp ba mươi rồi mới nhớ ra chuyện yêu đương, con xem cả nhà chúng ta đều thuộc dạng kết hôn muộn.” Rồi bà lại nói: “Cô gái trong ảnh trông cũng khá đấy, lại còn xinh nữa, nó không chê con già hả?”



La Trì lườm: “Mẹ, con già khi nào?”



“Con bảo là nó họ Cố?” Ông La hỏi.



La Trì gật đầu: “Vâng, Cố Tư.” Ngẫm nghĩ rồi anh lại nói: “Nhà cô ấy trước đây rất có tiếng ở Thượng Hải. Cô ấy là con út của Cố Trạch Phong, bố, chắc là bố từng nghe nói tập đoàn Kiến Khoa chứ ạ?”



Bà La kinh ngạc: “Thiên kim của tập đoàn Kiến Khoa?”



“Bây giờ cũng không thể gọi là thiên kim nữa.” La Trì nói: “Sau khi nhà họ Cố phá sản, cô ấy cùng chị gái đã trở về Quỳnh Châu sinh sống.”



Cụ bà nghe hiểu nửa vời hỏi: “Còn là con gái của nhà giàu? Vậy coi như là môn đăng hộ đối với chúng ta rồi.”



“Mẹ, tập đoàn Kiến Khoa trước đây thật sự là giàu có, nếu như không có chuyện gì thì có khi chúng ta còn với không tới ấy chứ.” Có một người bà con cười nói.



Cụ bà không hiểu biết mấy chuyện ngoài xã hội, nghe mà ù ù cạc cạc.







Nhà họ La có thói quen đợi giao thừa, ba mươi tháng chạp chưa qua mười hai giờ thì không được phép ngủ, vì trong nhà có người già, thế nên đợi tuổi cũng là mong may mắn, ước nguyện cho các cụ được trường thọ an khang. Sau bữa cơm tất niên, phái nữ bắt đầu cười nói gói bánh chẻo, còn đàn ông thì bàn luận chính trị, lịch sử rồi thị trường hiện nay. Mấy đứa nhóc thì xách đèn lồng chạy ra ngoài biệt thự đốt pháo bông.



La Trì không ngồi cùng các anh em trò chuyện. Anh tìm một gian phòng yên tĩnh, gọi điện cho Cố Tư. Đầu kia của cô cũng đì đùng tiếng pháo, nghe từ đầu này giọng cô ngọt ngào, giòn tan.




“Gì đấy?”



“Tiểu nha đầu, qua năm mới rồi mà không chúc tết anh hả?”



“Không lì xì, chúc tết gì?”



“Em chúc đi rồi anh cho lì xì.”



“Không có hứng.”



“Năm mới mà sao buồn chán thế hả? Nhớ anh à?”



“Đừng có nằm mơ đi.” Cố Tư ai oán một câu rồi kể chuyện lúc tối.



La Trì nghe xong cảm thấy rất kỳ lạ: “Giáo sư Lục sao lại tới nhà em đón tết?”



“Chắc là muốn để lại ấn tượng tốt cho dì em chăng?”



“Chưa kết hôn đã chạy tới nhà gái đón tết? Không hợp quy tắc.”



“Anh ấy sống thường xuyên ở nước ngoài, chắc cũng không để tâm mấy phép tắc đó đâu.”



“Cũng phải.” La Trì không suy nghĩ sâu thêm, cười nói: “Vậy ngày mai anh tới tìm em, tối có thể ngủ nhà em không?”



“Không được.”



La Trì cũng chỉ nói đùa thôi, mùng 1 anh tuyệt đối không thể đi đâu, mùng hai thì các bà thím về nhà ngoại anh mới có thể rút lui. Anh suy nghĩ rồi nói: “Mùng 2 anh tới Quỳnh Châu tìm em.”



“Tìm em làm gì? Thật sự bắt em dập đầu chúc tết anh à?”



“Dẫn em đi gặp một bà cụ cực kỳ tốt.”



“Thế là ý gì?”



“Tới lúc đó em sẽ biết thôi.”



“La Trì, anh lại giở trò gì đó?”



“Ở trước mặt em, anh dám giở trò sao?” La Trì cười: “Quyết định vậy nhé, mùng 2 em không được đi đâu cả.”



“Này, anh dựa vào đâu mà quản em?”



“Anh là bạn trai của em, anh bảo anh có được quản em không?”



“Ai đồng ý làm bạn gái anh?”



“Em không phủ nhận chứ gì? Chỉ cần không nói không đồng ý tức là đồng ý.” La Trì thấy ông La bước vào, lập tức đứng dậy, nói vào đầu kia: “Hứa rồi đấy nhé, ở nhà đợi anh.”



Không cần hỏi, ông La cũng biết anh đang gọi điện cho ai. Sau khi anh bỏ di động xuống, ông mới tỏ ý bảo anh ngồi xuống.



La Trì thấy vậy hiểu rõ, bố có chuyện muốn nói riêng.



“Cô gái họ Cố đó…”



“Bố, bố muốn nói gì ạ?” La Trì cảm thấy bố hơi khác thường.



Ông La không nói, rất lâu sau mới lần tìm hộp thuốc lá trong túi, rút ra hai điếu. La Trì đón lấy một điếu, đưa cho bố trước rồi tự châm cho mình. Ông La rít một hơi, nhả ra, lát sau mới nói: “Năm xưa chuyện của tập đoàn Kiến Khoa bố cũng nghe nói ít nhiều. Ý kiến cá nhân của bố là con qua lại với cô gái họ Cố đó nên thận trọng một chút là hơn.”



“Bố sợ tập đoàn Kiến Khoa mặc dù đã phá sản nhưng có thể còn chuyện khác ư?” La Trì hiểu ý của bố, mặc dù anh không hiểu chuyện thương trường, nhưng tập đoàn Kiến Khoa anh khi trước cũng từng điều tra. Trước đây anh còn nhắc Lục Bắc Thần phải để ý, vì trong quá trình điều tra đích thực phát hiện những điểm bất thường. Tập đoàn Kiến Khoa là đầu tàu ngành dược, sau đó phát triển các công xưởng sản xuất thuốc quy mô lớn, có thể gọi là tiếng tăm mà không một người cùng ngành nào tại Trung Quốc có thể so bì. Cố Trạch Phong là một người làm việc vừa dũng cảm lại quyết đoán, từ những bài báo xưa kia có thể nhận ra ông ta không phải người chỉ quan trọng cái lợi trước mắt, thế nên chất lượng dược phẩm dẫn đến chết người, chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề.



Từ góc độ của một doanh nghiệp phát triển lâu năm mà nói, những đối thủ cạnh tranh đồng loại dĩ nhiên phải đề phòng, nhưng quan trọng nhất là có phù hợp với quy luật thị trường hay không. Cũng có những doanh nghiệp lớn ban đầu phồn thịnh, cuối cùng bị vùi dập nuốt chửng trong dòng xoáy phát triển của thị trường. Nhưng Kiến Khoa thì khác, quan điểm của Cố Trạch Phong rất tiến bộ, ông ta có thể nắm bắt chuẩn xác hướng đi của thị trường dược phẩm. Một người thông minh là thế sao có thể chết vì một thứ là sinh mạng như chất lượng thuốc?



Ông La gật đầu: “Tập đoàn Kiến Khoa phá sản có lý do pháp lý, nhưng bố cảm thấy phía sau chuyện này không đơn giản như vậy, Cố Trạch Phong nhất định đã đắc tội với một người có lai lịch không hề tầm thường.” Nói tới đây, ông hơi ngừng lại, vẻ mặt do dự.



“Bố, bố biết chuyện gì phải không?”



Ông La suy tư giây lát rồi lên tiếng: “Cũng chỉ là tin tức ngầm thôi, nói rằng năm đó sở dĩ tập đoàn Kiến Khoa phá sản vì có liên quan tới Lục Môn. Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn vì chẳng ai có bằng chứng gì cả.”



“Lục Môn?” La Trì sững người. Lục Bắc Thần chính là người của Lục Môn, vậy anh ấy và Cố Sơ…



“Tóm lại bất luận thế nào chuyện của nhà họ Cố cũng không đơn giản, nếu không năm xưa tập đoàn Kiều Viễn có giao tình tốt với họ đến vậy mà không cũng xen vào chuyện này.”



La Trì ngẫm nghĩ sau đó cười: “Cho dù thật sự có chuyện gì cũng không lỡ dở chuyện yêu đương của con và Cố Tư.”



“Con thật sự quyết định ở bên cô bé đó rồi sao?” Ông La hạ thấp giọng hỏi.



“Dĩ nhiên ạ.” La Trì không chút do dự: “Con định mùng hai sẽ đón cô ấy về nhà, nội cứ dặn dò con mãi là con phải đưa Tư Tư về nhà.”



“Kết hôn là chuyện lớn, con có sự lựa chọn của con, bố mẹ cũng không muốn can dự nhiều, chỉ nhắc con trong quá trình tìm hiểu nên lưu tâm một chút.” Ông La thở dài nặng nề: “Đừng vì một người con gái mà chuốc phiền phức vào người.”



“Bố.” La Trì nghiêm túc: “Con thích cô ấy thế nên cho dù nguy hiểm con cũng tình nguyện mạo hiểm vì cô ấy.”



Ông La ngẩn người nhìn anh rất lâu, khẽ thở dài: “Tiểu Trì, con lớn thật rồi…”







Khi Cố Sơ về tới Thượng Hải, tuyết vẫn còn rơi lác đác. Cây ngô đồng hai bên đường đã bị nước tuyết làm cho ướt rượt, cành cây còn có tuyết đọng. Đồng hồ đếm ngược trên đường Hoài Hải còn chưa kêu. Dọc đường gió rung chớp giật, khi xe tới trước cửa bệnh viện thì thân xe đã bao trùm một mùi pháo.



Lục Bắc Thần dừng xe lại, đưa cho cô áo dạ và hộp giữ nhiệt, dặn dò: “Tranh thủ ăn chút gì đi, đừng để bụng đói.”



Cố Sơ mặc áo vào rồi hỏi: “Anh thì sao?”



“Đừng lo cho anh.” Lục Bắc Thần cũng xuống xe, thắt lại khăn quàng cổ cho cô: “Mau vào đi.”



Cố Sơ để lại một hộp cho anh: “Cái này đợi em ra ăn cùng anh nhé.”



Anh mỉm cười đón lấy: “Ừ.”



Cô ngước mắt nhìn anh, ngập ngừng định nói. Lục Bắc Thần nhận ra sự lo lắng của cô, xoa đầu cô: “Đi đi, phải tin vào bản thân đấy.”



Cố Sơ cắn chặt môi, gật đầu…