Bẫy Mùa Hè

Chương 85: Trưởng thành




Một người bạn tốt bỗng dưng lạnh nhạt với mình, nguyên nhân có thể là gì? Kì thật, thẳng đến khi tốt nghiệp cấp 2, Trần Nghiêu vẫn không nhận được câu trả lời từ Trịnh Quỳnh Oánh.

Cô từng hỏi qua Lâm Trưng vấn đề này, anh ấy đã nói như vậy.

"Không cần thiết phải phiền não về những thứ mình không thể kiểm soát, em chỉ cần làm những gì mình nên làm, những việc còn lại cứ để thuận theo tự nhiên."

Giống một quan điểm triết học nào đó. Trần Nghiêu ngây ra, cảm thấy mình đã hỏi nhầm người. Lâm Trưng dường như không cần bạn bè, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ thấy qua bạn bè của anh.

Khi cô trở lại phòng học thì Đại Âm đã tỉnh rồi, đang ôm má ngẩn ngơ, Trần Nghiêu bước tới ra hiệu cho cô đi ra ngoài.

Có thể là do hôm nay gió trên sân thượng quá mạnh, Đại Âm cảm thấy lỗ tai của mình hơi bất ổn, nghe nhầm lời của Trần Nghiêu.

"Cậu nói gì? Cậu và Lâm Trưng? Quen nhau từ khi còn học tiểu học? Hiện tại đang ở bên nhau?!"

Trên mặt của cô ấy hiện lên vẻ khó tin, Trần Nghiêu không khỏi cảm thấy có chút áy náy: "Thực xin lỗi Âm Âm, tớ không cố ý giấu cậu..."

"Không không không...Trọng điểm là! Cậu thực sự cùng anh ấy sao?!"

Nhìn vào đôi mắt tròn xoe của bạn mình, Trần Nghiêu lo lắng gật đầu.

"Tớ ngất đây! Thật trâu bò!" Đại Âm xác nhận những gì cô nói là sự thật, giây tiếp theo liền khen ngợi, "Được lắm!"

"Cậu...Có trách tớ không? Tớ nên nói với cậu sớm hơn..." Trần Nghiêu vặn vặn ngón tay, vẫn có chút không xác định được.

Vỗ vỗ lên vai cô, Đại Âm cười đến mức thấy răng không thấy mắt: "Đương nhiên là không! Không phải trước đây hai người không xác định quan hệ sao, hơn nữa gặp nhau ở trường cũng không chào hỏi..."

"Ây nha, tớ chưa bao giờ nghĩ Lâm Trưng sẽ hạ phàm như vậy. Sốc quá! Bạn cùng bàn có bạn trai là nam thần của trường!"

Trần Nghiêu mím môi dưới, có chút ngượng ngùng: "Bởi vì sau khi thi tuyển sinh đại học xong mới công khai, cho nên hiện tại chỉ có cậu biết...Nhất định phải giữ bí mật nha, Âm Âm."

"Rồi, biết rồi!" Đại Âm gật đầu đáp ứng, còn muốn nói gì đó thì tiếng chuông vang lên.

Buổi chiều, giáo viên dạy toán kết thúc tiết học và thông báo sẽ có bài kiểm tra cho tiết tự học buổi tối. Năm cuối cấp 3 được thêm vào tiết tự học vào lúc 9 giờ tối, ngoài việc tự ôn tập ra còn phải làm kiểm tra các môn.

Vội vàng trở về ăn cơm tối, dành thời gian để ôn lại các điểm kiến ​​thức. Trần Nghiêu mở các ghi chú toán học và các câu hỏi sai đã làm trong kỳ nghỉ hè và xem từng câu một.

Một lúc sau, một người bạn cùng lớp đến gõ góc bàn cô: "Trần Nghiêu, có người tìm cậu kìa."

Cô ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là Du Hàm.

"Ngại quá, quấy rầy việc học của cậu rồi." Anh cười cười xin lỗi.

Trần Nghiêu xua tay: "Không sao. Tìm tôi có việc gì không?"

"Tôi có một bài kiểm tra môn ngữ văn vào buổi tối. Muốn mượn cuốn 'Phân tích các tác phẩm Trung Quốc cổ điển' của cậu, sáng hôm nay quên mang theo."

"Ồ, được, không thành vấn đề. Còn gì nữa không?"

"Không có."

Trần Nghiêu quay trở lại lớp học để tìm cuốn sách, giương mắt nhìn xuống, lấy ra một cây bút mới tinh trong túi văn phòng phẩm.

"Cây bút này cho cậu, hoan nghênh cậu đến Trường Trung học số 1, không biết nên tặng cái gì..."

Mặt trời nghiêng về phía tây, phía chân trời rực lên một màu đỏ vàng mê hoặc. Đưa lưng về phía lan can hành lang, ý cười ở khóe môi Du Hàm tăng thêm, trong mắt sáng ngời: "Vừa vặn phát huy được công dụng của ngày hôm nay, cảm ơn Trần Nghiêu."

Lâm Trưng từ phòng vệ sinh đi ra, mắt nhìn chéo về phòng học phía tầng trệt đối diện, nơi đó là lớp học của Trần Nghiêu, lúc này có hai bóng người một cao một thấp đang đứng ở cửa. Anh đứng lặng nhìn trong hai ba giây, sau đó mặt không thay đổi xoay người trở lại lớp học.

Trần Nghiêu đợi Du Hàm đi khỏi, vừa vào lớp liền bị Vương Tử, đại diện môn tiếng anh gọi lại: "Này, Trần Nghiêu."

Cô bước tới: "Có chuyện gì vậy?"

"Nam sinh tới tìm cậu là ai vậy? Có phải học sinh mới không?" Không riêng gì cô nàng Vương Tử, vài người xung quanh cũng đang nhìn Trần Nghiêu.

"Cậu ấy là học sinh trường trung học thực nghiệm, đến trường chúng ta học lớp 12. Chúng mình trước kia là bạn học ở trường cấp 2."

"Chẳng trách, tôi vừa rồi còn nói sao chưa thấy qua bạn học này...Không có việc gì, cậu học tiếp đi..."

Trần Nghiêu quay lại chỗ ngồi, Đại Âm chọc chọc cô: "Du Hàm này có ý tứ gì với cậu phải không? Tại sao cứ tìm cậu vậy?"

"Không có đâu...Cậu ấy chỉ mượn sách thôi." Cầm bút lên, Trần Nghiêu tiếp tục xem ghi chú.

Thật ra không riêng gì Đại Âm, trước đây cô cũng có suy nghĩ như vậy, Du Hàm có hơi quá quan tâm và tốt với cô, khiến cô không thể không suy nghĩ nhiều. Sau khi tốt nghiệp, thông tin liên hệ của Trần Nghiêu thay đổi, hai người không còn liên lạc hay gặp nhau nữa.

Cho đến lần trước gặp nhau trong studio của chị Triệu Chi, cậu ấy vẫn hào phóng đề cập về chuyện thời cấp hai, như thể không quan tâm đến sự cảnh giác và nghi ngờ trước đó của Trần Nghiêu.

Con người ta có thể thay đổi, về sau khi trưởng thành hơn một chút, Trần Nghiêu quả thực sẽ cảm thấy cách làm của mình quá mức ngây thơ.

----------

Giải thích một chút: Lúc Trần Nghiêu ở cùng Lâm Trưng đột nhiên vội vàng chạy đi, chính là đi tìm Đại Âm nói cho cô ấy biết mối quan hệ của mình với Lâm Trưng. Trước đây cô không biết mình làm sai điều gì khiến bạn thân trở mặt, nên bây giờ Trần Nghiêu rất không có cảm giác an toàn...