Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 126: Có phải anh không?




Có một khoảnh khắc, Cố Sơ những tưởng Lục Bắc Thần sẽ ngất đi. Khi anh đè xuống đã dồn ép toàn bộ sức mạnh của cơ thể, bỗng chốc khiến người ta ngạt thở. Suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô chính là: Tiêu đời rồi, phải đưa anh ấy tới bệnh viện thế nào đây?



Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã dựng người dậy. Cô bỗng cảm thấy cảm giác nặng nề giảm đi không ít. Môi anh nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.



Là hơi thở khi sốt cao, cháy bỏng vành tai cô.



Qua vòm họng, nơi chóp mũi, trong từng nhịp thở và cả da thịt dính sát vào nhau.



Cánh tay lớn bị nhiệt độ hun nóng đã thức tỉnh thêm bước nữa.



Trong lòng Cố Sơ đã có sự cảnh giác.



Những dấu hiệu rõ ràng trên cơ thể người đàn ông khác với sự biểu đạt khi bị sốt cao, bệnh nặng.



Nó càng giống như sự bùng nổ của một tình cảm.



"Lục Bắc Thần..." Cố Sơ cố gắng đánh thức anh, ngăn bả vai cứng rắn của anh lại: "Anh đừng như vậy!"



Nhưng anh không nhìn cô mà nhắm mắt lại, ghé sát mặt tới.



Người đang ốm nặng như anh lại gàn bướng một cách khác thường.



Cố Sơ có ngốc cỡ nào cũng biết thứ anh muốn. Cô thử chống cự lại nhưng anh bèn áp mặt lên má cô, thì thầm: "Nếu quá khó để bắt đầu lại thì tôi tình nguyện cùng em ngược về quá khứ."



Giọng nói trầm ấm, nhiệt độ quá nóng bỏng khi gò má chạm vào gó má đã khiến con tim Cố Sơ hoảng hốt như bay mất. Nỗi đau uốn lượn, bắt đầu từ lồng ngực rồi lan rộng ra, đau tới nỗi cô khó mà thở nổi.



Cô nhớ lại lời Kiều Vân Tiêu nói về mối quan hệ giữa Bắc Thâm và cha mình, rồi lại nhớ tới câu nói khi trước của Lục Bắc Thần: Vì cô, nó đã cầu xin người bố bao năm nay nó còn không muốn nói chuyện... nỗi đau trong tim hóa thành động lực khiến cô buột miệng. Khoảnh khắc cúc áo bị cởi bỏ, cô khẽ lẩm bẩm: "Người ở trường đại học có phải là anh không? Phải không..."



Câu cuối cùng gần như là tiếng nức nở.



Thật ra câu này cô đã muốn hỏi rất lâu rồi. Mỗi khi thấy anh giống hệt Lục Bắc Thâm, cô lại dâng lên sự kích động này, nhưng rồi cũng rất nhanh, anh cũng lại dùng một cách thức khác với Bắc Thâm để đối xử với cô. Cứ như vậy, câu nói này đã trở thành một chiếc đinh sắt, kẹt chặt trong cổ họng, không nuốt xuống được, không nhổ ra được.



Ban nãy vì sao anh lại nói như vậy?



Hoặc có lẽ cô rất muốn biết lúc này đây liệu anh có tỉnh táo không?



Tiếc là, Cố Sơ không có được đáp án, câu hỏi ấy trở thành một câu đố. Lục Bắc Thần dường như nhiệt tình với việc tìm tòi đòi hỏi hơn. Anh làm ngơ trước câu nói của cô, để lại bên tai cô một thanh âm ồm ồm, không phải lời đề nghị mà là một câu cầu khiến: "Cho tôi!"



Thế nên khi nỗi đau còn đang ngổn ngang nơi đáy lòng hóa thành nỗi đau đích thực, nó đã bao phủ triệt để ngay khoảnh khắc ấy.



Đau tới mức thét vang thành tiếng.



Một giây sau, nụ hôn của anh đã áp xuống, chặn đứng tiếng kêu của cô.



Nước mắt của Cố Sơ men theo gò má, rơi xuống...



***



Từ giảng đường bậc thang của đại học A đi tới khu ký túc xá, ở giữa ngăn cách một con đường đá nhỏ hai bên rợp bóng ngô đồng. Những cây ngô đồng ở đây có tuổi đời bằng với tuổi trường, nhiệt độ oi ả giữa hè luôn được những tán cây rậm rạp ở đây ngăn chở không ít. Nhưng Cố Tư lại chẳng thích con đường này vì trên đường quá nhiều các đôi yêu nhau, nắm tay nhau, nói nói cười cười lướt ngang qua cô.



Trong lúc chẳng biết đã trù úm mấy người không ngừng khoe khoang hạnh phúc đó bao nhiêu lần rồi, một cô bạn cùng ký túc hổn hà hổn hển chạy đuổi theo cô, nói với cô rằng: Có một anh chàng tới tìm cậu.



Người đầu tiên cô nghĩ tới là Lưu Kế Cường, đang ngơ ngẩn thì lại thấy cô bạn kia nói: "Có phải cậu lại dính vào chuyện gì không, sao cảnh sát lại tới tận trường thế?"



"Cảnh sát?"



"Ở ngay trước cửa ký túc đó, còn biết cả chuyện chúng ta ở cùng phòng nên bảo tớ đi chuyển lời." Cô bạn nhỏ cười hi hi ha ha: "Cũng đẹp trai lắm đấy. Tớ phát hiện ra anh chàng đó mặc cảnh phục vào rất có tinh thần, 'men' chết đi được."



Cố Tư chẳng hiểu gì.



"Không phải là bạn trai mới của cậu đấy chứ? Tìm một anh bạn trai làm cảnh sát sẽ chẳng còn chút riêng tư nào đâu, anh ấy có thể điều tra ra mười tám đời tổ tông nhà cậu đấy."



Cố Tư chẳng hơi đâu nghe cô ấy nói về sự quyến rũ của cảnh phục, chạy một mạch về phía ký túc xá.



Quả nhiên, một chiếc xe cảnh sát sáng loáng đang chềnh ềnh trước cửa ký túc xá nữ, nghênh ngang một cách rất không hợp lý. Đám sinh viên nữ ra ra vào vào trước cổng ký túc đều đánh mắt qua nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong xe, có một người hạ cửa kính xuống hút thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc thô ráp, lòng bàn tay còn có vết chai, có lẽ vì thường xuyên sử dụng súng. Đèn xe cảnh sát không dao động, giống như một đôi mắt trầm mặc, đang nhìn Cố Tư đầy chăm chú.



Cố Tư vừa nhìn thấy hình ảnh ấy, chân lập tức mềm nhũn.



Người đàn ông trong xe nghiêng đầu liền nhìn thấy cô bèn vẫy tay về phía cô, tỏ ý bảo cô đi tới. Thật ra Cố Tư vừa liếc thấy bóng xe cảnh sát là đã nghĩ tới La Trì, trái tim trước sau vẫn đập thình thịch. Rồi cô lại nghĩ, tuy rằng cô và La Trì tiếp xúc không lâu nhưng ít nhiều cũng hiểu rằng chỉ cần đánh chết cô cũng không chịu khai thì La Trì cũng hết cách.



Có sự bảo đảm tâm lý ấy, Cố Tư ít nhiều cũng bình tĩnh hơn. Cô thả lỏng, bước tới, nhìn La Trì: "Cảnh sát La có gì chỉ giáo ạ?"



"Ô, cô bé không thân thiện lắm nhỉ." La Trì vắt nửa người qua cửa xe, nhìn cô cười ha ha.



Cố Tư nhìn xung quanh một lượt, rồi nhắc nhở anh: "Mặc cảnh phục, lái xe cảnh sát tới trường chúng tôi, mục đích đã quá rõ ràng rồi, anh bảo tôi phải thân thiện thế nào?"



"Nói vậy là cô chột dạ rồi?"



"Đó là vì hiện thực quá tàn khốc, lòng người quá bạc bẽo đấy chú à?" Cố Tư bực bội.



"Chú?" La Trì vội vàng soi mặt vào gương chiếu hậu giây lát, rồi lại thò đầu ra: "Tôi già đến thế sao?"



"Coi như tôi lỡ lời vậy." Cố Tư mệt mỏi.



La Trì nhướng mày: "Tiếng Hán bác đại tinh thâm, cô thử giải thích xem thế nào gọi là 'coi như lỡ lời'?"



"Đây cũng là một phần trong việc phá án của anh sao?"



La Trì ngẫm nghĩ: "Dĩ nhiên là không."



"Vậy vì sao tôi phải giải thích cho anh nghe?" Cố Tư chẳng hơi đâu quan tâm tới anh ta, quay người định đi.



"Cô bé hơi vong ân bội nghĩa rồi đấy." La Trì buông một câu sau lưng cô.



Cố Tư dừng bước, quay đầu: "Anh có ơn với tôi?"



"Tôi tới là để giải thích với ban giám hiệu nhà trường, nếu không cô sẽ bị kỷ luật đấy."



Cố Tư quay ngược lại, cười nham hiểm: "Nói vậy là tôi vẫn phải cảm ơn cảnh sát La vĩ đại đây phải không? Không sai, chú đây đã loại bỏ sự hoài nghi của nhà trường, nhưng bây giờ thì sao?"



"Bây giờ sao chứ?" Nói rồi, La Trì nhìn quanh một lượt, thấy các sinh viên đi qua đi lại đều nhìn ngó về phía này, trong lòng đã hiểu rõ bèn tươi cười, đổi giọng: "Cô cứ coi như có một người bạn làm cảnh sát tới ôn chuyện, ngầu biết bao."



Cố Tư đút hai tay vào túi, từ tốn nói: "Cảnh sát La, tôi và anh hình như chẳng có quan hệ gì."




"Sắp có rồi." La Trì đập tắt đầu lọc: "Lên xe!"



"Tôi còn có tiết." Cố Tư từ chối.



La Trì mở cửa, bước xuống, vòng qua bên ghế lái phụ, mở cửa xe cho cô: "Để xin nghỉ xong xuôi giúp cô rồi."



Cố Tư đứng im tại chỗ nhưng rõ ràng đã không còn vui nữa. Có cô bạn quen Cố Tư, sau khi nhìn thấy cảnh ấy bèn ầm ĩ trêu đùa: "Tư Tư, bạn trai đẹp trai thế mà vẫn cãi nhau sao? Cậu không cần là bọn mình lấy đó nha!"



La Trì vẫy tay về phía họ một cách rất tự nhiên, nét mặt Cố Tư càng thêm khó xử. Đợi cô bạn đó đi vào rồi, cô nói: "Cảnh sát La, tôi nghĩ tôi và anh chưa thân thiết tới mức có thể tùy tiện lên xe của anh rồi chứ?"



"Vậy thì tôi sẽ nói với cô về một người cả hai chúng ta đều thân." La Trì đứng dựa vào cửa, hàm răng trắng sáng lên dưới ánh nắng, nở một nụ cười xấu xa: "Lưu Kế Cường, chắc là được chứ?"



"Anh có ý gì?" Cố Tư cảnh giác.



La Trì ra hiệu cho cô lên xe.



Cố Tư biết người này không có việc sẽ chẳng mất công tới đây, cũng biết mấy người làm cảnh sát là thích hỏi tới cùng, hết cách, đành bước lên xe...



***



Quán café.



Trước mắt là một cốc café vẫn đang còn tỏa hơi lạnh, cục đá tan được một nửa đang dao động cùng với từng đường khuấy đều của chiếc thìa bạc. Nhưng, chiếc thìa nhanh chóng dừng lại, viên đá dòng xoáy café lôi kéo, va nhẹ vào thành cốc.



"Vụ án của Tiêu Tuyết đã kết thúc rồi. Các anh cũng đã bắt được hung thủ rồi, tôi không hiểu anh còn hỏi chuyện này làm gì." Từ lúc ngồi xuống, thái độ của Cố Tư đã không tốt, vừa nghe thấy La Trì tiếp tục dằn vặt chuyện cô tự thú, cô lại càng khó chịu.



La Trì cũng gọi một cốc café, nhưng là nóng. Sau khi Cố Tư ồ ạt biểu đạt sự bất mãn của mình, anh nhấp một ngụm café, đặt chiếc cốc xuống rồi từ tốn nói: "Còn bé vẫn không nên uống mấy thứ lạnh như vậy."



"Cảnh sát La hình như cũng chưa tới bảy, tám chục tuổi mà." Cố Tư nhíu mày.



La Trì nhún vai: "Để tôi suy nghĩ đã."



Câu này nghe rất đường đột, Cố Tư nhíu mày nhìn anh. Một lúc sau, anh mới ép ra một câu: "Xem ra cô rất yêu Lưu Kế Cường thế nên biết rõ hắn còn dây dưa với Tiêu Tuyết, cô vẫn bất chấp tất cả để đâm đầu vào."



"Đây là chuyện của tôi."



"Sau khi xảy ra vụ án của Tiêu Tuyết, cô phát hiện ra Lưu Kế Cường có vấn đề. Biết được Tiêu Tuyết chết vì Propranolol, cô bắt đầu nghi ngờ Lưu Kế Cường vì mấy ngày trước khi Tiêu Tuyết bị hại, xưởng thuốc của Lưu Kế Cường bị mất một lô Propranolol. Đương nhiên, lúc đó Lưu Kế Cường sẽ không nói cho cô biết chuyện này, thực tế là có thể bản thân hắn ta cũng không ý thức được việc mất lô thuốc sẽ mang lại cho mình những rắc rối như thế nào, cho tới khi chúng tôi điều tra tới hắn ta, hắn mới nói với cô chuyện này."



"Anh muốn phân tích sao cũng được." Cố Tư rất thiếu hợp tác.



La Trì cười: "Thái độ của cô như vậy là không được rồi. Chị gái cô vì cô mà lao tâm khổ tứ vô cùng, thậm chí còn không ngại tới làm trợ lý cho gã quái đản họ Lục kia, chỉ để có thể theo vụ án này, không để cô chịu ấm ức."



"Gã quái đản họ Lục mà anh nói là giáo sư Lục ư?" Cố Tư cười khẩy: "Anh yên tâm, tôi cũng sẽ không để chị tôi chịu thiệt thòi."



"Mời thần tới dễ, tiễn thần đi khó." La Trì thở dài.



"Ý anh là sao?"



La Trì chuyển đề tài: "Thật ra hôm nay tôi tới chính là muốn nói với cô một sự thật. Lưu Kế Cường chưa chắc đã vô tội như cô nghĩ. Tuy rằng đã tìm được hung thủ nhưng hắn đích thực bị tình nghi đã lợi dụng cô. Sau khi cô tự thú, hắn thậm chí còn không lộ mặt. Thật sự không có cách nào gặp cô hay đang trốn tránh, tôi nghĩ cô dễ dàng đoán được."



"Anh nói nhiều như vậy, chắc chắn là muốn tôi phản lại chứ gì?"




"Tôi thích hai chữ 'phản lại' của cô."



Cố Tư uống một hớp café, hừ một tiếng: "Nhưng thành thật xin lỗi, tôi không cần phải giúp anh."



"Coi như là giải oan cho người chết."



"Thực tế là tôi cực kỳ căm ghét Tiêu Tuyết. Chị ta chết rồi càng tốt."



"Vì cô ta là tình địch của cô ư?"



"Không, chỉ đơn thuần vì chị ta chửi chị gái tôi." Cố Tư nghiến răng: "Tôi có thể nhẫn nhịn chị ta ra vẻ Lưu Kế Cường đã đối xử tốt với chị ta thế nào trước mặt tôi, nhưng tuyệt đối không cho phép chị ta nói xấu chị tôi nửa câu. Tôi không rõ chị ta và chị tôi, rồi cả người đàn ông dây dưa với họ. Tôi chỉ biết rằng chị gái tôi tuyệt đối không phải loại người như chị ta nói."



La Trì chậm rãi uống café, nghe xong mới nói: "Bây giờ chị cô đã can dự vào vụ án này rồi, cô luôn miệng nói yêu thương chị mình vậy thì hãy nghĩ thật kỹ xem, một khi chuyện của Tiêu Tuyết thực sự có liên quan tới Lưu Kế Cường, cán cân của cô phải nghiêng về bên nào."



Cố Tư siết chặt cốc café, cắn răng, rất lâu sau mới nói: "Sự thực là, những lúc khác Lưu Kế Cường làm gì, tôi không biết rõ."



"Vậy thì hãy cố gắng nhớ lại đi, cho dù chỉ là một chút manh mối nhỏ nhoi cũng đều phải nói hết với tôi." Nói tới đây, La Trì sửa lại: "À không, là vì chị gái cô đấy."



***



Cố Sơ không biết mình đã quay trở về nhà như thế nào.



Chỉ còn nhớ, lúc bước từ taxi xuống, người tài xế đã hỏi với vẻ rất quan tâm: "Cô à, cô không sao chứ?"



Có lẽ sắc mặt quá nhợt nhạt đã làm người tài xế khiếp sợ, giống như cô khi vừa về tới nhà, chui ngay vào phòng tắm, nhìn vào gương cũng đã khiếp đảm vì bộ dạng của mình vậy.



Cố Sơ ngâm mình rất lâu.



Pha nước rất nóng.



Giống hệt như nhiệt độ tối qua trên cơ thể của Lục Bắc Thần.



Thế là, cô lại điên rồ xả hết nước nóng đi, thay bằng một bồn đầy ắp nước ấm. Cô ngâm mình trong đó, tới khi nước nguội ngắt mới hoàn toàn yên bình trở lại.



Mọi việc tối qua hệt như một giấc mơ.



Cô không thể kháng cự, để mặc Lục Bắc Thần chiếm đoạt mình từng chút, từng chút một.



Ngón tay rất đau, chỉ khẽ chạm nhẹ, móng tay cũng kêu đau.



Có lẽ, chiếc ga giường ở khách sạn đã bị cào rách. Qua tấm ga giường, móng tay cô hoặc là đâm sâu vào lòng bàn tay, hoặc là bám chặt lấy bả vai anh, giống như một đại nạn, cuối cùng đổi lại là sự chìm đắm trong bất lực của cô.



Lục Bắc Thần sốt cao, luôn ở trong trạng thái mơ mơ màng màng.



Nhưng đồng thời anh lại giống như một con mèo ham ăn, ngậm chặt con cá là cô, lột da tước thịt.



Lần đầu tiên anh nuốt những miếng lớn, như đã đói lâu lắm rồi, tàn nhẫn ăn không còn sót một chiếc vảy.



Cô biết, mình chết rồi.




Cứ như vậy, cô bị anh quyết liệt vớt lên bờ, rồi ném thẳng lên sàn tàu, cũng có thể là bị anh ghim chặt trên tấm pin mặt trời, không thể cựa quậy, để mặc anh ăn no đã đời một cách nguyên sơ nhất, lỗ mãng nhất.



Sau khi bão tố cuồng phong qua đi, trời vừa tờ mờ sáng, anh lại đè lên cô.



Những cái hôn nóng bỏng.



Lần này, anh trở thành một thực khách nho nhã, từ tốn rút xương, nhấm nháp máu. Cô trở thành con cá bị anh đặt lên một chiếc đĩa tinh xảo, được tẩm ướp gia vị thơm ngon một lượt. Giống như tất cả mọi người đã nhận xét về anh, từ trên xuống dưới, khắp cơ thể anh đều là nụ vị giác, đương nhiên cũng sẽ khiến cho món ăn phát huy được cái thơm ngon nhất của nó để thỏa mãn nhu cầu ẩm thực khác người của anh.



Cô bị rút sạch.



Trên đường trở về, cả người cô vẫn còn run rẩy, tứ chi như rời hẳn khỏi cơ thể, đến cái bóng của linh hồn cũng không bắt được.



Cố Sơ rút khăn tắm, lảo đảo đi tới trước gương.



Nước quá lạnh, không thể ủ ấm gương mặt cô.



Giữa mái tóc đen nhánh vẫn là một gương mặt quá tái, khiến cô nhớ tới ánh trăng cô độc sáng lên trong đêm đen, xung quanh không một vì sao khiến cho ánh trăng càng trở nên trắng sáng.



Những dấu vết trên cơ thể trở thành một lời tuyên bố rõ ràng.



Cô không dám nhìn, dùng khăn mặt che chặt toàn bộ.



Sáng nay lúc cô đi, Lục Bắc Thần còn chưa tỉnh. Cơn sốt của anh đã hạ. Sau một bữa ăn đã đời, anh ngủ cũng ngon hơn.



Cô đã trốn chạy, trốn khỏi chiếc giường ấy, trốn khỏi khách sạn ấy, trốn khỏi người đàn ông đã khiến con tim cô đổi khác. Cô không thể đợi tới khi anh tỉnh dậy, sau đó lại không biết dùng tâm trạng gì để đối mặt với anh.



Tất cả xảy ra quá đường đột.



Hoặc có thể nói rằng nó quá đột ngột với cô.



Còn đối với anh, có lẽ chẳng qua chỉ là một trò chơi.



Cố Sơ khẳng định rằng kiếp trước mình chắc chắn là một con ốc sên, thế nên kiếp này vẫn còn duy trì bản tính của ốc sên. Sự việc đã xảy ra rồi, thật ra cô nhất định phải mất rất nhiều, rất nhiều thời gian mới có thể tiêu hóa được.



Thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, cô xõa tóc, đi vào phòng tranh.



Đây là không gian cô ra sức muốn khóa chặt lại nhưng không thể, vừa bước vào, vẫn có những hơi thở thuộc về Bắc Thâm. Cô lật mở từng bức tranh của Bắc Thâm, gương mặt trên đó giống hệt như gương mặt tối qua.



Xúc động tới ngỡ ngàng.



Cố Sơ nhẹ nhàng chạm vào người đàn ông trong tranh.



Lúc anh không cười sẽ vô cùng nghiêm túc.



Anh vừa cười là ấm áp như hoa xuân nở.



Anh có thể trong sáng, ngây ngô như một cậu nhóc, lại có khi chín chắn, nội hàm như một người đàn ông trưởng thành. Anh có thể lông bông, lưu manh, cũng có thể chỉ yên tĩnh như bức tranh này. Cô còn nhớ từng hỏi anh rằng: Bắc Thâm ơi Bắc Thâm, anh thuộc cung Song Tử phải không? Anh hỏi cô vì sao lại là cung Song Tử. Cô liền nói vì nội tâm của người thuộc cung Song Tử đều có một con người khác, một người hoàn toàn không giống với mình.



Anh liền mỉm cười, trả lời cô: Cố Sơ, em phải hiểu rằng, thế giới của mỗi người đều không hoàn thiện, nhất là anh, có lẽ còn đầy vết thương hơn. Cô nhớ rất rõ, khi nói câu này, Bắc Thâm đang cười nhưng đằng sau những lời nói đó là cả một tâm trạng nặng nề. Cô không rõ vì sao lại có sự nặng nề ấy, chỉ biết xót xa một cách vô cớ.



Trong một chiếc hộp nhỏ, Cố Sơ tìm thấy một chiếc nhẫn.



Cô cầm nó lên tay, rồi lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, chiếc nhẫn hoa ngọc lan bị Lục Bắc Thần bắt đeo vào. Trái tim chợt co thắt đau đớn. Thật ra cô biết, khi Lục Bắc Thần đeo cho mình chiếc nhẫn hoa ngọc lan này, người cô nghĩ đến là Bắc Thâm.



Trong hộp cũng là một chiếc nhẫn hoa ngọc lan.



Chỉ có điều nó không quý giá như chiếc nhẫn trên ngón tay giữa.



Cố Sơ nhẹ nhàng nhấc nó lên, khóe mặt chợt đỏ ửng. Đây là chiếc nhẫn Bắc Thâm mua cho cô khi họ cùng tới đảo Cổ Lãng, chỉ vì đóa ngọc lan bên trên, độc nhất vô nhị, cô bắt đầu say mê. Giá của chiếc nhẫn đối với cô mà nói không đắt nhưng đối với Bắc Thâm thì hơi quá sức. Cô hiểu rõ hoàn cảnh của Bắc Thâm, thế nên định tự bỏ tiền ra mua chiếc nhẫn này.



Bắc Thâm kiên quyết kéo cô đi, bực bội nói: Làm gì có cô gái nào tự mua nhẫn cho mình chứ? Cố Sơ biết một khi cô khăng khăng làm theo ý mình sẽ làm anh mất mặt, bèn nén đau thương, không nhắc tới một câu nào nữa. Nhưng sáng ngày hôm sau, Bắc Thâm che chặt hai mắt cô lại, đút vào tay cô một chiếc hộp nhỏ.



Cô mở ra nhìn, bất ngờ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.



Chính là chiếc nhẫn đó, bông ngọc lan nhỏ bé e ấp điểm xuyết trên vòng tròn, đẹp không sao tả xiết. Cô vui sướng ôm chầm lấy cổ anh, tặng cho anh một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn. Khi anh đeo nhẫn vào tay cô, hai mắt cô sáng lấp lánh, vì cô nghĩ rằng nếu đây mà là nhẫn cưới thì tốt biết bao.



Cô giơ lên trước nắng, lắc lắc ngón tay cho Bắc Thâm xem, hỏi anh có đẹp không? Bắc Thâm lại nói với vẻ ba lăng nhăng: Thật chẳng hiểu nổi thứ này có gì đáng thích, chẳng phải chỉ là đeo một món đồ chơi thôi sao?



Nhưng chính món đồ chơi như vậy mới khiến Cố Sơ sau này được biết, tiền Bắc Thâm dùng để mua nhẫn chính là số tiền tối hôm đó anh thắng được sau khi đua xe với người ta. Tối ấy anh mang chiếc đồng hồ đeo tay của một người bạn cùng tới đảo Cổ Lãng ra đặt cọc, thuê một chiếc xe mô tô hạng nặng, đấu ba hiệp với người trong đội xe, toàn thắng.



Cố Sơ nghe thấy mà đau lòng.



Trở về trường học, việc đầu tiên cô làm chính là mua một túi cam to bự, bất chấp tất cả xông vào phòng của anh, đặt túi cam đầy lên giường. Lục Bắc Thâm đang ôn thi giật nảy mình, cô nhảy ào lên chân anh, ôm chặt lấy cổ anh và nói: Anh thích ăn gì, sau này em sẽ để anh đến buồn nôn thì thôi.



Các anh em cùng phòng đẩy cửa đi vào vừa hay nhìn thấy cảnh này, lại vội vàng che mắt đi ra. Lúc ấy cô mới đỏ mặt, vùi mặt vào cổ anh. Anh khó xử, nói với cô: Anh còn tưởng em không biết thế nào là mắc cỡ cơ đấy, xông vào ký túc xá nam cứ thế xông vào bếp ăn nhà mình vậy. Còn chút nữ tính nào không?



Cô bĩu môi, cầm một quả cam lên nhét vào miệng anh.



Bắc Thâm thích ăn cam, thế nên trong quãng thời gian hai năm yêu nhau, cam đã trở thành 'bà mối' không thể thiếu.



Nhưng hôm đó ở đường du lịch, Lục Bắc Thần đã nắm tay cô và nói: Tôi biết em chưa quên.



Cô chưa quên.



Không ngày nào cô quên cả, món Bắc Thâm thích nhất là cam.



Thế nên chẳng biết từ khi nào, cô đã coi Lục Bắc Thần là Bắc Thâm. Anh tặng một chiếc nhẫn hoa ngọc lan như Bắc Thâm từng tặng, anh cũng ăn món cam Bắc Thâm từng thích ăn. Lục Bắc Thần, người đàn ông này đang từng bước xâm chiếm cuộc sống của cô với tư cách Bắc Thâm.



Cho tới khi anh chiếm lấy cả con người cô.



Sự mệt mỏi của cơ thể cũng chẳng bằng sự rệu rã của trái tim. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, cô đã chọc vào một người đàn ông không nên động đến.



Lúc cô khóa phòng tranh lại, đúng lúc Cố Tư từ trường học quay về. Vào tới cửa, nhìn thấy sắc mặt cô, con bé hốt hoảng một phen. Cố Sơ không nói gì nhiều, quay người định về phòng ngủ, bỗng thấy Cố Tư bước lên níu lấy chiếc áo ngủ của cô.



Cố Sơ cúi đầu nhìn xuống, có những vệt máu lốm đốm, đỏ chói mắt. Cố Tư hiểu lầm, hỏi: "Chị, sao tháng này chị có sớm vậy?"



"Chắc tại... làm việc quá mệt." Cô tìm một cái cớ, rồi lại tìm một chiếc váy ngủ sạch sẽ ra. Trước khi đóng cửa phòng ngủ, cô dặn Cố Tư một câu: "Chị mệt quá, em tự ăn tối nhé."



Cố Tư 'ồ' một tiếng, suy nghĩ rồi lại gõ cửa: "Em pha cho chị một cốc nước đường mật nhé. Sắc mặt chị tệ lắm, có phải lại đau bụng không?"



Trong phòng không có động tĩnh gì, Cố Tư tưởng rằng cô chỉ là khó chịu khi tới ngày, nên cũng không làm phiền nữa...