Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 360: Bị dắt mũi




Lục Môn.



Lục Bắc Thần chưa bao giờ nhắc đến Lục Môn với cô. Nhà họ Lục có những ai, Lục Môn kinh doanh những ngành nghề gì, anh em bố mẹ anh có tính cách ra sao, cô hoàn toàn không biết. Qua anh, cô chỉ biết quan hệ giữa Bắc Thâm và bố họ không tốt, nhưng cô luôn cảm thấy cả quan hệ giữa anh và bố cũng bình thường, nếu không sao anh lại chống đối bố trong chuyện quỹ tài chính? Nghe nói, kết cấu quyền cổ phần của quỹ tài chính hiện giờ đã sạch sẽ. Cái gọi là ‘sạch sẽ’ ý chỉ Lục Bắc Thần không những lợi dụng nguy cơ loại bỏ quyền lực của nhà họ Lâm bên trong, còn loại luôn cả phần thế lực của Lục Môn trong đó.



Cô từng đọc một bài báo, viết rằng vì chuyện của quỹ tài chính mà Lục lão gia phẫn nộ, thậm chí có người đánh giá trong chuyện này Lục Bắc Thần quá tuyệt tình quá tàn nhẫn. Vậy mà tin này nhanh chóng bị xóa, không còn chút vết tích.



Sầm Vân thấy cô trầm mặc, bèn thở dài ngao ngán nói: “Nếu nhà họ Cố không xảy ra chuyện ấy, dì chả quá mong con được gả về nhà quyền quý. Con cũng đừng nói dì bợ đỡ, chuyện kết hôn này tốt nhất là môn đăng hộ đối, quy củ các cụ để lại luôn có cái lý của họ. Nhưng sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, dì liền cảm thấy người khác có chẳng bằng bản thân con yên ổn, chí ít phải biết căn biết rễ. Con hiểu nó chưa?”



Cố Sơ không cần suy nghĩ: “Dĩ nhiên ạ.”



“Con hiểu? Con hiểu cái gì?” Sầm Vân đánh mạnh cô một cái: “Đúng là đeo nhẫn đính hôn rồi nhưng con gặp bố mẹ nó chưa? Chuyện kết hôn lớn như vậy, nó cũng phải báo cho ông bà ấy chứ? Hai đứa ở với nhau bao lâu rồi? Bố mẹ nó đã từng xuất hiện chưa?”



Cố Sơ im lặng cắn môi.



“Con ấy à, haiz…” Sầm Vân khó xử. “Chuyện hệ trọng thế này mà sao vô tâm vô tính thế hả? Trưởng bối của con bây giờ là dì, tới lúc kết hôn Lục Bắc Thần phải mời rượu mời trà dì. Con thì sao? Lẽ nào bố mẹ nó không tham dự lễ cưới?”



Cố Tư phụ họa: “Phải đó chị, lẽ nào hai người định du lịch kết hôn?”



Cố Sơ lẩm bẩm: “Du lịch kết hôn cũng đâu phải không tốt.”



“Dì thấy con mụ mị đầu óc rồi.” Sầm Vân chọc vào đầu cô: “Dì nói trước cho rõ, trưởng bối của nhà họ Lục mà không đích thân mang lễ tới nhà thì hai đứa đừng hòng làm đám cưới.” Dứt lời, bà đứng dậy đi vào phòng.



“Dì…”



Cố Tư sán lại, cười cợt: “Chị à, con gái hướng ngoại, bênh anh ấy nhanh thế?”



“Em đừng có chọc phá.”



“Em chọc phá gì đâu, em quan tâm tới chị mà.” Cố Tứ hí hửng. “Thật ra dì nói đúng đấy, tới bây giờ chị còn chưa gặp bố mẹ anh ấy thì không được. Nhưng chuyện của lễ em thấy dì sai rồi. Một thứ bảy mươi triệu rơi vào tay chị rồi, phần sính lễ này còn chưa đủ nặng à?”



Cố Sơ nghiêng đầu nhìn nó, nửa cười nửa không. Cố Tư nổi da gà, cảnh giác hỏi: “Sao vậy?”



“Mặc dù đồ bảy mươi triệu vào tay nhưng chị không dám đeo. Em thì sao? Quà tuy không đắt giá nhưng chí ít có thể đeo lên ngông nghênh khắp nơi.” Dứt lời cô gẩy gẩy chiếc vòng trên cổ tay Cố Tư, mỉm cười.



Cố Tư vội rụt tay lại, nét mặt thiếu tự nhiên: “Chỉ là một món đồ nhỏ em mua đại thôi mà, có gì mà không đeo được.”



“Em tự mua á?” Cố Sơ tủm tỉm cười. “Em có bao giờ mua loại vòng tay này đâu.”



Cố Tư biết giấu không xong, giả vờ sốt ruột: “Aida, là tên ngốc La Trì tặng em đấy. Em thấy rất đặc biệt nên đeo chơi thôi.”



Cố Sơ cố nhịn cười.



“Chị đừng có nghĩ lung tung, em nhận đồ của anh ấy không có nghĩa là chấp nhận anh ấy.” Cố Tư vội giải thích.



Cố Sơ giơ tay búng nhẹ lên món đồ nhỏ trên sợi dây, trêu chọc: “Có biết thời cổ đại cái này gọi là gì không?”



Cố Tư nhìn cô không hiểu.



Cô cười, nhấn mạnh: “Tín-vật-định-tình.”







Qua tết Dương cũng là gần tới tết Âm lịch của Trung Quốc, mọi việc chuẩn bị đón tết được đều bắt đầu từ sớm, vé máy bay, vé tàu hỏa đã được đặt sẵn từ đầu. Cố Sơ chẳng lo vấn đề về nhà đón Tết. Thượng Hải không quá xa Quỳnh Châu, kiểu gì cũng có thể về được.



Càng gần cuối năm lại càng nhiều chuyện, có tin tức lộ ra liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ. Tin tức nói thân thế của Thịnh Thiên Vỹ trở thành một câu đố, có phải nhà họ Thịnh đẻ ra hay không rất đáng nghi. Nhưng chẳng mấy chốc Tưởng Lăng đã ra mặt thanh minh sự thật, trách móc đám nhà báo thiếu trách nhiệm, ăn nói hàm hồ, đồng thời nói nếu còn tiếp tục đòno đại bừa bãi, tập đoàn Viễn Thăng sẽ có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý.



Chuyện này dường như bị dập xuống nhưng trên mạng thì vẫn bàn tán xôn xao. Việc này bắt nguồn từ lý do Thịnh Thiên Vỹ thường ngày là người thích lộ diện trước cánh nhà báo, cũng liên tục xuất hiện trên bìa các tạp chí thời thượng, cộng thêm ngoại hình nổi bật của anh càng giống như một ngôi sao, nên chuyện này dĩ nhiên được người ta chú ý. Sau khi tin tức bùng nổ, Sầm Vân lập tức gọi điện cho cô hỏi rõ tình hình. Cô cũng chẳng biết mô tê gì, đành đáp qua loa mấy câu lấy lệ, nghĩ bụng chắc là không gọi được cho Hứa Đồng dì mới sốt ruột.



Sau khi Tưởng Lăng ra mặt, di động của Hứa Đồng mới thông suốt. Cố Sơ chưa bao giờ quan tâm về thân thế của Thịnh Thiên Vỹ, cô chỉ muốn biết hiện giờ tình hình Hứa Đồng ra sao. Giọng Hứa Đồng vẫn như trước đây, hình như ‘sự cố’ này đối với chị ấy mà nói không ảnh hưởng quá nhiều. Chị ấy nói với Cố Sơ: Chị rất ổn, không sao cả.



Khi bóng gió hỏi về Thịnh Thiên Vỹ, chị ấy thở dài: Thật ra chuyện này chị cũng không rõ lắm. Chuyện riêng của anh ấy chị cũng không tiện hỏi tỉ mỉ. Có thể bây giờ ngay chính bản thân anh ấy cũng không hiểu gì hết.



Cố Sơ tin rằng Hứa Đồng nói thật. Chuyện này người rõ nhất có thể là Tưởng Lăng. Cô nhớ tới vụ án đang phá trước mắt, chợt rùng mình, lẽ nào có liên quan tới vụ án?



Cô không kịp nghĩ nhiều, vì có những việc dồn dập kéo tới thu hút sự chú ý.



Tới cuối năm, bệnh viện cực kỳ bận rộn. Đối với đám sinh viên thực tập bọn họ, các kỳ thi cuối năm vô cùng quan trọng. Sau khi trải qua lần trị liệu gần như là biến thái đó của Lục Bắc Thần, cô đã dám đứng trong phòng mổ, quan sát một ca mổ từ đầu tới cuối, nhưng bắt phải cầm dao mổ thì cô ít nhiều vẫn còn dè chừng. Vì việc này, Cố Khải Mân tìm cô nói chuyện rất nhiều lần, thậm chí lãnh đạo bệnh viện cũng từng tìm riêng cô. Cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của mọi người nhưng rốt cuộc vẫn không biết làm sao để bước được bước cuối cùng.



Nói theo lời của Lục Bắc Thần thì mỗi người có một con đường, mỗi người chịu một nỗi khổ. Hứa Đồng có nạn cần vượt, cô cũng có kiếp phải trải.



Hôm nay sau bữa trưa, Cố Sơ đang chuẩn bị thay thuốc cho bệnh nhân thì cô bạn cùng thực tập với cô đi vào phòng, thì thầm: “Ban nãy lúc tớ qua phòng họp nhỏ, nghe thấy lãnh đạo đang bàn chuyện của cậu đấy. Cậu có muốn qua nghe lén chút không?”



Cố Sơ vốn không muốn đi nhưng trong lòng lại thiếu tự tin. Cô bạn thực tập bèn nói với cô: “Để tớ thay thuốc cho, đi nhanh về nhanh.”



Cô suy nghĩ rồi lắc đầu.



Thay thuốc xong, lúc đi tới khoa ngoại, ngang qua phòng họp nhỏ, cô dừng bước, lại thấy cánh cửa phòng họp sắp mở ra, vội trốn vào góc. Bước ra ngoài là ba lãnh đạo lớn của bệnh viện, một trong ba người quay người nói vọng vào trong: “Mọi người bàn bạc thêm đi, mau chóng cho bệnh viện một câu trả lời hài lòng.”



Sau khi ba người họ đi rồi, cửa phòng lại được khép vào. Cố Sơ rốt cuộc vẫn không nhịn được mà ghé tới. Bị cửa chắn, tiếng nói bên trong mặc dù nhỏ những vẫn rõ ràng.



“Ý kiến của tôi và bác sỹ Cố là thống nhất.” Là giọng Tiêu Tiếu Tiếu. “Cố Sơ là một thiên tài y học, nhất là về ngoại khoa thần kinh, thế nên chúng tôi hy vọng bệnh viện có thể giữ cô ấy lại.”



“Cô từng nhìn thấy một bác sỹ ngoại khoa không cầm được dao mổ chưa?” Phó viện trưởng thở dài nặng nề.



“Cố Sơ chỉ gặp trở ngại tâm lý, không phải cô ấy chưa từng cầm dao mổ. Trước đây khi còn ở trường, thành tích môn giải phẫu của cô ấy luôn là tốt nhất. Tôi tin rằng chỉ cần cho cô ấy cơ hội, cô ấy chắc chắn không có vấn đề.” Tiêu Tiếu Tiếu nói.



Trong phòng trầm mặc giây lát.



“Cố Sơ là một mầm non của ngoại khoa, tôi nghĩ về điểm này bệnh viện biết rõ, nếu không đã chẳng khó xử.” Lần này là giọng Cố Khải Mân. “Thành tích của cô ấy ở bệnh viện chúng ta đều được chứng kiến, phương án phẫu thuật lần trước cũng do Cố Sơ làm. Trong viện đều biết rõ cơ hội sống của bệnh nhân đó thấp cỡ nào, bao nhiêu bệnh viện lớn khắp cả nước đều không dám tiếp nhận. Phương án của Cố Sơ thận trọng mà táo bạo, cuối cùng đã chứng minh cô ấy đúng, bây giờ bệnh nhân đó đang hồi phục rất tốt.”



“Điểm này dĩ nhiên tôi biết, bệnh viện càng rõ hơn.” Phó viện trưởng âu sầu: “Nhưng cô ấy không thể làm phương án cả đời được?”



“Nếu không phải vấn đề kỹ thuật, chỉ là vấn đề tâm lý thì kiểu gì cũng có cách giải quyết.” Tiêu Tiếu Tiếu nói hết nước hết cái: “Bây giờ chí ít cô ấy đã dám ở lại trong phòng mổ rồi, không phải sao? Tôi hy vọng bệnh viện có thể cho cô ấy chút thời gian.”



Phó viện trưởng không lên tiếng.



Cố Khải Mân nói: “Có một chuyện có lẽ bệnh viện chưa nhận được thông báo, tôi nghe bạn trong ngành nói.”



“Chuyện gì?” Phó viện trưởng hỏi.



“Trong luận văn phát biểu của thực tập sinh lần này, luận văn của Cố Sơ được đại bộ phận các chuyên gia trong ngành khẳng định hàng đầu, trong đó có một vị là giáo sư Smith nổi tiếng. Ông ấy đích thân chú giải và đề cử luận văn của Cố Sơ, bây giờ luận văn của cô ấy đã được đẩy lên các tạp chí y học quốc tế rồi.” Cố Khải Mân khẽ nói.



“Giáo sư Smith? Chính là vị chuyên gia ngoại khoa thần kinh nổi tiếng quốc tế?” Phó viện trưởng sửng sốt.



“Đúng vậy, chính là ông ấy.” Cố Khải Mân hạ thấp giọng: “Ngay cả ông ấy cũng hài lòng Cố Sơ, chứng tỏ Cố Sơ là một nhân tài hiếm gặp. Tiếu Tiếu nói đúng, trước mắt cô ấy chỉ gặp trở ngại tâm lý, cầm dao mổ lên là chuyện sớm muộn. Lẽ nào bệnh viện chỉ muốn nắm bắt cái lợi trước mắt mà để lỡ nhân tài? Nghe nói lần trước giáo sư Smith nhận học trò đã là bảy năm trước, người học trò đó cũng rất có danh tiếng trên quốc tế. Smith đã đích thân đề cử luận văn của Cố Sơ, chưa biết chừng cũng có ý muốn nhận cô ấy làm học trò. Tới lúc đó bệnh viện chúng ta tổn thất lớn rồi.”



Ngoài cửa, Cố Sơ vô cùng ngỡ ngàng.



Từ sau khi thực tập ở bệnh viện, cô vẫn luôn làm chuyện mình có thể làm. Phương án cô đã đề xuất, luận văn cô cũng viết rồi nhưng không bao giờ nghĩ lại dấy lên nhiều sự chú ý như vậy. Bác sỹ Smith? Không sai, họ đã gặp mặt hai lần nhưng cô không hề biết ông đề cử luận văn của mình. Chuyện này… không liên quan tới Lục Bắc Thần đấy chứ? Dù sao thì ở nước ngoài có biết bao kỳ tài y học, nếu không có Lục Bắc Thần đứng giữa chỉ đường dẫn lối, Smith liệu có thể chú ý tới luận văn của một sinh viên thực tập hay không?



Cô không nghe tiếp cuộc bàn luận của ba người kia nữa, trong lòng đầy ắp. Thật ra cô hiểu, con dao phẫu thuật đó sớm muộn cũng phải cầm lên, có biết bao nhiêu người cổ vũ trải đường cho cô, cô còn lý do gì để tiếp tục trốn trong chiếc vỏ ốc sên của mình không chịu chui ra đây?







Tề Tuyết bị cảnh sát bắt giữ, La Trì đích thân thẩm vấn.



Lục Bắc Thần liên tục mấy đêm thức trắng cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon. Lúc xuống dưới, anh nghe thấy đám Ngữ Cảnh đang ở sau lưng rảnh rỗi nói nhảm.



“Ngữ Cảnh, đám phóng viên kia bị quét sạch lâu rồi, mau đi mua cho anh cốc trà sữa đi, nguyên vị đấy.” Phan An nói.




Ngư Khương bổ sung thêm một câu: “Chị một cốc nữa.”



“Không đi.” Ngữ Cảnh uể oải bò ra bàn: “Thích đi anh chị tự đi đi. 11-7 ở ngay đối diện, nếu không anh chị bảo giáo sư Lục đi ấy. Anh ấy chuốc thêm một cục phiền phức to đùng, bây giờ em còn đang sợ đây.”



“Thật không hiểu nổi Lục suy nghĩ cái gì, trắng trợn thừa nhận quan hệ giữa cậu ấy và Cố Sơ. Cậu ấy làm việc cẩn trọng lắm mà, sao lần này lại sơ suất đến thế?” Phan An nói.



Ngư Khương hừ lạnh: “Em thấy anh ấy điên rồi.”



“Công bố chuyện này cũng có gì không tốt. Vấn đề là anh ấy phải nói với chúng ta một tiếng chứ, cánh tay em bị đám nhà báo cào xước hết cả.” Ngữ Cảnh kéo tay áo lên, quả nhiên có một vết xước chảy máu.



“Chẹp chẹp, cánh tay của cậu non nớt quá.” Phan An nét mặt háo sắc.



Ngữ Cảnh lập tức thu tay về, trừng mắt với anh ấy, ai ngờ vừa quay mặt thì nhìn thấy Lục Bắc Thần đang đi xuống. Phan An xoay lưng lại nên không thấy, vẫn còn lấy chuyện của Lục Bắc Thần ra đùa bỡn: “Mấy đứa bảo có phải cậu ấy làm Cố Sơ to bụng rồi không? Cậu ấy…”



“Á, Phan An, anh bảo Tề Tuyết cũng ác độc quá đi? Ăn thịt người, cô ta nuốt được thật á.” Ngữ Cảnh giật nảy mình, lập tức ngắt lời Phan An, lảng sang chuyện khác, không ngừng nháy mắt với Phan An.



Ai dè, Phan An trước giờ thông minh lại không hiểu ý Ngữ Cảnh, chau mày: “Anh đang nói chuyện của Lục, Tề Tuyết có ăn thịt người hay không đó là việc của La Trì.”



Ngư Khương cũng đã nhìn thấy Lục Bắc Thần, giúp Ngữ Cảnh, nói: “Ai mà biết được Quách Hương Vân lại có ba người con gái. Mục Thanh Đăng chết rồi, hai người còn lại thì đổi hộ khẩu, giấu cũng quá sâu đi. Tề Tuyết, Thích Kiều Kiều, hai cái tên bắn ba tầm đại bác không tới, người khác thật sự không thể ngờ họ là chị em. Nhưng cũng khó trách họ đổi tên. Mục Thanh Tuyết, Mục Thanh Liên, quả thật không dễ nghe.”



“Này, hai cái đứa kia…”



“Muốn uống trà sữa phải không?” Giọng Lục Bắc Thần xen ngang.



Bả vai Phan An run lên, quay phắt lại.



Lục Bắc Thần bước lên, rút ví tiền, lấy một tờ tiền ra nhét vào túi áo của Phan An: “Đi mua, mang về cho tôi một phần café.”



Phan An nuốt nước bọt, quay đầu phẫn nộ nhìn Ngữ Cảnh. Ngữ Cảnh lập tức tỏ rõ lập trường: “Em nhắc anh suốt, là anh ngốc.”



“Trời lạnh lắm…”



“Yên tâm, đám phóng viên kia không có thời gian bám mãi một chuyện không buông như vậy.” Lục Bắc Thần lãnh đạm ngắt lời Phan An.



Phan An cười, cất tiền đi: “Nếu cậu đã nghe thấy mấy chuyện tầm phào của bọn tôi rồi thì thỏa mãn trí tò mò của chúng tôi tý đi. Nói em, cậu công khai với bên ngoài quan hệ với Cố Sơ rốt cuộc là vì lý do gì?”



Lục Bắc Thần cũng cười, hờ hững đáp: “Còn nói thêm một câu dư thừa nữa, trà chiều cậu mời.”



Phan An chuồn lẹ như một cơn gió.




Đúng lúc đó La Trì đi vào, bị đụng tới lảo đảo. Ngữ Cảnh gọi với một câu: “Này, đừng quên phần của cảnh sát La nhé.”



“Phan An sao vậy?” La Trì bóp vai, ngồi phịch xuống đối diện Lục Bắc Thần.



Lục Bắc Thần ngồi trước máy tính, nhìn chăm chăm lên màn hình: “Trông điệu bộ của cậu, xem ra Tề Tuyết thú nhận rồi.”



“Thú nhận hết.” La Trì khoa trương: “Phải gọi là cực kỳ hợp tác. Cảnh sát vừa tới, cô ta liền ngoan ngoãn đi theo. Bọn tôi hỏi cái gì, cô ta liền trả lời, rất nhanh chóng.”



“Cô ta giết Bàng Thành và Thẩm Cường?” Lục Bắc Thần nhíu mày.



“Cả Mi Thủ nữa.” La Trì bóp tay bóp vai. “Cô ta đã lần lượt tường trình quá trình và động cơ giết họ.”



Lục Bắc Thần vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình.



La Trì thấy anh không có phản ứng gì, vô cùng kỳ lạ bèn ghé đến: “Xem gì vậy? Phá được án rồi cậu không vui à? Không để án qua năm mới là điềm may đấy.”



Trên máy tính là ảnh hiện trường, có bức tại hiện trường phát hiện xác, có bức tại nhà Thẩm Cường, nhà Tề Tuyết, còn cả phòng làm việc của Thích Kiều Kiều. Lục Bắc Thần lật xem từng bức một, biểu cảm nghiêm nghị, nghe La Trì nói xong bèn nói: “Tôi luôn cảm thấy Tề Tuyết hợp tác một cách bất thường, có vấn đề.”



“Án đã điều tra tới bây giờ, cô ta không muốn hợp tác cũng không được. Nhân chứng vật chứng đều có cả.” La Trì nực cười nhìn Lục Bắc Thần. “Hay là cậu vẫn chưa quen với khả năng phá án thần tốc của tôi?”



Lục Bắc Thần liếc mắt nhìn anh ấy, buông hai chữ: “Nực cười.”



La Trì vò đầu, biểu cảm ngượng ngập. Ngư Khương đi tới bên máy tính, hỏi Lục Bắc Thần: “Anh nghi ngờ hung thủ không phải Tề Tuyết?”



Ngữ Cảnh nghe được, trợn tròn mắt: “Không phải chứ? Tề Tuyết không phải hung thủ vì sao lại nhận tội?”



“Bắc Thần, không phải cậu đang đùa đấy chứ?” La Trì nửa cười nửa không.



Lục Bắc Thần không nói gì, vẫn kiên nhẫn lật xem từng bức ảnh. La Trì cũng hy vọng anh đang đùa, nhưng biết rõ anh không phải người thích đùa bèn nhìn vào bức ảnh và hỏi: “Cậu phát hiện ra điều gì rồi sao?”



Lục Bắc Thần khẽ thở dài, dừng hình lại: “Cậu xem bức này đi.”



La Trì nhìn kỹ: “Là ảnh hiện trường nhà Bàng Thành.”



“Cậu nhìn mấy chiếc đĩa này đi.” Lục Bắc Thần chỉ tay vào tủ bếp trong ảnh.



La Trì nhìn qua, sắc mặt dần nặng nề.



“Ngay từ ban đầu tôi đã nói hung thủ rất có thể là phụ nữ, hơn nữa cô ta còn mắc bệnh sạch sẽ.” Lục Bắc Thần khoanh tay trước ngực, nói: “Bàng Thành là một người sống thiếu ngăn nắp, Thẩm Cường cũng không được coi là một người biết dọn dẹp nhà cửa. Chỗ đĩa này được bày sắp gọn gàng, màu hoa, hình ảnh đều thống nhất, ngay cả màu hoa cũng hướng về cùng một phía, người này không những mắc bệnh sạch sẽ, còn mắc chứng OCD.”



La Trì gật đầu. Không sai, lúc đầu Lục Bắc Thần từng nói mấy lời này.



“Nhìn lại Tề Tuyết.” Lục Bắc Thần điềm đạm nói. “Nhà là nơi phản ánh rõ nhất tính cách con người. Đây là nhà Tề Tuyết. Bức ảnh được cảnh sát chụp tại hiện trường. Mặc dù nhà cô ta gọn gàng nhưng tuyệt đối không đến mức tiêu chuẩn của bệnh sạch sẽ và OCD.”



La Trì nhíu mày càng lúc càng sâu.



“Đây là phòng làm việc của Thích Kiều Kiều.” Lục Bắc Thần chỉ vào cách trang trí trên bức ảnh. “Nhìn ra điều gì chưa?” Đây là bức ảnh duy nhất liên quan tới Thích Kiều Kiều xen lẫn giữa rất nhiều bức ảnh, cũng phải hai hôm trước mới tới tay anh. Anh cần phải làm tổng hợp tình tiết vụ án, Ngữ Cảnh tới cục cảnh sát lấy. Bức ảnh này nghe nói từ khi Thích Kiều Kiều suýt nữa bị bắn chết, phía cảnh sát vội tới hiện trường thu thập chứng cứ rồi chụp được.



La Trì nhìn qua, càng nhìn lòng càng lạnh. Đồ đạc trong văn phòng Thích Kiều Kiều tuy không nhiều nhưng thống nhất một cách kỳ lạ. Ví dụ như chậu hoa, độ lớn nhỏ, màu hoa đều thống nhất, độ cao của đất cũng đều nhau. Mặt bàn rất sạch sẽ, tới nỗi chỉ có một bộ máy tính, sát tường là giá sách, bên trong đặt một số kẹp tài liệu. Sắc mặt anh ấy sững sờ, phóng to ảnh lên, lúc ấy mới bàng hoàng nhận ra, chỗ kẹp tài liệu đó đều được đánh dấu ngày, xếp theo thứ tự, không có một cái nào sai lệch.



“Lẽ nào…”



Lần này Ngữ Cảnh phản ứng nhanh, vỗ đầu: “Em biết rồi, hung thủ không phải Tề Tuyết, là Thích Kiều Kiều!”



Một câu nói khiến La Trì giật nảy mình.



Ngư Khương cũng nghiêm mặt lại: “Thế nên có thể lý giải nguyên nhân Tề Tuyết hợp tác với cảnh sát. Cô ta đang bảo vệ Thích Kiều Kiều vì đó là em gái ruột của cô ta.”



“Cảnh sát La, xem ra cả ngày nay cậu bị người phụ nữ đó dắt mũi rồi.” Lục Bắc Thần uể oải nói.



“Bà nó chứ!” La Trì phẫn nộ, đập bàn thật mạnh, làm Ngữ Cảnh hết hồn đứng không vững.



“Ông mày không ra oai, nó lại không biết Diêm vương lão gia có con mắt thứ ba phải không?” La Trì quát, rồi rút di động ra, gọi điện thoại, lớn tiếng nói: “Thẩm vấn lại Tề Tuyết! À không, là Mục Thanh Tuyết! Còn nữa, phong tỏa sân bay, đường sắt và đường quốc lộ, truy nã Thích Kiều Kiều, không đúng, là Mục Thanh Liên! Luôn và ngay!”



Bị một người phụ nữ xoay vòng vòng quả thực đã chạm tới giới hạn của La Trì, nhất là lại ở ngay trước mặt Lục Bắc Thần, lần này thì không còn mặt mũi nào nữa. Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần hiếm khi vỗ tay cho anh ấy. “Cảnh sát La giận dữ với lính quả là uy nghiêm, có dũng khí có mưu trí, không quên chặn đường lùi của Mục Thanh Liên, giỏi.”



La Trì ít nhiều vớt vát lại chút thể diện, hừ một tiếng: “Tôi mới là người điều tra án, lại thua cái tay nghịch xác chết như cậu sao?” Dứt lời anh đứng dậy bỏ đi.



Đúng lúc Phan An từ ngoài trở về, thấy vậy bèn nói: “Gần vậy đâu cần qua đón tôi đâu?”



La Trì lần này thì đâm vào vai anh ấy một cái thật mạnh, bỏ đi không nói tiếng nào. Phan An đau đến nỗi há hốc miệng, quay đầu gào lên: “Cậu bị Lục Bắc Thần giẫm phải đuôi đấy à?”







Chớp mắt đã tới 30 Tết, Thượng Hải không những giảm nhiệt độ mà còn có tuyết rơi một cách hiếm hoi. Cơn mưa tuyết này lập tức được lên trang nhất toàn quốc, mọi người đều mừng rỡ, Thượng Hải có tuyết rồi. Tuyết rơi bắt đầu từ đêm hôm trước tới tận sáng sớm hôm sau, mặt đất trắng xóa, rất nhiều người chạy ra đắp người tuyết, ngay cả trước cửa bệnh viện cũng có người tuyết được dựng. Có tuyết là có mùi vị của tết.



Nhưng Cố Sơ thì không còn tâm trạng ngắm tuyết, từ đêm hôm trước tới cả ngày 30 cô chỉ ngủ vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ, các khoảng thời gian khác đều cùng Tiếu Tiếu và Cố Khải Mân bàn bạc phương án phẫu thuật. Bệnh nhân trước đó xuất hiện biến chứng, bị đưa vào phòng ICU, cần khẩn cấp tiến hành ca mổ lần hai. Vào ngày 30 Tết như thế này, Cố Sơ đã bận đến quên cả lời hứa giữa cô và Lục Bắc Thần, mặc cho chiếc di động bên cạnh cứ kêu mãi, cô chẳng còn thời gian nhận máy nữa…