Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 118: Đừng đi




Khi Lục Bắc Thần mở cửa ra, sắc mặt quả thực hơi khó coi, hơi hốc hác, hơi nhợt nhạt, trong đôi mắt hiện đầy những tia máu đỏ. Chiếc sơ mi đen trên người hơi xộc xệch, có mấy chiếc cúc mở bung ra, trên cổ còn đeo cà vạt. Nhờ có thứ ánh sáng không quá chói lọi, Cố Sơ nhìn thấy những sợi râu lún phún trên cằm anh, trái tim chợt thắt lại.



Anh nghiêng người để cô đi vào.



Cửa vừa đóng lại, anh liền buông một câu: “Sau này không được phép tắt di động.”



Cố Sơ cảm nhận được rõ ràng bầu không khí bất ổn, ngoan ngoãn ‘ồ’ một tiếng.



Có lẽ Lục Bắc Thần không ngờ cô lại nghe lời như vậy, một chữ ‘ồ’ khẽ khàng, ngoan hiền như một chú dê, những đường nét cứng ngắc trên gương mặt có phần dịu dàng hơn. Anh ngồi xuống sofa, tháo cà vạt trên cổ xuống, ném qua một bên, hai cánh tay đặt lên đùi, cả cơ thể hơi đổ về phía trước, nhìn cô và nói: “Em là trợ lý của tôi, di động phải mở 24/24.”



Giống như lời giải thích, có thể thấy từ thái độ có phần đã trầm xuống của anh.



Cố Sơ khẽ gật đầu, không giải thích điều gì.



Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm, thấy cô cứ cúi gằm bèn nhíu mày: “Em lại đây!”



Cố Sơ dự cảm được mây đen đang vần vũ trên đỉnh đầu, thận trọng tiến lên hai bước. Lục Bắc Thần bất mãn: “Cách xa tôi thế làm gì?”



Đúng là không hay thật.



Đi tới trước mặt anh, thế đủ gần rồi chứ. Ai ngờ anh cô ngồi thẳng xuống, đâm sầm vào người anh, trên đỉnh đầu là tiếng gầm bực bội: “Tôi còn ăn thịt được em hay sao?”



Cố Sơ chỉ cảm thấy đôi tai ầm ầm vang vọng. Nếu là bình thường có thể cô sẽ phẫn nộ nhưng vừa nghĩ tới Cố Tư đã trở về, tất cả giận dữ đều không thể bộc phát được nữa. Cô cười trừ nói: “Là lỗi của tôi, tôi không nên tắt máy, cũng không nên đứng xa anh như vậy.”



Lục Bắc Thần vẫn còn đang nhìn cô chăm chú.



Cô cười rạng rỡ, giơ tay, dè dặt xoa lên ngực anh: “Giáo sư Lục đại nhân rộng lượng, đừng giận nhá!”



Sự bực tức trong ánh mắt Lục Bắc Thần rõ ràng đã tan đi.



“À…” Cố Sơ nép bên cạnh anh như chú gà con mới nở, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: “Tới Thiên Tân vì vụ án sao?”



Lục Bắc Thần ‘ừm’ một tiếng.



Sự hiếu kỳ của Cố Sơ lại tăng vọt, cô hỏi: “Vì sao phải tới Thiên Tân vậy? Kết quả thế nào rồi?”



Lục Bắc Thần dựa vào ghế sofa không trả lời, chỉ nhìn cô. Cô bị anh nhìn đến nỗi cả người trở nên thiếu tự nhiên, sờ sờ mặt, hắng giọng hỏi: “Sao thế?”



“Vì sao lại tắt máy?” Anh thấp giọng hỏi.



Cố Sơ há hốc miệng, một lúc sau mới đáp: “Tại di động hết pin…”



Sao cô lại cảm thấy chuyện cô tắt di động mới là ngòi nổ trực tiếp nhỉ?



Lục Bắc Thần nhướng mày.



Cố Sơ cắn môi không nói nữa. Cô phải giải thích thế nào đây? Lẽ nào lại nói thật với anh? Đùa sao, đến bản thân cô còn chẳng rõ tối qua mình bị trúng gió gì nữa. Nhưng đây là chuyện nhỏ, cô cảm thấy Lục Bắc Thần phản ứng hơi thái quá rồi. Cô bèn chuyển đề tài: “Vụ án gặp khó khăn sao?”



“Phá án rồi.” Lục Bắc Thần hờ hững nói một câu rồi đứng dậy.



“Ờ… phá án rồi.” Cố Sơ thờ ơ lặp lại nhưng ngay sau đó chợt ngớ ra, đứng bật dậy, giọng nói cao hẳn lên: “Hả? Phá án rồi?!”



“Em là máy lặp lại à?” Lục Bắc Thần trông vô cùng bình thản, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ngủ.



Cố Sơ mặc kệ lời chế giễu của anh, rảo bước tới trước: “Có phải đã tìm thấy hung thủ rồi không?”



“Ngày xưa em không học môn Ngữ Văn tử tế phải không?” Lục Bắc Thần quay người, chỉ vào hành lý: “Thu dọn giúp tôi.”



Cố Sơ liếc nhìn chiếc vali, đồ đạc bên trong bị lật tung ra lộn xộn, ngổn ngang, rồi lại nhìn khắp phòng, không có dấu hiệu của việc dọn dẹp.



“Để tôi gọi phục vụ phòng…”



“Em là trợ lý của tôi, gọi phục vụ phòng gì chứ?” Lục Bắc Thần chọn một bộ quần áo sạch sẽ, buông một câu chẳng chút khách khí.



Cố Sơ trợn tròn mắt: “Anh cũng nói đấy thôi, tôi chỉ là trợ lý của anh.”



“Thế nào gọi là trợ lý.” Lục Bắc Thần đứng tựa vào cửa phòng tắm, hỏi cô.



Cố Sơ hơi nghẹn lời: “Là trong công việc…”



“Em, với tư cách là trợ lý của tôi, không những phải mở di động 24/24 mà gọi lúc nào phải có mặt lúc đó, bất luận sáng sớm hay tối muộn, từ công việc cho tới sinh hoạt, em cũng phải chịu trách nhiệm sắp xếp.” Lục Bắc Thần nhìn xung quanh: “Lần sau còn để tôi ở trong cái hoàn cảnh này, đừng trách tôi sẽ trừ tiền thưởng của em thật.”



Dứt lời, anh đi vào phòng tắm.



Chẳng mấy chốc đã có tiếng vòi hoa sen.



Cố Sơ đứng đực ngoài cửa phòng tắm, rất lâu mới tỉnh lại, rồi bắt đầu đập cửa rầm rầm. Tiếng nước ngừng lại, Lục Bắc Thần quấn khăn tắm mở cửa ra, cau mày nhìn cô. Ánh sáng phòng tắm màu vàng nhạt hắt lên lồng ngực anh như mạ một lớp vàng. Cô bỗng chốc đỏ mặt, cúi gằm nhưng vẫn không quên thanh minh cho bản thân.



“Trên hợp đồng không quy định tôi còn phải làm trợ lý sinh hoạt.”



Lục Bắc Thần nhìn cô, nhấn mạnh từng từ: “Điều 23 phần phạm vi công việc trong hợp đồng có quy định em phải phục tùng tất cả mọi sắp xếp của tôi vô điều kiện. Chú ý, là tất cả mọi sắp xếp, câu chữ trên hợp đồng không nói là tất cả mọi sắp xếp về mặt công việc.”



“Á?”



Lục Bắc Thần lại đóng cửa lại, tiếng nước tiếp tục chảy. Cố Sơ đứng đờ đẫn ở chỗ cũ. Chuyện gì thế này? Trong hợp đồng có câu này ư? Mà kể cả có câu này đi chăng nữa, sao câu này nhìn thế nào cũng giống một quy định chính thống, ai nghĩ được anh ta lại giản xảo đến mức này?



Sinh hoạt thì sinh hoạt vậy nhưng việc quan trọng của cô vẫn là công việc. Chợt nhớ tới vụ án anh vừa nhắc tới, nhiệt huyết của cô lại bùng lên, tiếp tục đập cửa rầm rầm. Tiếng nước rất lâu sau mới ngừng lại. Lục Bắc Thần lại ra ngoài lần nữa, dưới cằm vẫn còn dính nước cạo râu, khăn tắm thắt ở hông, đường nhân ngư thoáng ẩn thoáng hiện.



“Tôi muốn biết hung thủ là ai, vụ án hoàn toàn kết thúc rồi sao?” Lần này, Cố Sơ lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào nửa người trần của anh. Nếu vụ án đã phá xong rồi thì cơn giận của anh thật vô lý vô cớ.



Lục Bắc Thần không nói gì, cúi xuống nhìn cô, những bọt xà phòng trắng dính đầy cằm tuy có hơi khôi hài nhưng ánh mắt anh cực kỳ nghiêm nghị, Cố Sơ có muốn cười cũng không dám. Cô rụt cổ lại, lẩm bẩm: “Tôi… tò mò thôi mà.”



Một giây sau, cô cảm thấy cánh tay bị anh kéo mạnh một cái, ngay sau đó bị lôi vào phòng tắm.



Tiếng hét thảng thốt của cô vang lên cùng với tiếng sập cửa.



Eo chống lên labo, đằng sau là gương, đối diện cũng là gương, liếc mắt là có thể nhìn thấy sống lưng rắn rỏi của Lục Bắc Thần trong gương, còn cả vết sẹo như hình con rết ấy nữa.



“Anh làm gì vậy?” Cô chống tay lên trước ngực anh.



Lục Bắc Thần vòng một tay bao trọn lấy cô, cười khẽ: “Tôi thấy em có quá nhiều câu hỏi, thế này đi, chúng ta vừa tắm vừa thảo luận về vụ án.”



Làm Cố Sơ sợ đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên, vội vàng giãy giụa đẩy anh ra.



Nhưng anh càng thu chặt cánh tay, nước trên lồng ngực thấm ướt vạt áo cô, những đường nét bên trong mơ hồ hiện lên. Mặt cô càng lúc càng đỏ, sốt sắng nói: “Mau thả tôi ra!”



“Chẳng phải em tò mò sao?” Lục Bắc Thần cười, ghé sát mặt về phía cô: “Em còn tò mò gì nữa?”



“Không không không, bây giờ tôi không tò mò nữa rồi.”



“Đã nhìn thấy gì đâu, sao lại hết tò mò rồi?” Anh trêu chọc.



Tim Cố Sơ đập thình thịch, càng cúi gằm tợn không dám nhìn anh. Anh hạ thấp giọng nghe rất say đắm: “Nhưng tôi lại rất tò mò về em, làm sao đây?”



Ơ…



Cô ngước lên, nhìn anh vẻ khó hiểu.



Không hề nghĩ rằng đôi mắt anh như hai ngọn lửa, rực sáng đáng sợ cũng lại thâm sâu vô cùng. Anh càng cười, nụ cười tan vào trong ánh mắt như trong đó đang giam cầm một con thú. Cố Sơ bất chợt hiểu ra ý trong lời nói của anh, vừa sốt ruột vừa gấp gáp, ra sức đẩy anh thật mạnh.



Nhưng cô quá sốt ruột, vô tình kéo khăn tắm của anh.



Khi khăn tắm rơi xuống đất, cả hai đều ngẩn người giây lát.



Hô hấp của Cố Sơ càng lúc càng dồn dập, một tiếng hét kinh hãi hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh. Cô thề cô không cố ý, cũng thề rằng cô tuyệt đối không có ý nhìn trộm. Một giây sau cô xông ra phía cửa, không biết là không còn mặt mũi nhìn anh hay thấy xấu hổ với chính mình.



Một cơn sóng dữ cứ thế ập tới, trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu đựng nổi nữa. Phải rời đi, cô phải rời đi.



Ngón tay vừa chạm tới tay nắm cửa thì cô nghe thấy Lục Bắc Thần ở đằng sau chậm rãi nói: “Không được rời khỏi phòng nửa bước.”



Cố Sơ loạng choạng, vội vàng rời khỏi phòng tắm.



Cánh cửa đóng lại, Lục Bắc Thần bật cười khó xử, nhặt khăn tắm lên, ném vào trong giỏ đựng đồ ở bên cạnh.



Trong phòng khách, Cố Sơ lấy tay làm quạt, phe phẩy không ngừng, không cần soi gương cũng biết mặt cô đỏ đến mức nào, giờ đã cảm thấy nóng bừng bừng rồi, như bị lửa đốt vậy. Trong lòng nảy sinh như suy nghĩ, đầu óc toàn hiện lên bóng hình Lục Bắc Thần dưới ánh sáng.



Lại có một suy nghĩ hiện lên trong đầu, không ngừng gặm cắn cõi lòng. Cô càng lúc càng hoảng loạn, làm sao đây? Liệu có khi nào anh nghĩ rằng cô cố tình giật khăn tắm ra? Cố Sơ rất sầu não, ôm gối ngồi lên sofa, nhưng chớp mắt trong đầu lại hiện về cảnh tượng không nên nhìn thấy.



Đúng là hành hạ con người ta.



Cô dứt khoát đi dọn dẹp phòng, tốc độ cực nhanh, không đi được thì phải đối mặt thôi.



Cô mở vali ra, lấy từng bộ quần áo bên trong treo lên tử tế, bộ nào cảm thấy bẩn thì kiểm tra các túi một lượt xem có đồ gì không, định sẽ mang tới cho nhân viên giặt là. Lục Bắc Thần mang không nhiều quần áo, hai chiếc áo vest, còn lại đều là sơ mi, quần dài.




Trong đó có một chiếc áo vest túi có vẻ cộm lên, Cố Sơ móc thứ bên trong ra xem, là một chiếc hộp rất đẹp bằng nhung màu đen, bên trên không có logo của bất kỳ thương hiệu nào. Thứ gì đây?



Cô nhẹ nhàng mở ra.



Hóa ra là một chiếc nhẫn.



Không hiểu sao, lòng cô bỗng chua xót.



Chiếc nhẫn này anh định tặng cho ai? Lâm Gia Duyệt?



Cố Sơ định đóng lại, bỗng cảm thấy hình ảnh này quen quen, bèn quan sát tỉ mỉ một chút, rồi chợt ngẩn người.



Không phải nhẫn cầu hôn hay nhẫn cưới, trên chiếc nhẫn là hình hoa ngọc lan, có những viên đá xanh lục vụn để thiết kế cành hoa, còn đóa hoa vô cùng tinh xảo đang hé nở được khắc bằng ngọc trắng trơn nhẵn. Có lẽ vẫn là đặt làm, nếu không cô nhất định sẽ biết thương hiệu nào bán kiểu dáng này trên thị trường.



Bên trong hộp nhẫn còn có một tấm thiếp nhỏ xíu. Cô mở ra, một dòng chữ mạ vàng: Không được lờ đi, đeo vào!



Một dòng chữ rất lãng mạn, một mệnh lệnh đầy tình cảm.



Trái tim Cố Sơ lại đập nhanh, tặng cho cô sao?



Cô có dự cảm là tặng cho cô nhưng đồng thời cũng sợ rằng không phải.



Đang mải nghĩ thì trong phòng tắm không thấy tiếng động nữa.



Cố Sơ nhất thời luống cuống, vô thức nhét hộp nhẫn vào trong túi mình, đặt quần áo qua một bên, một giây sau cánh cửa phòng tắm đã bật mở.



Lục Bắc Thần từ trong phòng tắm đi ra, thay một bộ quần áo rộng rãi, thoải mái, nhíu mày: “Kéo rèm cửa vào!”



“Sao phải kéo rèm cửa?” Cố Sơ phản xạ vô thức.



Lục Bắc Thần đi tới trước cửa sổ: “Ngủ bù!” Sau đó anh ngừng lại nhìn cô: “Em nghĩ tôi định làm gì?”



Cố Sơ đỏ mặt, lập tức bước lên che rèm cửa: “Hôm nay đâu có nắng.”



“Không quen.” Lục Bắc Thần đi vào phòng ngủ, dựa thẳng vào giường.



Cố Sơ đi vào theo, hỏi ý: “Vậy tôi có thể ra về được chưa?”



Lục Bắc Thần ném gối qua một bên, ngoắc tay về phía cô. Trái tim Cố Sơ chợt rung rinh, dáng vẻ của anh khi ngoắc tay giống hệt Bắc Thâm.



“Lại đây!” Anh nhẫn nại ra lệnh.



Đầu óc cô trống rỗng trong khoảnh khắc nhưng rất nhanh lại bùng nổ cảnh tượng trong phòng tắm, bỗng chốc mồm miệng khô khốc. Cô dè dặt bước tới, anh đưa tay kéo cô ngồi xuống, tiện đà nằm xuống theo, gối đầu lên chân cô, thở dài cực kỳ dễ chịu. Cố Sơ cứ ngồi đờ ra ở một bên giường, cúi đầu nhìn Lục Bắc Thần, một lúc sau mới lên tiếng: “Anh… như vậy không thoải mái lắm thì phải.”



“Rất thoải mái.” Lục Bắc Thần vô tâm ngắt ngay ý định rời đi của cô.



Cố Sơ liếm môi, không biết nên nói gì. Lục Bắc Thần xuôi theo một cánh tay của cô, nhìn xuống bàn tay, nhíu mày rồi lại nắm lấy tay còn lại, ngón tay vẫn trống trơn. Anh từ tốn hỏi một câu: “Nhẫn đâu?”




Cố Sơ hoảng hốt, gượng gạo hỏi: “Nhẫn nào cơ?”



Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn cô một cái.



Ánh mắt ấy cực kỳ sắc bén, như một con dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim cô. Cô chột dạ, ngón tay run lên. Cũng may di động rung lên đúng lúc ấy, cô vội vàng che giấu sự run rẩy, nhân cơ hội ấy rút di động trong túi ra.



Vừa nhìn, hóa ra là tin nhắn của mợ: Nói chuyện với sếp của cô chưa? Đã mấy ngày rồi, không có gì không mở lời được hết, cứ bảo là tôi muốn mời cậu ấy tới nhà ăn cơm.



Cố Sơ lại ngập tràn áp lực, liếc mắt qua, thấy Lục Bắc Thần vẫn còn nhìn cô chăm chú.



“Là… tin nhắn của Cố Tư, nó muốn cảm ơn anh.” Bị anh nhìn đến hoảng sợ, lại lo anh phát hiện ra cô nói dối, cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi. Ai ngờ vì quá căng thẳng, đút được di động vào, rút tay ra thì hộp nhẫn cũng lăn ra theo.



Đúng lúc dừng dưới mí mắt lúc Bắc Thần.



Lục Bắc Thần cười.



Cô lại chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.



Anh hắng giọng, giơ tay về phía cô, điệu bộ ung dung đáng ghét. Cố Sơ cũng biết không giấu được nữa đành đưa hộp nhẫn cho anh. Anh đón lấy, mở nắp ra, lấy chiếc nhẫn ra rồi nhân tiện đeo vào tay cô.



Cố Sơ kinh ngạc, vội vàng định rút tay về nhưng bị anh nắm chặt, khẽ nói: “Yên nào!”



Cô đờ người.



Nhẫn được Lục Bắc Thần đeo vào ngón tay cô.



Không phải ngón áp út mà là ngón giữa. Chiếc nhẫn hình tròn vừa vặn, không lỏng không chặt, không lệch một ly. Viên ngọc màu lục như hạt đậu điểm xuyết cho ngón tay, còn cả đóa ngọc lan trắng muốt nữa, mềm mại như thật sự nở ra từ giữa ngón tay vậy.



Lục Bắc Thần dường như rất hài lòng, nắm tay cô nhìn rất lâu, sau đó hỏi cô: “Có thích không?”



Cô thích.



Thích ngọc lan, thích tất cả những thứ liên quan tới ngọc lan, giống như bánh gato của anh, sợi dây chuyền của anh, còn cả chiếc nhẫn này nữa. Nhưng mà…



“Tôi không thể nhận.”



Lục Bắc Thần bật cười: “Tôi mua cho em, vì sao không thể nhận?”



Chính vì anh mua đấy…



Câu nói này lơ lửng trong cổ họng Cố Sơ cuối cùng cũng không thể thốt ra. Cô lúc nào cũng phải cảnh giác một sự thật anh là anh trai Bắc Thâm, vì chính vào lúc nãy khi anh đeo nhẫn cho cô, cô lại nhớ tới Bắc Thâm. Khoảnh khắc này, anh trong mắt cô chính là Bắc Thâm.



“Quá sang trọng.” Tìm một cái cớ không hợp lý cho lắm.



Ngón tay của Lục Bắc Thần đan vào ngón tay đeo nhẫn của cô, kéo xuống tận ngực rồi nói: “Sau này tôi tặng em thứ gì em đều phải nhận một cách thoải mái.”



Sau này?



Trái tim Cố Sơ run lên, rồi chợt nhớ tới một vấn đề. Người đàn ông trước mặt này dường như đặc biệt thích tặng đồ cho cô. Anh coi cô là loại phụ nữ gì rồi? Cô cúi đầu nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại, hàng mi vừa dài vừa rậm, cũng giống như lông mày vậy, cằm được cạo râu sạch sẽ, còn có một mùi nước cạo râu nhàn nhạt.



Anh vừa tắm xong, trên người đã bớt mùi thuốc diệt khuẩn, có thêm mùi xà phòng tắm gần gũi, thân thiện. Cô nhìn mãi, nhìn mãi, bi thương chợt dâng lên. Anh như thế này thật sự là không khác Bắc Thâm một chút nào cả. Cô liếc đi chỗ khác, ép mình không được nhìn anh. Cô biết anh chưa ngủ, từ việc anh ra sức nắm ngón tay cô là có thể cảm nhận được.



Một lát sau, Cố Sơ hỏi: “Tôi có thể biết hung thủ là ai không?”



Cô tưởng anh sẽ giả vờ ngủ không trả lời.



Ai ngờ, anh lẩm bẩm một cái tên: “Bạch Đông.”



“Bạch Đông?” Cố Sơ bàng hoàng, thật sự là hắn ta ư?



“Đừng có giật thon thót, tôi muốn nghỉ ngơi.”



“Tôi muốn biết tình hình.”



“Sớm muộn em cũng biết thôi, gấp cái gì.” Lục Bắc Thần lại xích gần cô hơn.



Cả người cô căng ra.



Anh rõ ràng là không muốn bàn chuyện vụ án, cô cũng không hỏi rõ ngọn ngành nữa. Nhưng vấn đề là, anh thật sự cứ thế gối lên chân cô ngủ sao? Cô khẽ đẩy vai anh, đưa ra một đề nghị hợp lý: “Để tôi lấy gối cho anh.”



“Ngồi yên!” Lục Bắc Thần nhíu mày.



Cô không dám động đậy nữa, xem ra gã này đúng là định dính vào chân cô thật. Cô dựa người lên đầu giường, thầm thở dài.



Từng giây từng phút trôi qua, căn phòng trở nên yên ắng.



Vào lúc cô ngỡ rằng Lục Bắc Thần đã say ngủ rồi, anh bỗng lên tiếng, hỏi một câu với giọng rất thấp, rất thấp: “Có nhớ tôi không?”



Cố Sơ giật mình, cúi đầu nhìn anh, anh không mở mắt, cũng không buông tay cô ra, khiến Cố Sơ tưởng đó chỉ là một câu nói mê. Cô không thể trả lời, thật ra cô đang không ngừng nói với bản thân mình, người đàn ông này là cấp trên của cô, chỉ vậy mà thôi.



Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn không mở mắt, một lúc sau anh kéo tay cô tới bên môi, dịu dàng nói: “Tôi nhớ em.” Dứt lời, anh mở mắt ra, nhắm chuẩn xác vào sự hoảng loạn của cô.



Cố Sơ như một bức tượng, toàn thân chỉ một cảm xúc căng cứng, đó chính là bối rối. Anh không nói mê, vào giây phút anh mở mắt, dường như cô thật sự cảm nhận được điều gì đó sâu trong tâm hồn anh.



Lục Bắc Thần cười: “Không được phép tháo nhẫn ra, nghe rõ không?”



Tâm trạng Cố Sơ bị quấy nhiễu, bỗng chốc ngẩn ngơ, chỉ còn nước lặng lẽ gật đầu. Nụ cười của Lục Bắc Thần càng thêm đậm, gương mặt thoải mái vùi vào một vị trí gần bụng cô, lẩm bẩm: “Đừng đi!”



Anh nhắm mắt, lần này, hình như định thiếp đi thật.



Nhưng câu nói ‘Đừng đi’ của anh lại đâm mạnh vào trái tim cô.



Cứ thế thấm vào mạch máu…