Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 264: Chiếc khuyên tai ấy




Lục Bắc Thần đã mất ngủ.



Từ sau khi Cố Sơ nói ra hai chữ ‘chia tay’.



Anh dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào công việc, dùng cả một đêm để giải quyết ba thi thể, sau đó mấy đêm liền nếu không tới hiện trường thì cũng xem hồ sơ. Anh không muốn nhắm mắt, chỉ cần thiếp đi, cho dù là một giấc ngủ chập chờn, hình ảnh Cố Sơ rơi nước mắt cũng sẽ lắc lư trong cơn mơ.



Nói thật lòng, tới bây giờ anh không biết phải an ủi cô bằng cách nào. Có những lời giải thích dường như trở nên vô ích, cảm giác tin tưởng giữa hai con người tan tành vụn nát, đây mới là vấn đề lớn nhất. Trong chuyện tình cảm, anh chưa bao giờ nhận mình là kẻ mạnh. Ngược lại, anh là một kẻ thất bại, thất bại từ đầu tới cuối. Đứng trước mặt cô, anh chưa bao giờ chiến thắng.



Anh nắm chặt chiếc khuyên tai, đầu mày nhíu chặt.



Nửa tiếng trước, khi anh trở về nhà, ngay lập tức nhìn thấy chiếc khuyên tai này trên bàn uống nước, bên dưới chiếc khuyên tai đè một mảnh giấy, của cô để lại, trên đó viết: Lục Bắc Thần, anh đã làm bẩn phòng ngủ của em.



Ban đầu anh cũng không hiểu chuyện gì, lật qua lật lại tờ giấy rất lâu cũng không hiểu ý cô muốn nói. Anh hoài nghi, đi lên tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ ra. Cô không có ở đó, phòng ngủ vẫn gọn gàng như lúc đầu, giống như chưa từng có ai nằm lên.



Anh lại đi xuống nhà, nhặt chiếc khuyên tai lên lần nữa. Sau mấy đêm liền không được nghỉ ngơi, phải hơn nửa tiếng ngồi nghĩ lại anh mới nhớ ra chiếc khuyên tai này là của ai.



Là quà sinh nhật anh tặng vào dịp sinh nhật của Lâm Gia Duyệt. Nói chính xác là món quà Ngư Khương lựa giúp. Lúc đó vẫn còn ở nước ngoài, Lâm Gia Duyệt hào hứng mời anh tới tham gia tiệc sinh nhật. Trước nay anh không có hứng thú với những nơi ồn ào như vậy, bèn lấy lý do bận việc để thoái thác. Nhưng dù sao cũng có quen biết, biết đối phương tổ chức sinh nhật cũng phải có chút quà mới được. Anh không có thói quen đi mua sắm lại càng không thể dành thời gian để đi dạo không mục đích để chọn một món quà, nên đã giao nhiệm vụ này cho Ngư Khương. Ngư Khương sau khi chọn bộ khuyên tai này đã mang tới cho anh. Lúc đó anh chỉ vội vàng nhìn qua rồi bảo Ngư Khương đem tặng.



Một bộ khuyên tai được đặt làm, khả năng có chiếc thứ hai giống nó là bằng không.



Nhưng sao nó lại ở nhà?



Lục Bắc Thần lại nhìn mảnh giấy Cố Sơ để lại, suy nghĩ rất lâu mới ý thức được phòng ngủ mà cô nói thực ra là chỉ phòng nghỉ. Vậy thì chiếc khuyên tai này bị cô phát hiện trong phòng nghỉ ư? Rồi nghĩ tới chuyện đích thực lúc đó Lâm Gia Duyệt đã vào trong phòng nghỉ, cứ thế đáy lòng bất chợt rung lên một hồi chuông cảnh tỉnh.



Anh rảo bước đi nhanh lên gác, kiểm tra lần lượt từng phòng, lúc này mới nhận ra đồ đạc của cô đã ít đi rất nhiều.



Cô dọn đi rồi!



Đây là suy nghĩ trực tiếp nhất lướt qua đầu anh.



Qua vài lần kiểm tra, sau khi xác nhận suy nghĩ này, anh ủ ê ngồi phịch xuống sofa. Phòng khách rộng lớn dưới tầng một vì thiếu đi hơi thở của cô mà trở nên trống trải, giống hệt như khi cô còn chưa chuyển vào đây, lạnh lẽo, tối tăm.



Trước đây anh sớm đã thích ứng với cuộc sống đơn điệu vô vị này nhưng vì cô đã từng tới đây mà khiến cho cuộc đời anh có thêm màu sắc. Để giờ này anh không cách nào chịu nổi cuộc sống trước kia nữa.



Sự chuyển đi của cô còn khiến anh nổi giận hơn hai chữ ‘chia tay’. Điều anh nghĩ tới là cô đã chuyển đi đâu, ai giúp cô chuyển nhà, lúc này đây cô đang ở đâu. Một loạt những câu hỏi ấy dâng lên cùng với sốt ruột, bức bách, giận dữ cuộn thành một làn sóng khổng lồ, đập mạnh vào người anh.



Người đầu tiên anh nghĩ tới chính là Kiều Vân Tiêu, đó là người chỉ nghe tên thôi anh cũng đã cảm thấy bực bội vô cớ.



Nhưng giây phút điện thoại được kết nối, anh lại không dám chất vấn cô thêm. Một người bướng bỉnh như cô, kiêu ngạo như cô, anh sợ sẽ càng đẩy cô ra xa hơn. Nghe nói cô trở về Quỳnh Châu, trái tim anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút. Anh biết cô đã hiểu lầm, nhưng chuyện khuyên tai một hai câu qua điện thoại không thể giải thích rõ ràng. Anh ghét phải cãi vã, ghét sự lạnh nhạt của cô.



Thì ra trong chuyện tình này, anh cũng trở nên thận trọng, dè dặt.



Lục Bắc Thần ném chiếc khuyên tai lên mặt bàn. Xem ra anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được rồi.



Lâm Gia Duyệt!



Anh cau mày…



***



“Anh ơi, em không muốn đi, không muốn đi…”



“Em trai! Thả nó ra, các người thả nó ra!”




“Anh ơi cứu em! Em không muốn đi!”



“Em trai!”



Hình ảnh lại thay đổi.



Trước bức tường đầy những hình ảnh nguệch ngoạc, một chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng đứng thẳng, dáng vẻ nhàn nhã. Cô gái xinh xắn cười tươi như hoa, chạy về phía chàng trai, ôm chặt lấy anh.



“Bắc Thâm, Bắc Thâm…”



“Em thích không?”



“Thích lắm.”



Người con trai hôn lên khóe môi người con gái, gương mặt cô gái ngập tràn hạnh phúc.



“Bắc Thâm…”



“Bắc Thâm!” Lục Bắc Thần choàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ, vầng trán rộng ướt đẫm mồ hôi.



Cửa phòng bị đập rầm rầm, sức lực ấy gần như có thể bật tung cánh cửa.



Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, lát sau mới ngồi dậy. Bộ sơ mi trên người ướt sũng, gió thổi vào, phần phật, lạnh lẽo. Có lẽ vì quá mệt, anh lại ngủ quên mất, liếc nhìn đồng hồ đeo tay mới ngủ được nửa tiếng đồng hồ.



Rèm cửa mở toang, ánh nắng mặc sức rót vào nhưng vẫn khiến anh cảm thấy u ám và giá lạnh. Con người ta khi quá mệt lại quên cả những thói quen lập dị, không có bóng tối bên cạnh, anh vẫn có thể ngủ được. Chỉ là giấc mơ quá tồi tệ.




Là mơ ư?



Như thật như giả.



Sự chia cách trong quá khứ, anh em họ khi còn nhỏ níu kéo lẫn nhau, cuối cùng vẫn bị người lớn chia tách đôi tay của nhau ra. Anh liều mạng đuổi theo, kết quả vẫn phí công vô ích.



Đời người phải trải qua bao nhiều điều lực bất tòng tâm? Đối mặt với ly biệt, đối mặt với những lời trái lương tâm, đối với mặt những hiểu lầm, anh thừa nhận, anh mệt rồi.



Vị khách bên ngoài vẫn đang kiên trì bền bỉ đập cửa, có vẻ như nhất quyết phải lôi anh dậy. Lúc Lục Bắc Thần đứng dậy đi mở cửa, một cơn đau dữ dội từ bả vai truyền tới, cơn đau ấy nhanh chóng len vào não bộ. Cả cơ thể cao lớn chợt loạng choạng, đau đến nỗi gân xanh nổi lên. Có một giây phút, mọi thứ trước mắt chợt nhòa đi.



Anh vịn ngay vào tường, thở dốc. Cơn đau qua đi rất nhanh, tầm mắt lại trở lại bình thường.



Đáng chết!



Người bên ngoài thẳng thừng gào lên: “Lục Bắc Thần, đừng tưởng cứ trốn trong đó không ra mở cửa, tôi biết cậu đang ở nhà!”



Lục Bắc Thần ổn định lại nhịp thở, đợi cho cơn đau hoàn toàn biến mất mới đi tới trước cửa, mở ra.



Cú đấm của La Trì suýt nữa thì bay vào mặt anh.



“Tôi nói này, hai người ban ngày ban mặt đừng có ân ái tình cảm nữa, mãi mới chịu ra mở cửa.” Nói rồi La Trì chui vào trong nhà, gọi với lên gác: “Em gái Cố ơi, anh La Trì đến này, mau xuống tiếp đón, đừng có ngại ngần.”



“Cô ấy không có nhà.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt đáp một câu, đi tới trước sofa, cất khuyên tai và mảnh giấy đi.



La Trì ngừng hét, ngồi phịch xuống ghế rồi hỏi: “Đi đâu rồi?”




“Cậu tới tìm tôi hay tìm cô ấy?” Rõ ràng Lục Bắc Thần không muốn trả lời câu hỏi của anh ấy.



La Trì nhún vai: “Có cần vừa tới là bàn công việc không.”



“Không bàn thì đi.”



“Rồi rồi rồi, tôi nhìn ra rồi, cậu chẳng thân thiện chút nào cả.” La Trì thở dài, đầu hàng: “Vụ án Ngoại Than Hối đã điều tra ra rồi. Đúng như cậu đoán, là vụ cửa hàng đồ cổ mất cắp, ba bọn họ đều đã tái phạm nhiều lần, lần này cuối cùng cũng lọt lưới. Người làm Lâm Gia Duyệt bị thương là một nhân viên phục vụ tại nhà hàng, tên Tiểu Vũ. Cậu ta đã thừa nhận, tối đó cậu ta rất muốn giết người, cậu đoán là muốn giết ai?”



La Trì lòng vòng một hồi, ai ngờ Lục Bắc Thần không cho anh ấy cơ hội đắc ý, ném cho anh ấy một điếu thuốc, rồi tự mình châm lên một điếu, bình tĩnh nói: “Giám đốc nhà hàng hoặc quản lý.”



La Trì nghe xong trợn tròn mắt: “Sao cậu biết?”



“Khó đoán lắm sao?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại.



Làm La Trì nghẹn lời. Lát sau anh ấy châm điếu thuốc lên, rít một hơi rồi nhả khói: “Là giám đốc của Ngoại Than Hối, Thích Kiều Kiều.”



“Nữ giới?”



“Ừm.”



Lục Bắc Thần suy tư gì đó.



“Ông trời đúng là có mắt, rõ ràng là hai vụ án giờ lại hợp thành một vụ án. Tiểu Vũ cũng được coi là nhân viên lâu năm trong nhà hàng, vẫn luôn tuân thủ quy định. Cậu ta vốn dĩ từng làm ở Ngoại Than Hối tại Bắc Kinh một thời gian, quan hệ khá thân với Thẩm Cường. Nguyên nhân muốn giết Thích Kiều Kiều rất đơn giản, cậu ta nghi ngờ Thẩm Cường bị Thích Kiều Kiều sát hại, nên muốn báo thù.”



“Lý do khiên cưỡng.” Lục Bắc Thần thản nhiên nói bốn chữ này.



“Nghĩa khí anh em vào thời đại này đúng là có chút khiên cưỡng, nhưng theo khẩu cung của Tiểu Vũ, cậu ta nói trước khi Thẩm Cường mất tích đã từng tới tìm cậu ta, nói rằng một khi anh ta xảy ra chuyện thì nhất định là vì Thích Kiều Kiều.”



“Thích Kiều Kiều nói sao?”



“Thích Kiều Kiều hoàn toàn phủ nhận việc Tiểu Vũ nói, cho rằng Tiểu Vũ hận mình là vì nhiều năm rồi không tăng lương thăng chức cho cậu ta, hơn nữa mấy tiếng đồng hồ trước khi vụ nổ súng xảy ra, vì làm mất lòng khách hàng, Tiểu Vũ đã bị cô ta ra lệnh đuổi việc. Ai ngờ cậu ta đem lòng căm hận lại định giết người.”



Lục Bắc Thần trầm tư: “Cô ta không quen Thẩm Cường ư?”



“Không, cô ta quen Thẩm Cường, nhưng cô ta cho rằng quan hệ giữa Thẩm Cường và Tiểu Vũ không tốt đẹp như Tiểu Vũ khai báo. Tôi còn điều tra các nhân viên khác của nhà hàng, họ không có ấn tượng gì về người tên Thẩm Cường, thế nên tạm thời chưa thể phán đoán được khẩu cung của Tiểu Vũ có đáng tin cậy hay không.”



“Rồi sao nữa?” Lục Bắc Thần ngước lên nhìn anh ấy.



La Trì cười ha ha rút từ trong cặp tài liệu ra hai tấm vé máy bay, đẩy một tấm tới trước mặt anh: “Rồi sau đó, chúng ta phải lập tức xuất phát đi Bắc Kinh, đồng nghiệp phía đó đã bàn bạc xong rồi.”



Lục Bắc Thần cầm vé máy bay lên nhìn qua, nhướng mày: “Hạng ghế thương gia?” Anh giơ tấm vé về phía La Trì: “Cảnh sát La?”



La Trì lập tức cười trừ: “Kinh phí có hạn, kinh phí có hạn.”



“Cầm hộ chiếu của tôi đi mà vẫn có thể đặt được hạng thương gia, cậu đúng là khiến tôi sửng sốt đấy.” Lục Bắc Thần khẽ nói.



“Tôi sợ một mình ngồi ở khoang thương gia sẽ cô đơn, lạc lõng, lạnh lẽo ấy mà. Tôi biết hộ chiếu của cậu có thể ngồi thẳng lên khoang hang nhất, nhưng tôi thì không.” La Trì cười cực kỳ ‘vô sỉ’.



Lục Bắc Thần cũng không định so đo thêm với anh ấy. Anh cầm vé máy bay, đứng dậy: “Trước khi đi Bắc Kinh, tôi cần phải giải quyết một việc.”