Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 111: Dao giải phẫu sẵn sàng phục vụ




Vụ án của Tiêu Tuyết có rất nhiều điểm nghi vấn, ngay từ lúc đầu tiên phát hiện ra hiện trường cho tới báo cáo khám nghiệm tử thi về sau, luôn là có được một chứng cứ sau đó lại bị lật đổ, rồi phát hiện ra một nghi vấn hoàn toàn mới. Trong bữa tiệc, Tiêu Tuyết và Cố Tư gây gổ đánh nhau, sau đó nạn nhân bị hung thủ ngụy tạo dấu hiệu giả của một vụ thắt cổ tự tử, thi thể từng bị dịch chuyển, lùm cây ở Nam Sơn từng bị người ta cắt xén, dây đàn violon bị tráo đổi thành dây violoncello, trên thi thể có vết rạn, dấu hiệu rõ ràng của việc từng là nạn nhân của ngược đãi bạo lực, không có dấu vết giằng co, phát hiện dấu kim châm kín đáo và ba người đàn ông có liên quan tới Tiêu Tuyết…



Cố Sơ không biết mình đã đọc xong chỗ tài liệu ấy bằng cách nào, đợi tới khi xem hết cô mới hiểu, những gì mình biết trước đây chẳng qua chỉ là muối bỏ bể. Lưu Kế Cường, Thường Quân, Bạch Quân,… tất cả những người này đối với cô mà nói đều là những người xa lạ quá đỗi bình thường nhưng lại có dính líu tới Tiêu Tuyết. Không, cô cảm thấy, người xa lạ nhất phải nói là Tiêu Tuyết.



Tuy rằng Tiêu Tuyết không cùng trường với cô nhưng số lần chạm mặt không ít hơn cô và Lăng Song. Vì Lục Bắc Thâm, Tiêu Tuyết có thể phát rồ, có thể hy sinh tất cả, tuy rằng rất điên cuồng nhưng từ tận đáy lòng, Cố Sơ vẫn cảm thấy phục cô ta. Một người phụ nữ si mê một người đàn ông không có gì sai, tình yêu là sai ư? Không, bản thân tình yêu vốn không sai, cái sai là cách yêu một người.



Nhưng chí ít, ấn tượng của Cố Sơ đối với Tiêu Tuyết vẫn là một người vì yêu mà cuồng nhiệt, vì yêu mà bất chấp.Vậy mà bây giờ khi lật giở cuộc sống đời tư của Tiêu Tuyết, dường như cô ta đều đang mập mờ với mỗi người đàn ông, vì sao lại như vậy?



Gấp tài liệu lại, Cố Sơ rất lâu không thể bình tĩnh.



Lục Bắc Thần dùng một cách thức trực tiếp nhất để cô hòa nhập vào vụ án của Tiêu Tuyết. Cô những tưởng anh sẽ giải thích cho cô, ai ngờ anh chỉ đưa cô đến nhà xác, ôm mấy tập tài liệu tới ném cho cô và nói: “Đọc xong chỗ tài liệu này rồi phát biểu ý kiến của em.”



Kiểu cấp trên này, vừa thẳng thừng vừa lỗ mãng.



Nhưng không thể không thừa nhận, những con chữ và những con số này là cách thể hiện trực tiếp nhất.



Nhưng sau khi hiểu rõ toàn bộ vụ án, Cố Sơ lại hồ đồ, chuyện này có liên quan gì tới em gái của cô? Ngẩng đầu lên cô mới phát hiện Lục Bắc Thần đã không còn ở trong phòng thực nghiệm nữa, ban nãy hình như anh ngồi mãi trước bộ xương, không biết đang ngẫm nghĩ điều gì. Cô chỉ mải đọc tài liệu, cũng không chú ý tới hành động tiếp theo của anh.



Phòng thực nghiệm lan tràn mùi formalin, tuy nhạt nhòa nhưng còn nồng nặc hơn mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Thật ra loại mùi này luôn khiến cô khó chịu, khiến cô nghĩ tới cảnh tượng học tiết giải phẫu hồi đại học. Tay chân của người được ngâm lộn xộn bát nháo trong một chiếc bình thủy tinh cỡ lớn đựng đầy formalin, bị ngâm đến trắng hếu. Giây phút đầu tiên nhìn thấy những thứ ấy, phản ứng của cô là lập tức lao ra khỏi phòng giải phẫu, bò rạp xuống góc tường bắt đầu nôn thốc nôn tháo.



Có những bạn học bạo dạn, nửa đêm còn ôm một cái chi giả đi ngủ. Còn lúc ấy, để rèn luyện sự gan dạ cho cô, Lục Bắc Thâm kiên quyết nhờ một bạn nữ nhét một chiếc đầu lâu vào trong chăn tại ký túc xá của cô, tới khi cô phát hiện ra đó là xương thật, đã sợ đến suýt hết hồn.



Mấy năm còn ở trường, thật ra cô không ít lần bị dọa dẫm.



Sau này cô đã hiểu ra, con người ta thường đánh giá thấp sức chịu đựng của bản thân mình. Lúc còn Bắc Thâm ở bên, cô cảm thấy mấy thứ máu me đó thật không thể chịu nổi, lúc nào cũng làm nũng, vô lý dưới sự quản thúc của anh. Thế mà Bắc Thâm đi rồi, không còn ai cho phép cô vòi vĩnh nữa, vậy nên, cô cũng dần quen.



Quen một mình tới phòng giải phẫu, quen một mình nghiên cứu tổ chức cơ thể người, quen một mình đối mặt với những cơ quan còn đầm đìa máu kia.



Thì ra sức chịu đựng của người ta giống như một sợi dây thun, kiểu gì cũng có thể kéo dài ra ở mức độ lớn nhất.



Cố Sơ đứng dậy, nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt lại dừng tại Tiêu Tuyết, nằm trên bàn khám nghiệm cách đó không xa. Cô không học phác họa cơ thể người, thực sự không thể phân biệt được xương sọ của những người khác nhau thì sẽ khác nhau ở điểm gì. Cô định sẵn là một bác sỹ không đủ tư cách, vì một khi đối diện với hàng ngàn hàng vạn hộp xương sọ, cô tuyệt đối không tìm ra được điểm sai khác.



Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy nơi đây ghê rợn.



Khác với phòng giải phẫu, khác với bệnh viện, chỗ này là nơi tập trung của những oan hồn.



Nghĩ vậy, Cố Sơ bỗng nhiên hiểu ra vì sao Lục Bắc Thần lại trở thành một pháp y quyền uy. Một là người làm trong ngành này khá ít, anh không có đối thủ cạnh tranh. Thứ nữa, anh là đàn ông, trên người dương khí nặng nề, có thể áp chế âm khí ở đây.



Sau khi hai lý do này hiện lên trong đầu, cô cười ra nước mắt với chính mình, nghĩ cái gì với cái gì không biết. Nhưng cô không định ở lại đây, đối với người chết, cô ít nhiều vẫn còn chút kiêng kị. Cộng thêm người nằm đó lại là Tiêu Tuyết, là người căm ghét cô nhất. Nếu cô ta ở trên trời có linh, Cố Sơ cho rằng cô ta càng mong được nhìn thấy Lục Bắc Thần hơn, đó là gương mặt Tiêu Tuyết ngày nhớ đêm mong. Còn cái bản mặt của cô, e là sau khi chết Tiêu Tuyết cũng chẳng muốn thấy.



Thu dọn tài liệu rồi ôm ra ngoài, cô định gọi cho Lục Bắc Thần bỗng ngửi thấy mùi cơm.



Ở nhà xác mà lại có mùi cơm đúng là chuyện kỳ lạ.



Cô đi theo mùi hương ấy. Đó là một phòng nghỉ kế bên khu vực làm việc, cửa mở toang, trên chiếc bàn không lớn bày ba món ăn. Lục Bắc Thần đang đặt một chiếc đĩa sứ trắng lên bàn, nhìn thấy cô bèn nói: “Ăn chút gì đi!”



Cố Sơ còn đang ôm một tập tài liệu dày cộp trong lòng, nhìn thức ăn, rồi lại nhìn anh: “Ở đây á?”



Lục Bắc Thần nhìn cô bằng biểu cảm ‘Không được à?’.



“Hay là chúng ta ra ngoài ăn?” Cố Sơ vẫn đứng ngoài cửa nãy giờ chưa chịu vào.



Lục Bắc Thần nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười nhưng không nói gì, cứ thế kéo thẳng ghế, ra hiệu cho cô. Cố Sơ ai oán trong lòng nhưng lại không thể làm trái quyết định của anh, đành bước từng bước nhỏ lên trước, tới bên bàn ăn. Anh vẫn ga lăng đẩy ghế ra cho cô như lần trước. Sau khi ngồi xuống, mắt Cố Sơ đảo tới vị trí thùng rác, bên trong là hộp của cửa hàng bên ngoài, cô mắng thầm: Đã gọi mang cơm tới rồi, vì sao không tới thẳng nhà hàng ăn luôn đi?



Phòng nghỉ không được xử lý vô khuẩn như phòng thực nghiệm, ít nhiều còn có chút hơi người. Nhưng hậu quả của việc sử dụng nước diệt khuẩn trường kỳ để làm sạch môi trường đó chính là chỉ cần chưa thoát ra khỏi khu nhà này thì nó vẫn ngập đầy trong khoang mũi. Cố Sơ nhìn chằm chằm ba món ăn trên bàn, hai mặn một chay, trong đó có một đĩa thịt bò có lẽ chỉ làm tái, được bày trên đĩa sứ trắng trông rất đẹp, nhưng luôn khiến Cố Sơ liên tưởng tới máu bắn ra ngoài.



“Phía khách sạn em cần phải có lời.” Lục Bắc Thần cầm dao dĩa lên và nói: “Trợ lý của tôi không được phép ra ngoài làm thêm, nếu em thiếu tiền có thể nói với tôi.”



Dứt lời, anh bèn cắt miếng thịt bò ra. Quả thật giống như Cố Sơ đã nghĩ, miếng thịt bò nướng tái, bên trong vẫn còn máu.




Cố Sơ ngồi thẳng lưng, nhìn trân trân vào miếng thịt dưới con dao của Lục Bắc Thần, dạ dày bắt đầu cồn cào. Lục Bắc Thần thấy cô không động vào dao dĩa, lại cứ nhìn mãi vào miếng thịt trong tay mình, anh bèn đặt thẳng chỗ thịt đã cắt sẵn vào đĩa của cô.



“Không… Tôi… không ăn.”



Lục Bắc Thần nhướng mày nhìn cô: “Em bắt đầu không ăn thịt bò từ khi nào?”



Cố Sơ cầm dao dĩa lên, rồi lại dè dặt trả miếng thịt lại cho anh, nói: “Hôm nay tôi ăn chay.”



Sau đó cô chú ý tới con dao dĩa trong tay.



Dao… là dao giải phẫu.



Dĩa… là kéo y tế.



Rồi lại quan sát kỹ dụng cụ đựng thức ăn.



Đĩa là hộp diệt khuẩn hình vuông của bệnh viện.



Bát cũng là bát diệt khuẩn chuyên dùng của bệnh viện.




Cô đờ đẫn nhìn một lúc lâu rồi hỏi: “Sao lại dùng mấy thứ này để ăn cơm?”



“Mới cả đấy, yên tâm.” Lục Bắc Thần tưởng cô chê bẩn.



Cố Sơ đâu có chê bẩn. Những dùng cụ mới toanh này còn sạch sẽ gấp chục lần bát đũa ngoài chợ nhưng thôi đi, người bình thường ai lại dùng dao giải phẫu với kéo y tế để ăn cơm chứ. Còn chưa no, cô đã chịu không ít kinh hãi.



“Lát nữa in hợp đồng ra, em xem qua, có vấn đề gì thì cứ thoải mái đề xuất.” Lục Bắc Thần chuyển chủ đề.



Hợp đồng gì cơ?



Thần kinh của Cố Sơ còn chưa thoát khỏi sự khiếp đảm kia, cứ ngây ngốc nhìn anh.



“Em làm trợ lý cho tôi không cần phải ký hợp đồng lao động sao?” Lục Bắc Thần nực cười nhìn cô, rồi lại đặt vào đĩa cô mấy món chay, hỏi: “Có uống canh không? Canh thuốc bắc, thành phần chính là xương sườn, bổ máu cho em, sắc mặt em trông kém quá.”



Cố Sơ vừa nghe, ngay lập tức làm động tác nôn ọe, liên tục xua tay, tỏ ý không cần. Lục Bắc Thần chỉ cười. Đợi da dày dễ chịu hơn, cô mới nói: “Có ký hợp đồng hay không cũng đâu có quan trọng.”



“Lỡ em chạy thì sao?” Lục Bắc Thần buông một câu.



Cố Sơ bàng hoàng.



“Công việc em sắp làm đều có tính bảo mật rất cao, hơn nữa cường độ công việc lại lớn. Lỡ như em không chịu nổi áp lực, bỏ mặc không làm nữa, một là sẽ lãng phí thời gian của tôi, hai là còn có thể dính líu tới khả năng tiết lộ cơ mật, thế nên chắc chắn phải ký hợp đồng.”



Ký thì ký, cô cũng chỉ hỏi cho có thôi. Còn về công việc trong khách sạn, khi nào rảnh cô sẽ gọi điện xin lỗi giám đốc, kiểu gì cũng phải có lời mới được. Thức ăn về cơ bản cô không động tới, Cố Sơ chỉ dùng tay bốc mấy món chay đút vào miệng. Lục Bắc Thần ngồi đối diện nhìn thấy rất rõ, ngao ngán lắc đầu: “Đồ dùng trên bàn sạch hơn hay tay em sạch hơn? Em học y không thể nào lại không biết.”



“Tôi biết chứ nhưng không thể vượt qua được cánh cửa tâm lý.” Cố Sơ mút mát ngón tay: “Với lại, tôi đã nghiêm túc rửa tay rồi.”



Lục Bắc Thần nói với vẻ trịnh trọng: “Làm ngành của chúng ta, muốn có được phát hiện gì thì từng giây từng phút lý trí đều phải căng ra, không được làm việc theo cảm tính, không được đoán định theo cảm xúc. Còn về chỗ khó trong tâm lý, tốt nhất là em cất ngay đi.”



Làm ngành của chúng ta…



Cố Sơ cảm thấy, cô khá thích câu nói này.



Lục Bắc Thần tuy rằng có vẻ như khiển trách nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nhiều. Cố Sơ vẫn lấy tay bốc thức ăn, tới khi ăn được lưng bụng, cô không động tay vào nữa mà đi rửa tay rồi trở lại bàn, thở dài. Cô tỏ ý với Lục Bắc Thần rằng trong tài liệu không đề cập tới tình hình của Cố Tư.



Có thể nhận ra Lục Bắc Thần không định giấu cô, anh bèn kể đầu đuôi mọi chuyện liên quan tới Cố Tư cho cô biết. Cố Sơ tỉ mỉ lắng nghe, nghe xong trong lòng bỗng lạnh toát. Cô trầm mặc rất lâu, tới mức Lục Bắc Thần thu dọn hết bát đĩa rồi cô mới có phản ứng.



“Cũng tức là Tư Tư đã cướp bạn trai của Tiêu Tuyết?” Cô lẩm bẩm hỏi…