Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 343: Người đàn ông xuất sắc cỡ nào cũng có một người không thể an tâm




Mới qua trưa một chút, các học viện của đại học A đã sôi nổi hẳn lên, ngày hôm nay, viện pháp y cũng trở thành cái bánh bao thơm phức. Từ lúc thành lập tới nay, viện pháp y vì tính chất đặc biệt của chuyên ngành mình mà cũng thu hút những sinh viên không giống mọi người. Các học viện khác có niềm tự hào của họ, còn nhắc tới viện pháp y là nổi da gà khắp người, cũng vì thế viện pháp y chịu không ít thiệt thòi. Nhưng từ năm nay khi luồng gió bắt đầu thay đổi, sự quảng bá của học viện thể hiện sự coi trọng của đại học A đối với ngành pháp y, hơn nữa còn đầu tư một số tiền lớn cho giảng đường mới và xây dựng lại giảng đường danh nhân. Căn phòng đó được xây dựng độc lập, trước khi xây dựng lại nhà trường từng mời đội ngũ công an, cảnh sát hình sự cùng các chuyên gia tới đây thuyết giảng, sau khi xây lại diện tích không những vọt lên trở thành giảng đường hoành tráng nhất đại học A mà nhà trường còn có ý định mời các học giả pháp y có uy tín trong và ngoài nước lưu lại dấu ấn tại đây.



Lần này phía nhà trường tập trung vào Lục Bắc Thần quả thực cũng có suy tính, có thể thấy muốn dựa vào sự nổi tiếng của anh để đánh bóng danh tiếng viện pháp y đại học A và giảng đường danh nhân.



Thực tế chứng minh nước cờ này của đại học A là đúng đắn. Tin tức vị pháp y nhân chủng học nổi tiếng quốc tế Lục Bắc Thần tới giảng đường danh nhân đã được truyền ra, không những ‘bùng nổ’ cả đại học A, ngay cả những trường khác trong thành phố cũng lần lượt gọi điện tới hỏi han, xin kinh nghiệm của đại học A. Không những vậy còn thu hút không ít nhà báo, hy vọng có thể làm một bài phỏng vấn chuyên đề, điện thoại phòng quan hệ của nhà trường bỗng kêu không ngừng nghỉ.



Liên quan đến chuyện Lục Bắc Thần tới đại học A thuyết giảng, người giật dây đầu tiên là giáo sư Phương. Cô ấy là một người làm việc cẩn trọng, khi được biết các trường ngoài và phóng viên có yêu cầu thì đã tìm lên ban giám hiệu, yêu cầu phải bảo đảm tính bí mật của việc này bằng mọi giá. Phía nhà trường cũng biết lần Lục Bắc Thần thuyết giảng ở Bắc Kinh, bên ngoài cố hết sức len lỏi ngó đầu vào mà không thể nhìn thấy một chút nào. Phía Bắc Kinh đã cho nhà trường một khởi đầu tốt, ít nhất có kinh nghiệm hữu ích nên đã chấp nhận yêu cầu của giáo sư Phương.



Tất cả thẻ vào cửa mà viện pháp y sở hữu rơi vào cảnh ngộ ‘ngàn vàng khó kiếm’. Đây vốn dĩ là một buổi thuyết giảng chỉ nhằm vào viện pháp y, theo lý mà nói số lượng thẻ phải dư dả, ai ngờ sinh viên các học viện khác cũng bắt đầu ầm ĩ, cướp trắng thẻ của viện pháp y. Phía nhà trường đã có chuẩn bị trước, phát thêm cho các học viện khác một số thẻ ra vào dựa theo sức chứa của giảng đường danh nhân, nhưng vẫn có sinh viên trường ngoài trà trộn vào liều lĩnh nhận thẻ.



Cố Sơ biết muộn, khi cùng Phó Lượng đi xuyên qua con đường ngọc lan mới bàng hoàng nhận ra sức ảnh hưởng của buổi thuyết giảng này. Dọc đường tới viện pháp y, họ bắt gặp không ít các sinh viên hỏi thăm tới đâu để nhận được thẻ ra vào. Lúc ấy cô mới ý thức được chuyện mà toàn trường đều biết, cô lại chẳng hề hay biết. Điều này cũng khó trách, một là lần trước sau khi cô nói với Lục Bắc Thần lời mời của giáo sư Phương lần trước, mặc dù anh đồng ý nhưng chưa dứt khoát, cô tưởng lúc đó anh chỉ tiện miệng hứa mà thôi; Hai là cô thực tập ở bệnh viện suốt, trừ phi có chuyện gì liên quan nếu không cô tuyệt đối không rõ tình hình của nhà trường.



Đường ngọc lan đã được căng băng rôn, nào là nhiệt liệt hoan nghênh pháp y nhân chủng học nổi tiếng quốc tế, giáo sư Lục Bắc Thần. Bên dưới băng rôn, các hoạt động của các câu lạc bộ cũng rất nhộn nhịp, có câu lạc bộ đang tập trung bán các loại biểu như như “Giáo sư Lục, em yêu thầy” hoặc các áo phông vẽ tay các nhân vật hoạt hình phá án, lại có câu lạc bộ bán mô hình xương người, các dụng cụ… Tóm lại, phàm là những thứ liên quan đến pháp y, sinh viên các câu lạc bộ đều tìm hiểu và mang ra bán.



Sau khi nhìn thấy cảnh này, Cố Sơ sửng sốt. Phó Lượng xua tay: “Hầy, mấy thứ này chẳng là gì cả. Cậu có biết người của câu lạc bộ muốn kiếm được số tiền hậu hĩnh hơn bằng cách gì không?”



Cố Sơ lắc đầu, cô thật sự không thể tưởng tượng ra. Mấy món đồ phức tạp trước mắt đã đủ khiến cô kinh ngạc rồi, nhìn thấy chúng cô cảm thán sâu sắc về đầu não kinh doanh phát triển của sinh viên thời nay.



“Hội trưởng văn nghệ, cũng tức là hội trưởng nhóm nhạc Knocking nổi bần bật ở trường ta, Phan Tư Tư, nghe nói đã liên lạc được với trợ lý bên cạnh Lục Bắc Thần, sau khi thuyết giảng xong sẽ dành thời gian để chụp ảnh chung, tới lúc đó sẽ do chính hội trưởng Phan Tư Tư dẫn đầu lựa chọn mấy sinh viên may mắn cùng chụp chung kiểu ảnh kỷ niệm với giáo sư Lục.” Nói xong Phó Lượng bĩu môi: “Có thể cậu không hiểu con người Phan Tư Tư, nổi tiếng khắp trường là khéo nịnh nọt, ton hót, loại con gái giỏi giao thiệp điển hình. Tin tức chỉ vừa lộ ra, rất nhiều sinh viên đã bỏ tiền báo danh.”



Đầu tiên Cố Sơ ngạc nhiên, sau đó là nghi hoặc.



Liên hệ được với trợ lý của Lục Bắc Thần? Trợ lý của Lục Bắc Thần ngoại trừ cô ra không còn người nào khác, lẽ nào đối phương liên hệ với đám Ngư Khương hay Ngữ Cảnh? Còn về việc chụp chung…



“Tớ cảm thấy khả năng không cao.” Cô khẽ lẩm bẩm một câu.



“Hả? Cái gì khả năng không cao?” Phó Lượng không hiểu câu nói của cô.



“Chuyện chụp chung khả năng không cao.” Cố Sơ hiểu Lục Bắc Thần, anh là người rất ghét chụp ảnh. Bình thường chụp chung với cô mấy tấm thì không sao nhưng đối với bên ngoài anh ghét những công việc mang tính chất quảng bá. Tính cách của người này có lúc vừa đáng ghét vừa cứng đầu, tối tăm mù mịt như hòn đá vậy, chuyện mà anh đã xác định thì không ai có thể thuyết phục anh được. Cứ lấy ví dụ như chuyện chụp chung, có thể nếu đổi thành vị khách khác thì cũng chẳng sao, nhưng là Lục Bắc Thần thì cô cảm thấy không khả thi.



Sợ Phó Lượng hiểu nhầm, cô lại giải thích thêm mấy câu: “Tớ biết thầy ấy… giáo sư Lục lúc thuyết giảng ở Bắc Kinh, máy ảnh không được phép mang vào trong, ngay cả di động cũng phải tắt máy, yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt.”



Phó Lượng lắc đầu: “Đấy là cậu không biết thủ đoạn của Phan Tư Tư đấy thôi, cô ta sành sỏi quan hệ với mọi người, đặc biệt với đối phương là nam giới đều sẽ bị cô ta giải quyết. Lần trước chuyện lễ hội âm nhạc cô ta cũng có thể dẹp yên, cả câu lạc bộ không ai không nể phục.” Nói tới đây, cậu ấy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó bèn nháy mắt với Cố Sơ: “Nói cho cùng Knocking cậu cũng không lạ phải không. Cậu mà còn ở nhóm nhạc Knocking thì chẳng có việc gì của Phan Tư Tư cả, cậu là người thành lập ra nhóm nhạc cơ mà.”



Knocking là nhóm nhạc năm xưa cô dẫn theo mấy bạn học yêu thích âm nhạc cùng lập nên. Khi ấy còn là sinh viên năm nhất đầy hào hứng, cô muốn làm hội trưởng hội văn nghệ, bị mọi người đồng loạt chê cười. Trong lúc phẫn nộ, cô đã tự thành lập nhóm nhạc, đặt tên là Knocking, ý muốn nói sẽ phá vỡ truyền thống, cũng có ý không ngừng đổi mới sáng tạo, ngay sau đó, Knocking của cô phát triển không ngừng. Lúc ấy đối với hành động này của cô, Lục Bắc Thâm chỉ cười khó xử: Cô nhóc sắc bén quá thể!



Về sau, cô thôi học, cũng ra khỏi câu lạc bộ, ra khỏi nhóm nhạc. Năm cô ra đi, quyền quản lý chính của câu lạc bộ được giao cho tay keyboard, về sau mọi thứ đều không còn liên quan đến cô nữa. Lần này quay về, cô không hề nghĩ rằng Knocking vẫn tồn tại, không những vậy còn phát triển hoành tráng, trở thành một nhóm nhạc nổi danh. Các câu lạc bộ khác nhắc tới hội văn nghệ là sẽ nhắc tới nhóm nhạc Knocking. Bây giờ Knocking đã trở thành duy nhất.



Cô từng gặp mặt Phan Tư Tư, vừa mới về trường cô đã được xem một buổi biểu diễn của họ, Phan Tư Tư là ca sỹ chính. Đó là một cô gái sinh ra để dành cho âm nhạc, dáng người hơi gầy nhưng chơi các nhạc cụ rock rất chuyên nghiệp, không phụ danh tiếng của Knocking.



Nghĩ tới đây, Cố Sơ khẽ thở dài: “Cô ấy quả thực hát cũng rất hay.”



“Trường chúng ta tính đến bây giờ đều có clip biểu diễn của các khóa trước, tớ xem cả rồi. Tớ cảm thấy cậu hát hay hơn Phan Tư Tư.” Có thể nhận ra Phó Lượng không thích Phan Tư Tư cho lắm.



Cố Sơ mỉm cười, không thể không thừa nhận bản thân cũng là một cô gái ưa sĩ diện, nghe thấy mấy lời này trong lòng vẫn sướng rơn.





Buổi thuyết giảng một rưỡi sẽ bắt đầu.



Vừa rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến giảng đường danh nhân, Cố Sơ liền nhìn thấy đầu người lúc nhúc, khí thế như trảy hội mùa xuân. Cô ngỡ ngàng, nói với Phó Lượng: “Sao lại có thêm nhiều sinh viên thế này?”



“Rất nhiều người ở trường khác qua, họ không có thẻ vào, đành đợi ở ngoài thôi.”



“Đợi cái gì vậy?” Cố Sơ không hiểu.



Phó Lượng chỉ tay vào con đường phía bên trái: “Thông thường các vị khách đều sẽ vào từ phía bên đó. Nếu giáo sư Lục tới, đứng ở bên ngoài là có thể nhìn thấy.”



Cố Sơ toát mồ hôi.



Phó Lượng có thẻ ra vào, cầm hai tờ trong tay đi vào trong. Cố Sơ vừa bước chân trước vào cửa lớn, chân sau đã có người giữ chặt. Một cô gái với gương mặt sốt sắng: “Bạn ơi, mình trả giá cao mua thẻ vào của bạn được không?”



Cố Sơ ngẩn người, vô thức nói: “Không được…”



Cô gái kia khá thất vọng: “Thôi vậy.”



Cố Sơ xoa xoa cánh tay chui vào trong, nghĩ bụng sao mình phải tranh với mấy người này nhỉ? Làm như cô sùng bái Lục Bắc Thần lắm vậy, cô muốn gặp anh chẳng phải gặp lúc nào cũng được sao? Phó Lượng hiểu lầm, sát tới cười hì hì: “Giỏi lắm, không lay động trước tiền bạc, chỉ vì mỹ nam đẹp như hoa.”



“Nói xằng bậy cái gì thế hả?” Cố Sơ phì cười: “Mau lau nước miếng của cậu đi kìa.”



Phó Lượng học viện pháp y, thế nên có quyền ưu tiên về mặt chỗ ngồi. Cố Sơ đi theo cậu ấy tìm chỗ, mừng rỡ phát hiện ra vị trí không tồi, khá gần bục giảng. Cố Sơ sung sướng nghĩ, anh đứng trên kia có thể nhìn thấy cô. Tới lúc đó liệu anh có ngạc nhiên không? Nhưng sau đó cô lại nghĩ, như thế này lại để anh đắc ý rồi. Anh là thân phận giáo sư, cô là thân phận sinh viên. Chiếc vé này khó xin vậy cô cũng len lỏi vào được, phải muốn gặp anh cỡ nào.



Cô nhìn khắp bốn phía, cả một khoảng đen xì. Giảng đường đã ngồi chật kín, chỉ còn lại một con đường, các con đường khác cũng đầy ngập. Nhìn thấy cảnh này, Cố Sơ thở dài. Xem ra cô hoang phí của trời rồi, cô biết là Lục Bắc Thần rất đẹp trai nhưng không nghĩ lại có lắm fan hâm mộ đến thế, anh bỗng chốc như thể chỉ có trên trời không có dưới trần vậy. Xem ra sau này rảnh rỗi cô phải nghiêm túc ngắm anh cho kỹ, gương mặt đó đúng là đáng tiền.



Cô lại nhìn con đường duy nhất ấy. Lát nữa Lục Bắc Thần có lẽ sẽ từ đó đi thẳng lên bục, toàn hội trường sẽ rầm rộ đến mức nào? Rồi lại nghĩ tới các sinh viên bên ngoài, cảm thấy Lục Bắc Thần được đối xử như minh tinh vậy. Thế người đi cùng anh là ai? Không thể để anh đơn thương độc mã xông qua đoàn người chứ? Lỡ như gương mặt tuấn tú của anh vừa xuất hiện, cô gái nào kiềm lòng không đặng lại cuồng nhiệt bổ nhào vào, tới lúc đó cô ngồi yên ở chỗ cũ xem trò vui hay xông tới trừng mắt với đám đông để ‘hộ giá’ đây?



Lần đầu tiên trong đời Cố Sơ bỗng rất bứt rứt vì chuyện này.







Ở đầu kia trường học lại khá yên ắng.



Đây là một phòng ngủ phía nhà trường đặc biệt dành ra cho những vị khách quan trọng. Còn chưa tới một giờ, Lục Bắc Thần đã tới, đến thẳng phòng nghỉ. Nhà trường rất coi trọng buổi thuyết giảng lần này, dĩ nhiên không dám khinh suất. Các lãnh đạo lần lượt tới hỏi thăm, viện trưởng tiếp đón chủ yếu.



Không ai ngờ Lục Bắc Thần lại tới sớm như vậy. Với kinh nghiệm của họ, đa phần các vị khách đều đến sát giờ hoặc muộn một chút. Viện trưởng viện pháp y lệnh cho người chuẩn bị đĩa hoa quả, điểm tâm gì gì đó nhưng bị Lục Bắc Thần khéo léo chối từ. Anh chỉ xin một cốc nước, sau đó báo cáo qua với phía nhà trường chủ đề buổi thuyết giảng lần này.



Viện trưởng không nghĩ rằng một giáo sư danh tiếng lại khiêm nhường lễ phép như vậy, nhất thời rất kích động, lập tức gọi điện tới văn phòng lãnh đạo nhà trường, báo lại chủ đề buổi thuyết trình của Lục Bắc Thần. Hiệu trưởng vừa nghe thì chân thành cảm thán càng là người có thành tích lại càng khiêm tốn, đáng để chúng ta học tập.



Chuyện Lục Bắc Thần ở phòng nghỉ rất ít người biết nên tránh bị làm phiền. Lúc nói chuyện với viện trưởng, giáo sư Phương cứ nhìn Lục Bắc Thần mãi, tới tận khi anh và viện trưởng nói chuyện xong mới quay đầu sang nhìn giáo sư Phương, thái độ ôn hòa nhã nhặn: “Giáo sư Phương, ý kiến của cô thế nào ạ?”



“À, rất tốt rất tốt.” Giáo sư Phương phản ứng lại, gật đầu lia lịa.




Lục Bắc Thần khẽ cười, nhưng nhìn kỹ thì lại giống như cậu học trò được cô giáo khen.



“Tôi hỏi một câu không nên hỏi lắm.” Cuối cùng, giáo sư Phương vẫn không nén nổi tò mò.



“Cô cứ hỏi.” Anh rất cung kính.



Chỉ riêng thái độ này thôi lại càng khiến giáo sư Phương nghi hoặc, cô ấy hỏi: “Cậu… thật sự không phải Bắc Thâm?” Cô ấy từng dạy Bắc Thâm, mặc dù làm nghề giáo bao năm có vô số học trò nhưng vẫn ấn tượng sâu sắc với một bác sỹ thiên tài như Lục Bắc Thâm, năm xưa khi dẫn dắt Bắc Thâm cô ấy cũng có rất nhiều kỳ vọng. Bắc Thâm rất lễ phép với giáo viên, cho dù bên ngoài đồn đại em ấy có thông minh tài trí cỡ nào, khi đối diện với thầy cô lãnh đạo cũng nhũn nhặn và ôn tồn.



Mà vị giáo sư Lục này cũng vậy, cực kỳ giống Bắc Thâm năm xưa.



Lục Bắc Thần nhẹ nhàng trả lời: “Bắc Thâm là em trai em.”



Giáo sư Phương nghe xong cũng không dám hỏi sâu thêm, trước đây từng nghe Cố Sơ nhắc đến chuyện này. Anh em sinh đôi nhưng Bắc Thâm không còn nữa, cô ấy hỏi han triệt để thêm là không lịch sự.



“Rất xin lỗi.”



“Giáo sư Phương, cô khách khí rồi ạ. Em còn một vấn đề muốn hỏi cô.”



Nghe xong, giáo sư Phương bật cười: “Kiến thức của cậu vượt xa tôi nhiều lắm, còn vấn đề gì có thể hỏi tôi chứ?”



“Đâu có, đâu có, trong ngành giải phẫu cô là người được mọi người kính trọng. So với kinh nghiệm của cô, em chỉ có thể bám theo thôi.” Lục Bắc Thần chân thành nói.



Con người ai cũng thích nghe lời tốt đẹp, nhất là người làm nghề giáo dục, được đánh giá cao như vậy dĩ nhiên rất vui. Nụ cười trên gương mặt giáo sư Phương càng đậm thêm: “Cậu còn trẻ mà rất khiêm tốn, tiền độ rộng mở. Vậy cậu muốn hỏi chuyện gì?”



“Liên quan đến tình hình của Cố Sơ.” Lục Bắc Thần đi vào trọng điểm.



Giáo sư Phương sững người: “Cố Sơ? Em ấy làm sao?”



“Chắc là cô cũng đã nghe nói chuyện cô ấy không dám vào phòng mổ rồi phải không ạ?”




Giáo sư Phương bình tỉnh ngộ, gật đầu: “Chuyện này đúng là tôi có nghe nói, còn cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi đã được biết thành tích lý luận của em ấy, theo lý mà nói đáng nhẽ sẽ không vậy.”



“Nghe nói lần đầu tiên học môn giải phẫu cô ấy có dấu hiệu ngất khi nhìn thấy máu, cuối cùng chính cô đã giúp cô ấy trị liệu giải mẫn cảm.” Lục Bắc Thần nhíu mày: “Tình trạng hiện giờ của cô ấy liệu có phải hiện tưởng tái phát bệnh không ạ?”



Giáo sư Phương nhìn anh, thấy anh chau mày suy tư, trong lòng cảm thán lại là một chàng trai hết lòng vì tình yêu, giống hệt như em trai cậu ấy, nhưng sao cả hai anh em lại bị giày vò bởi cùng một cô gái chứ? Năm xưa, Lục Bắc Thâm từng tìm tới bà vì chuyện của Cố Sơ. Lúc đó bà là giáo viên của Bắc Thâm, còn chưa dạy khóa của Cố Sơ. Cậu học trò bà ưng ý lại đột ngột tới tìm, chàng trai kiêu ngạo chưa bao giờ cầu xin ai lại nói với bà: Giáo sư Phương, em có thể nhờ cô giúp đỡ một chuyện không ạ? Về sau bà mới biết cậu ấy muốn bà giúp trị liệu giải mẫn cảm cho một cô bé, vì cô bé ấy thấy máu là ngất, các thầy cô đã dùng nhiều cách mà vẫn không thể khắc phục được. Bà hỏi cậu ấy: Em có quan hệ gì với cô bé ấy? Lúc đó cậu ấy còn có chút bẽn lẽn nhưng vẫn đáp rất chắc chắn: Em thích em ấy.



Về sau, hai người họ quả nhiên yêu đương. Cô gái hoạt bát hiếu động, khi cười lên trông rất xinh, ngay cả một người ôm tư tưởng truyền thống như bà cũng cảm thấy hai đứa nó xứng đôi vừa lứa. Nhưng không ngờ, hai đứa lại chia tay.



Bây giờ khi nhìn Lục Bắc Thần trước mặt, anh trai của Bắc Thâm lại đau lòng vì cùng một cô gái. Không thể trách hai anh em họ, cô nhóc Cố Sơ đó quả thực rất được lòng người, nhỏ nhắn lanh lợi, lại xinh đẹp, lúc yên tĩnh khiến người ta thương, khi náo loạn lại khiến người ta vui vẻ. Còn về những thị phi giữa hai anh em họ và cô bé ấy, người làm giáo viên như bà cũng không tiện hỏi kỹ càng.



“Em Tiêu Tiếu Tiếu lúc trước cũng từng tới hỏi tôi, tôi mới biết tình trạng của Cố Sơ khá nghiêm trọng.” Giáo sư Phương nói: “Nhưng tôi đã tìm hiểu, tình hình của em ấy khác với khi trước, không phải chỉ đơn giản thấy máu là ngất. Tôi cảm thấy phần nhiều là tâm lý bài xích phòng phẫu thuật, mà kiểu tâm lý bài xích này biểu hiện lâm sàng chính là chê bẩn. Nếu bây giờ cậu đi hỏi em ấy, chắc chắn em ấy sẽ nói phòng phẫu thuật rất bẩn. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện tâm lý phản ánh lên sinh lý, chứ không phải em ấy có bệnh sạch sẽ.”



Lục Bắc Thần càng nhíu mày sâu hơn, rơi vào trầm tư.




“Nếu chỉ đơn thuần là nỗi sợ hãi tâm lý khúc xạ lên sinh lý, tôi chắc chắn có thể giúp em ấy lần nữa nhưng nếu là tâm lý bài xích hoàn cảnh của bản thân thì không dễ đâu.” Giáo sư Phương thành thật nói.



Lục Bắc Thần khẽ gật đầu. Một lúc lâu sau, anh nhìn bà trả lời: “Dạ vâng thưa giáo sư, em hiểu rồi.”



Lúc ấy viện trưởng vội xen ngang: “Giáo sư Lục, sắp tới giờ thuyết giảng rồi.”



Lúc này Lục Bắc Thần mới nhớ ra, giơ tay lên xem, biểu cảm có chút tiếc nuối. Anh vội đứng dậy, nói với giáo sư Phương: “Thật ngại quá, hôm nay chuyến bay hơi trễ một chút, nếu không em còn có thể đến sớm hơn.” Rồi anh bổ sung một câu: “Hôm khác em sẽ lại về trường thăm cô.”



“Được, được. Hoan nghênh cậu tới thường xuyên.” Câu nói ấy khiến giáo sư Phương hơi hoang mang, đứng dậy nói không ngừng.



Viện trưởng đưa anh rời khỏi phòng nghỉ. Sau khi anh đi một lúc lâu, giáo sư Phương mới bàng hoàng nhận ra, cậu ấy tới trường sớm như vậy đâu phải vì chuyện của mình? Mục đích chính là vì việc của Cố Sơ.



Bà thở dài, dù là một người đàn ông xuất sắc nhường nào, trong lòng cũng có một người con gái khiến mình không thể an tâm.







Điều khiến mọi người thất vọng là Lục Bắc Thần không đi qua con đường để tiến lên bục. Một rưỡi chiều, không sớm một phút, không chậm một giây, Lục Bắc Thần xuất hiện ở một bên bục giảng.



Cả hội trường náo động, thậm chí rất nhiều sinh viên đã đứng dậy, ngay sau đó là tiếng thét và tiếng reo hò.



Cố Sơ bỗng cảm thấy đôi tai như bị nổ tung, ầm một tiếng. Phó Lượng kích động giật vạt áo của cô, cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được: “A a a! Nam thần của tớ xuất hiện rồi! Thầy ấy… Thầy ấy đẹp trai quá… Ông trời ơi, thầy ấy chính là… chính là Lục Bắc Thần trong truyền thuyết ư? Chính là vị giáo sư nổi tiếng đó? A!”



Âm cuối cùng khiến màng nhĩ Cố Sơ suýt rách. Cô vội nói: “Phó Lượng, cậu bình tĩnh đã!”



“Bình tĩnh làm sao được! Cậu nhìn cả hội trường đi!” Phó Lượng kích động khoa chân múa tay: “Mấy sinh viên đứng ngoài thì phải làm sao? Thầy ấy cao quá… đẹp trai quá, tiếc là họ không nhìn thấy!”



Phải, cả hội trường điên hết cả rồi!



Đây là suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ.



Cô quay đầu nhìn về phía bục giảng, tim cũng lỡ nhịp, rồi cũng nhanh chóng đập thình thịch điên cuồng theo đám đông. Trên bục giảng, anh ăn vận gọn gàng đơn giản, một chiếc áo sơ mi màu đay với một chiếc quần áo đen, không thắt cà vạt, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ dài một nửa, kiểu ăn mặc truyền thống nhưng ở trên người anh lại mang một phong độ đặc biệt. Ánh đèn hắt lên người anh, ánh mắt anh đen như mực, thâm sâu không thấy đáy, chiếc áo sơ mi màu nhã nhặn càng tôn lên cái cao ráo của anh, không thân thiện lại không quá xa cách.



Tiếng reo hò không làm lay động phong thái hơi lạnh của anh. Anh đứng trên cao, hai tay đặt lên hai bên bục, ánh mắt điềm đạm trí tuệ. Các nhân viên bảo vệ của nhà trường vội ra mặt yêu cầu mọi người yên lặng, ngồi vào chỗ.



Phó Lượng hai mắt sáng lấp lánh, kéo Cố Sơ ngồi xuống, đè tay lên ngực: “Trời ơi, tớ cảm thấy cứ như nam chính trong truyện tranh xuất hiện vậy.”



Cố Sơ nào còn để ý được Phó Lượng nói gì? Hai con mắt cứ dán chặt vào Lục Bắc Thần. Anh ở đó, như gần như xa, vừa lạ lẫm vừa thân thuộc, tâm trạng kích động cứ phải đè nén mãi. Hội trường rất nóng, Lục Bắc Thần bèn cởi áo dạ ra, lại khiến đám đông bên dưới hét ầm lên. Nhanh chóng có người bước lên bục đón lấy chiếc áo dạ trong tay Lục Bắc Thần. Chiếc áo dạ này Cố Sơ quen thuộc, là món quà sinh nhật cô tặng anh, mà người bước lên chính là Ngữ Cảnh.



Ngữ Cảnh vừa quay đầu, chợt nhìn thấy Cố Sơ dưới khán đài, đôi mắt phía sau gọng kính to mở tròn mừng rỡ, tư thế ấy như chuẩn bị vẫy tay với Cố Sơ. Cô vội giơ tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng. Ngữ Cảnh kiềm chế cảm xúc, chỉ len lén vẫy tay với cô, sau đó đi tới bên cạnh Lục Bắc Thần, nói thầm vào tai.



Rõ ràng Lục Bắc Thần sững lại. Anh ngẩng đầu lên, điềm đạm quét ánh mắt một lượt, lập tức chuẩn xác nhắm vào Cố Sơ bên dưới, khóe môi rướn lên như có như không, sau đó lại ung dung rời đi.



Ánh mắt ấy lại khiến những cơn sóng đáy lòng Cố Sơ cuộn trào, ngay đó, hạnh phúc và ngỡ ngàng nổ tung…