Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 116: Mời kiểu gì đây?




Sự đời thường là vậy, ‘phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí’, đúng vào lúc chuyện của Cố Tư đã đạt tới điểm giới hạn giằng co, cầm cự, thì chẳng biết Sầm Vân nghe được ở đâu tin Cố Tư tự thú, lo lắng không yên bèn gọi điện thoại tới chỗ Cố Sơ.



Lúc di động reo vang, Cố Sơ đang nằm mơ.



Những giấc mơ cứ lộn xộn, hỗn loạn, đan xen giữa hiện thực và hư ảo.



Cô của 17 tuổi tựa một đóa hướng dương, khoảng thời gian ngày ngày mỉm cười về phía mặt trời đó đã trở thành sự khởi đầu của những hạnh phúc một đời cô không thể thiếu. Tuy rằng hạnh phúc ngắn ngủi nhưng dẫu sao cũng đã từng có, hơn nữa còn sánh bước cùng những đắng chát của tuổi xuân. Thanh xuân chỉ có một lần, dù chua chát hay ngọt ngào thì những người còn chưa hoàn toàn chín chắn như họ cũng đã vô thức bước qua trong những loạng choạng, va vấp.



Cố Sơ mơ thấy ban nhạc của mình.



Một ban nhạc vừa có thể hát nhạc pop, cũng có thể chơi rock nặng.



Trong mơ, cô dường như có thể nhìn thấy bản thân mình hồi đại học cần mẫn như kiến dọn tổ, ngoài việc học ra, ngày nào cũng bận rộn ‘chiêu binh mãi mã’ cho ban nhạc của mình. Thật ra cô chưa từng nghĩ sẽ thành lập ban nhạc, sau khi bị đàn chị đả kích nặng nề, cô nhếch nhác thảm hại lại tiếp tục bị Lăng Song kích động, cô nghe lời an ủi kiểu gì cũng thấy quái đản. Cuối cùng vẫn là một lời của Tiêu Tiếu Tiếu thức tỉnh người trong mơ: Nếu mái hiên nhà người khác không nhận cậu thì cậu tự xây một mái hiên là được rồi.



Cô như gà chọi, dưới ánh mắt khinh bỉ và những lời đàm tiếu chế giễu của các đàn chị, quyết tâm cắn răng chiêu mộ một báu vật, có thể bắt chước các loại âm thanh, nhạc cụ gì cũng đều thông thạo, vừa biết nhảy múa vừa có thể biên tập, khả năng sáng tác cực đỉnh, đều là con gái, hơn nữa còn một điểm tương đồng: Cả hai người họ đều bị đội văn nghệ loại ra ngoài.



Cô còn mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên lên lớp nhìn thấy máu.



Cô không phải người gặp máu là ngất nhưng cũng không thể bình thản đối mặt với máu tươi. Cô gần như đã nôn hết hai bữa cơm, sau đó đói tới nửa đêm mới bò dậy khỏi giường lục tung tủ đồ lên tìm đồ ăn, rồi hôm sau lại nôn. Tiêu Tiếu Tiếu đã nghĩ ra không ít phương pháp để chữa căn bệnh này của cô. Thầy giáo luôn nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một thành phần cặn bã của y học, cuối cùng vẫn phải tới lượt Lục Bắc Thâm ra tay mạnh, quá trình tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng đã đạt được hiệu quả. Lăng Song không ngớt lời mắng cô là õng ẹo.



Là vì yêu mà có dũng khí ư?



Cố Sơ chẳng nói ra được, chỉ biết rằng khi nhìn thấy Lục Bắc Thâm mặc chiếc áo blouse trắng từ phòng thực nghiệm bước ra, sự chán ghét và lo âu đối với máu để được xua đi không ít. Chỉ nhìn anh thôi, cô đã cảm nhận được một sự an toàn.



Sau đó, chẳng biết lại xoay chuyển mấy giấc mơ nữa.



Là gương mặt của Lục Bắc Thần.



Thận trọng, nghiêm nghị, gần như là lạnh lùng. Cùng mặc áo blouse trắng nhưng lại ép cô cầm dao giải phẫu và dụng cụ mổ để ăn cơm. Cô nơm nớp sợ hãi nhưng đối diện với gương mặt lạnh của anh lại không thể không tuân theo, từng dao cắt miếng thịt bò nhỏ trông có vẻ rất ngon miệng trên đĩa ra. Kết quả là máu tươi chảy đầy bàn, khắp lồng ngực đều là mùi tanh của máu.



Cô muốn nôn nhưng Lục Bắc Thần ra lệnh cho cô bằng ngữ điệu cực kỳ hờ hững: Ăn hết cho tôi!



Dòng máu đỏ chảy tràn tới mép bàn, thấm vào tay áo cô.



Trong dạ dày dâng lên phản ứng nhưng vẫn phải cầm chặt con dao giải phẫu.



Nhưng một giây sau nhìn lại, miếng thịt bò nhỏ trên mặt bàn chẳng biết đã biến thành đầu của Tiêu Tuyết từ lúc nào, bày giữa đĩa, mái tóc đen như thác đổ cứ thế kéo dài tới tận phía bàn đối diện. Không phải xương đầu mà một gương mặt sờ sờ trước mắt, nhợt nhạt, phờ phạc. Hốc mắt, lỗ mũi và khóe miệng đều đang chảy máu, chỉ có đôi mắt là không còn nữa, máu chảy tràn từ hai lỗ hổng đó ra ngoài. Cô ta còn bi thiết hỏi cô: Cô có tư cách gì mà cướp Bắc Thâm của tôi?



Cô sợ hãi tột độ, vứt con dao trong tay đi.



Lục Bắc Thần phía đối diện lạnh lùng nói: Ai cho cô ngừng tay? Cô là trợ lý của tôi, tôi bắt cô ăn, cô phải ăn.



Cô ngước mắt lên, bỗng kinh hoàng phát hiện mái tóc dài miên man của Tiêu Tuyết có một sợi quấn vào cổ tay Lục Bắc Thần.



Càng khiến cô thảng thốt hơn là bên cạnh Lục Bắc Thần còn có một người nữa đang ngồi, cũng chiếc áo blouse trắng y hệt, thậm chí là một gương mặt y như đúc.




Là Lục Bắc Thâm.



Anh ngồi bên cạnh Lục Bắc Thần, đau khổ nhìn cô.



Anh đang hỏi cô: Vì sao em lại yêu anh trai của anh?



Câu nói này nặng tựa bàn thạch, đè xuống khiến cô không sao thở nổi, bỗng một tiếng chuông đột ngột xen vào giấc mơ, hòa trộn với khung cảnh trong mơ, rộ lên một cảm giác đau đớn, ngay sau đó cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Nỗi đau ấy còn kéo dài từ trong mơ ra tới hiện thực.



Cố Sơ thở hồng hộc từng hơi, giơ tay ấn lên vị trí lồng ngực để đè nén nỗi đau này.



Trái tim như bị mấy sợi dây thép đồng thời tra tấn, kéo mạnh một cái, cô ngửi thấy thoang thoảng đâu đây một mùi máu tanh.



Là máu của cô.



Di động vẫn còn đang réo không ngừng.



Đồng hồ trên tường hiển thị: 12:15



Đúng nửa đêm.



Mơ một giấc mơ như vậy, lại bị chuông điện thoại quấy nhiễu vào giờ này, quá hợp cảnh.




Là điện thoại của Sầm Vân, Cố Sơ cảm thấy rất kinh ngạc. Khi còn làm việc ở bệnh viện, giờ này di động còn kêu chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp. Thế nên Cố Sơ cũng chẳng quan tâm tới việc lau mồ hôi trên trán, vớ lấy di động nhận máy, trong lòng thầm nghĩ tuyệt đối đừng là sức khỏe của mợ có vấn đề gì.



Giọng của Sầm Vân nghe rất vang: “Chuyện của Tư Tư là thế nào?”



Cố Sơ sợ nhất là nghe thấy câu này. Mợ đang hỏi mọi chuyện thế nào nhưng đồng thời cũng đang ngầm ám thị rằng chuyện của Tư Tư mợ đã biết được kha khá. Nói một cách khác, cho dù mợ không rõ tường tận nhưng ít nhất cũng biết Tư Tư đã xảy ra chuyện. Mợ theo cậu gả tới Quỳnh Châu, nhớ năm đó cậu cũng là người giỏi giang, đến cậy nhờ bố cô, cũng kiếm được không ít tiền. Mà mợ lúc ấy cũng thật sự là con gái cưng trong nhà, tính tình hiền dịu, lương thiện. Nhưng sức khỏe cậu không tốt lắm, qua đời khi Hứa Đồng còn rất nhỏ, lúc đó gia đình cô cũng giúp đỡ không ít. Mợ dùng tiền của cậu mở một cửa hàng, cuộc sống cũng không quá chật vật, mà một người phải gánh vác gia đình như mợ, tính cách dần dà cũng thay đổi.



Mợ từ một người chưa bao giờ dám to tiếng bỗng trở thành một người phụ nữ không quát tháo thì không nói, từ cô con gái cưng trở nên hùng hùng hổ hổ, tính tình hiền thục cũng dần trở nên chanh chua. Nhưng cũng chỉ có như vậy mợ mới có thể chống đỡ cho gia đình này, quyết nuôi dạy Hứa Đồng. Sau khi Hứa Đồng đi làm, tiền lương hàng năm dần dần tăng lên, ông chủ cũng đối xử không tệ với chị ấy, thế mà người mẹ lại nhiễm thói cờ bạc. Ban đầu Hứa Đồng không chú ý, cảm thấy chỉ chơi mạt chược hay tú lơ khơ gì đó có thua cũng không quá nhiều. Nhưng năm này qua năm ngày, ngày này nối ngày kia, chứng nghiện cờ bạc của mợ càng lúc càng nặng, có lúc thắng được nhiều mà thua cũng ít. Người ngồi trên bàn bạc lâu cũng mắc một căn bệnh đó là vĩnh viễn không biết chừng mực, thắng rồi vẫn còn muốn thắng tiếp, thua lại càng phải gỡ lại. Mợ chính là người như vậy.



Mợ chơi lâu ngày ắt sẽ kết được một số người bạn ‘cùng chí hướng’, đám bạn này lại là những thành phần không bỏ qua bất cứ tin tức lề đường nào, cộng thêm thành phố Quỳnh Châu chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, muốn giấu triệt để chuyện gì là điều hoàn toàn không thể. Thế nên, Cố Sơ không kỳ lạ chút nào với kiểu đón nhận thông tin tiểu ngạch khắp bốn phương tám hướng của mợ.



“Mợ, mợ đừng sốt ruột, đây chỉ là hiểu lầm thôi, cảnh sát vẫn còn đang điều tra.” Cố Sơ nói với mợ.



Đầu kia giọng nói càng to hơn: “Tôi sốt ruột? Tôi sốt ruột đâu mà sốt ruột? Tôi chỉ cảm thấy chuyện này quá mất mặt! Cô bảo các cô có thể để tôi bớt lo nghĩ không? Có thể đừng bắt tôi đã già rồi mà còn không biết giấu mặt đi đâu không? Lúc tôi nghe thấy tin này, tôi thực tình chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui xuống! Cô chăm sóc em cô cái kiểu gì thế hả? Tư Tư ra vào đồn công an bao nhiêu lần rồi? Thấy hay hớm lắm phải không? Vẻ vang lắm phải không?”



“Mợ…”



“Quả thực không ổn thì đi nghe ngóng xem sao, chúng ta bỏ ít tiền ra xem có được không?”



Cố Sơ có lúc không thích nghe Sầm Vân nói vì đôi khi mợ nói rất khó lọt tai, câu nào câu nấy cũng như đâm vào tim vậy. Nhưng không thể không thừa nhận, nếu bỏ đi lớp vỏ ngoài xù xì, thật ra có thể nhìn thấy tấm chân tình của mợ. Giống như bây giờ, rõ ràng là quan tâm tới Tư Tư, vậy mà vẫn nói mất thể diện.



Một người yêu tiền là thế, bây giờ lại đề nghị dùng tiền để giải quyết vấn đề, hơn nữa còn không phải vì bản thân. Kiểu người thân ‘xanh vỏ đỏ lòng’ như thế này đối với Cố Sơ mà nói lại càng đáng quý.




“Đút tiền sao được mợ? Bây giờ lại càng không được. Mợ yên tâm đi, con cũng đã tới đồn công an rồi, Tư Tư không sao.”



“Nó đã tự thú rồi, chẳng phải là đâm vào họng súng sao? Cái con bé này bị trúng tà hay sao thế hả? Tôi không tin là nó có gan giết người! Cô không biết đám người đó đồn thổi khó nghe đến mức nào đâu, cứ như thật vậy. Bây giờ cảnh sát đang tìm hung thủ mà không thả ra nó được sao?”



“Không phải vậy đâu ạ.” Nghĩ một lúc, Cố Sơ cảm thấy vẫn nên thành thật là hơn: “Không sai, đúng là Tư Tư đã tự thú nhưng lời khai của nó còn quá nhiều sơ hở, đến bản thân nó còn không tự thuyết phục được mình còn đòi khiến cảnh sát tin sao?”



“Thế vì sao nó đi tự thú? Nó tự thú thay ai?”



“Mợ, cảnh sát sẽ điều tra ra mà, mợ cứ yên tâm đi.”



Đầu kia ngừng giây lát, như đang ngẫm nghĩ: “Cô vừa nói cô tới đồn công an? Chẳng phải bây giờ không cho gặp Tư Tư sao?”



Cố Sơ kinh hãi, đúng là không có chuyện gì giấu được mợ. Hỏi như vậy chắc chắn mợ đã từng đến cửa đồn công an nhưng lại bị từ chối. Cô khẽ thở dài, đáp: “Vâng, con đã tới gặp nó.”



“Sao cô gặp được nó?”



“Bởi vì…” Cố Sơ liếm môi: “Công việc mới của con có thể tiếp xúc với Tư Tư.”



“Cô và vị chuyên gia đó quen biết người trong đồn công an?”



Cố Sơ ngẫm nghĩ, rồi ‘vâng’ một tiếng.



“Thế thì quá tốt rồi. Cô tới nói với vị chuyên gia đó xem có thể thả Tư Tư ra không. Đó là đồn công an mà, con gái con đứa bị nhốt ở đó không điên thì cũng ngớ ngẩn.” Sầm Vân huyên thuyên không ngớt: “Hay là thế này đi, cô mời vị chuyên gia đó tới nhà ăn bữa cơm, tôi sẽ đích thân nhờ vả cậu ấy cũng được.”



“Không cần ạ.” Cố Sơ giật nảy mình.



“Cái gì không cần?” Sầm Vân lại cao giọng: “Cậu ấy đã có cách giúp cô gặp được Tư Tư thì nhất định có cách cứu nó ra. Chẳng phải cô cũng nói con bé vô tội sao? Cảnh sát cũng không tin nó giết người, thế thì quá dễ rồi. Bây giờ chúng ta đâu có nhờ thả hung thủ ra.”



“Anh ấy…” Cố Sơ không biết nên giải thích thế nào.



“Đừng có ấp a ấp úng nữa, kiểu gì cũng phải gặp mặt. Tình hình của cô và vị chuyên gia đó rồi công việc, tiền đồ sau này tôi cũng phải tìm hiểu rõ ràng chứ? Không phải chúng ta bám víu lấy người ta, nhưng ít nhất cậu ấy cũng là sếp của cô, mời sếp tới nhà ăn thì có làm sao?” Sầm Vân tuôn một tràng đạo lý, sau đó quyết định: “Được rồi, quyết định vậy đi, không nhiều lời nữa! Để cậu ấy quyết định thời gian, gần đây luôn đi.”



Cố Sơ to đầu: “Mợ, như vậy không hay đâu, hơn nữa con người đó… không thích kiểu này lắm.”



“Có ai lại đánh người đang cười, tôi đã đích thân mời rồi, theo phép lịch sự cậu ấy cũng phải tới chứ?” Sầm Vân sốt ruột: “Cứ thế đi, việc mời mọc giao lại cho cô, không nghĩ cho cô thì cũng phải lo cho Tư Tư chứ.”



Cố Sơ buông di động xuống, mồ hôi trên trán đã khô cả, nhưng trong lòng bắt đầu gõ trống dồn dập.



Mời Lục Bắc Thần tới nhà mợ ăn cơm?



Mời kiểu gì đây?