Bẫy Mùa Hè

Chương 75: Môi và lưỡi (H)




Lâm Trưng thực sự hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ở bên dưới của cô.

Anh dễ dàng dùng hai tay áp chế hai chân cô, bởi vì tư thế này mà mông và eo của Trần Nghiêu rời khỏi mặt giường, toàn bộ âm hộ gần như hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.

Theo bản năng, anh hôn lên nó.

Môi vừa chạm nhẹ lên, nước mật bị kìm nén đã lâu từ trong hoa huyệt phun ra một dòng nhỏ, đôi môi khô ráp vì sốt cũng được làm trơn. Đại não của anh lúc bị ốm càng trở nên chú tâm hơn, anh chuyên tâm hôn lên phần thịt trơn mềm non nớt, chuyên tâm đến mức không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác.

Trần Nghiêu siết chặt ngón tay, hốc mắt trở nên vô cùng chua xót vì sự kích thích nhẹ nhàng nhưng rõ ràng này. Cô cảm nhận rất rõ ràng đôi môi dịu dàng ấm áp của Lâm Trưng đang từ từ giao triền ở chân cô...

Dâm dịch chảy ra càng ngày càng nhiều, môi thôi còn chưa đủ, theo bản năng anh vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ, dịch ngọt tràn vào khoang miệng, hầu kết bởi vì động tác nuốt mà không ngừng lăn lộn, có lẽ là do mùi hương và phản ứng của cô, cơ thể đã nóng nay lại càng nóng hơn.

Cô ấy hẳn là cũng rất sướng. Bộ não đưa ra phán đoán kiên quyết, mặc dù anh chưa bao giờ làm ra hành động như vậy, anh có thể cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong cơ thể cô từ nhuyễn thịt đang mấp máy co rút dưới môi lưỡi của anh.

Làm cho cô ấy hạnh phúc. Mệnh lệnh như vậy được chuyển đến mọi dây thần kinh mà không cần suy nghĩ nhiều. Đầu lưỡi mềm dẻo mà mạnh mẽ, thoáng cái cắt đứt dòng chảy của miệng huyệt, bên trong vách thịt như nhung bao bọc quanh đầu lưỡi.

Động tác cắm vào rút ra này giống như dùng dương vật của mình để làm cô vậy, bụng dưới trở nên cứng ngắc và đau nhức, bởi vì ý nghĩ này mà đồ vật giữa hai chân anh bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Khoái cảm kéo lên như cột thủy ngân trong nhiệt kế, Trần Nghiêu một tay siết chặt tấm ga trải giường, tay kia áp vào miệng để kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Không được, không được, bụng thật trướng, muốn...Muốn đi tiểu...Làm sao có thể, cô làm sao có thể đi tiểu trước mặt Lâm Trưng...

Cảm giác xấu hổ và kích thích đánh vào não bộ khiến cô choáng váng đầu óc, toàn thân co giật cố gắng chịu đựng cơn muốn đi tiểu.

Động tác của anh dần dần trở nên cuồng dã, biên độ liếm âm hộ càng lúc càng lớn. Đầu lưỡi đột nhiên va vào một hạt đậu nhỏ cứng cứng, gần như trong nháy mắt, Trần Nghiêu ngay lập tức hét lên, rốt cục lọt vào tai anh.

"Không cần....Anh trai...Không cần..." Cô khóc cầu xin anh, hai cẳng chân trong tay anh giãy giụa kịch liệt.

Anh hôn lên bắp đùi cô trấn an, Lâm Trưng ra dấu nhượng bộ, đưa tay cởi bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi.

"Anh đi tắm."

Trần Nghiêu bị câu nói của anh làm cho cả kinh, nước mắt giàn giụa đọng trên hai má cũng ngưng chảy xuống.

"Cái gì?" Cơ thể cô đã hoàn toàn bị kích thích bởi sự trêu chọc của anh, anh thực sự muốn dừng lại?

Lâm Trưng cúi đầu nhìn xuống dương vật đang chống cao lên lớp quần lót, giọng nói bình tĩnh dị thường: "Trong nhà không có áo mưa."

Ý của anh là, không thể cứ như vậy cắm vào, sẽ rất nguy hiểm...

Ngay cả khi đại não trở nên không rõ ràng vì phát sốt, mấy ai có thể nhớ tới điều này chứ?

Trần Nghiêu không biết nên khóc hay nên cười: "Có! Em mua rồi..." Vừa rồi lúc cô đi mua đường, ở một góc ở quầy thanh toán, một nơi mà trước đây cô luôn cố tình bỏ qua, bày ra rất nhiều loại hộp nhỏ, trong đó có một hộp có bao bì giống như loại mà họ sử dụng ở khách sạn...

Quên mất tâm tình của mình, cô vô cùng tự nhiên lấy nó xuống, xem kích thước rồi đưa cho nhân viên bán hàng tính tiền. Thẳng đến khi bước vào thang máy, nhìn vào vách tường kim loại Trần Nghiêu có thể nhìn thấy đôi má ửng hồng của mình...

Đây có được gọi là lập kế hoạch* trước không?

(Gốc: 未雨绸缪, hán việt: vị vũ trù mâu - nghĩa sát là lo trước tính sau)

Chỉ hai giờ sau khi mua nó, hộp vuông nhỏ này đã trở nên hữu dụng...